Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 112: Cùng quỷ làm bạn

Chương 112: Cùng quỷ làm bạn "Này? Có ai không?" Một giọng nói non nớt xuyên qua bức tường lạnh lẽo, vang vọng giữa căn phòng kín.
Trong mắt Giang Hiểu hiện lên nỗi sợ hãi lớn, rõ ràng không kìm được lùi mãi về trên giường.
Loảng xoảng! Giường bị rung lắc, phát ra tiếng động.
Đối phương như nghe thấy tiếng động đó, lập tức phấn khởi hơn: "Quả nhiên có người ở bên trong đúng không?"
Giờ phút này, bàn tay nhỏ bé của Giang Hiểu vô thức run rẩy.
Hắn gắt gao đè nén nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất trong lòng, khó nhọc đáp: "...Ừ."
"Ngươi cũng bị những người xấu kia bắt lại sao?"
"...Ừ."
"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"...Sáu tuổi."
"Ngươi bị nhốt bao lâu rồi?"
"...Một ngày rồi."
"... "
Hai bên một hỏi một đáp.
Hôm nay, Giang Hiểu tự nhiên không kích động như kiếp trước, coi đối phương là biểu tượng ánh mặt trời hy vọng.
Hiện tại, trong lòng Giang Hiểu chỉ có nỗi sợ hãi bí ẩn không tan.
Đối phương không nhận ra sự bất thường trong lời Giang Hiểu, ngược lại cũng giống Giang Hiểu kiếp trước, kích động coi hắn là đồng bệnh tương liên.
Có thể hiểu được, hai đứa trẻ bị bọn buôn người giam giữ trong hai căn phòng kín.
Trong bóng tối dài dằng dặc buồn chán, bị nhấn chìm trong cô độc và sợ hãi...
Đột nhiên, khi phát hiện bên cạnh có đồng loại, loại cảm xúc đó thật khó tả.
Giống như người sắp chết đuối, liều mạng nắm lấy tấm ván, xem nó là thứ không thể thiếu.
"Ngươi tên gì vậy?"
"...Giang Hiểu."
"Ô ô... Ta sợ quá... Ở đây tối quá... Ta muốn mẹ..."
"... "
Giang Hiểu im lặng, kiếp trước lúc này, hắn đã ra sức trấn an cảm xúc đối phương.
Hai đứa trẻ, ngăn cách bởi bức tường lạnh lẽo, giúp nhau liếm láp vết thương...
Một hồi sau, đối phương nghẹn ngào nói: "Giang Hiểu, ngươi không sợ sao?"
"Không sợ."
"Là... Vì sao?"
"Chúng ta sẽ ra ngoài."
"Thật sao?"
"Ừ."
Giang Hiểu đáp lại chắc chắn.
Đối phương như bị lôi cuốn, giọng nói nhất thời cũng trở nên tươi tỉnh, "Ừ! Chúng ta nhất định có thể ra ngoài!"
Thời gian lặng lẽ trôi.
Đối phương siêng năng trò chuyện với Giang Hiểu, Giang Hiểu thì toàn bộ thời gian ngồi trên giường, trả lời có một câu không.
Bỗng nhiên.
Bụng phút chốc phát ra tiếng "Ọt ọt".
Giang Hiểu nhíu mày.
Năng lực của Cơ Vãn Ca thật lợi hại, giờ phút này, mình căn bản không giống đang mơ, mà hoàn toàn quay về môi trường y hệt lúc trước.
Cả cảm giác đói bụng truyền đến cũng chân thật như thế.
"Ngươi đói bụng à? Nói mới nhớ, đám người xấu đó hình như cả ngày chưa tới." Đối phương nghe thấy tiếng bụng Giang Hiểu phát ra.
Giang Hiểu im lặng.
Thực tế, kiếp trước sau khi được cảnh sát giải cứu, hắn mới biết.
Cái đám buôn người kia sau khi bắt mình, chiều hôm đó tự dưng gặp tai nạn xe cộ, chết thảm tại chỗ.
Về phần đồ ăn trong bảy ngày tiếp theo...
"Ta ở đây có chút đồ ăn, bọn chúng để lại trước khi đi, ngươi có muốn không?" Đối phương bất ngờ hỏi.
Giang Hiểu nhất thời không biết có nên trả lời hay không.
Hắn vẫn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa bản thân và căn phòng này.
Ầm ầm!
Lúc này, đối phương qua ống thông gió bị lưới sắt bao kín, đưa một ít đồ ăn vặt qua.
"Ăn chút đi. Không thì ngươi chết rồi, ta... ta... ô ô..." Đối phương chưa dứt lời đã khóc, như cực kỳ sợ Giang Hiểu biến mất.
Giang Hiểu mím môi, cuối cùng quyết định nhặt đồ ăn.
Vừa ăn, đối phương vừa nói chuyện: "Chán quá, ngươi năm nay học lớp mấy rồi?"
"Nhà trẻ lớn."
"Ngươi là người Du Thành à?"
"...Ừ."
"Ta cũng vậy, vậy chúng ta không cần nói tiếng phổ thông được không? Ba ta là người rất nghiêm khắc, lúc nào cũng bắt ta nói tiếng phổ thông, phiền chết."
Đối phương liên tục kể với Giang Hiểu đủ thứ chuyện.
Đến khi cả hai có chút mệt mỏi, mới dần dừng lại.
Nằm trên giường, Giang Hiểu nhìn trần nhà, hai mắt vô thần.
Dù biết bản thân sẽ được giải cứu sau bảy ngày, nhưng giờ phút này trong lòng vẫn nặng trĩu phiền muộn, trằn trọc không ngủ được.
Không biết là đêm khuya hay hôm sau.
"Giang Hiểu, ngươi ngủ rồi sao?" Bạn cùng phòng bên vách bất chợt hỏi.
"Chưa."
Thời gian trôi qua, Giang Hiểu dần hòa mình vào thân phận lúc này.
Năng lực của Mộng Yểm Quỷ không ngừng ảnh hưởng tư duy của hắn, mọi chuyện trước kia giống như tảng băng dưới ánh mặt trời chậm rãi tan rã.
"Ta cũng chưa ngủ được, hay là chúng ta kể chuyện đi?"
"Kể chuyện? Chuyện gì?"
"Ừm... Ngươi chưa đọc truyện cổ tích Grimm sao?"
"Chưa, ba ta là người rất nghiêm khắc, ngày nào ông cũng bắt ta học tiếng Anh gì đó."
"À... Thật ra ta cũng chưa đọc."
"Vậy nói chuyện gì?"
Giang Hiểu có chút hoang mang, cảm giác có gì đó không đúng.
Bất chợt, đối phương lên tiếng, "Trước đây thầy Trương kể cho chúng ta một câu chuyện, về một loài vật thời cổ gọi là Côn Bằng, vừa là cá vừa là chim."
"Vậy rốt cuộc nó là cá hay chim?"
"Ai mà biết? Tóm lại thầy Trương nói Côn Bằng rất to rất to, khi là Côn thì hình thể đã mấy ngàn dặm, lúc biến thành Bằng thì riêng cái lưng cũng rộng mấy ngàn dặm."
"Trên đời sao có loài vật đó được? Còn to hơn cả cá voi nữa."
"Sao lại không? Thầy Trương còn nói Côn Bằng sống ở Bắc Minh."
"Bắc Minh là cái gì?" Giang Hiểu khó hiểu hỏi.
Đối phương đáp: "Nghe nói, Bắc Minh là một vùng biển không có ánh sáng mặt trời, ở phía bắc tận cùng của thế giới."
Trong một thoáng.
Giang Hiểu khẽ giật mình.
Một cảm giác khó tả lan tràn trong lòng hắn.
"Ánh sáng... không chiếu tới được biển cả... sao?" Giang Hiểu nhìn căn phòng kín mờ ảo, bất chợt co người lại, lẩm bẩm: "Vậy nên, ta chính là con Côn Bằng sống trong Bắc Minh..."
Lúc này, năng lực của Mộng Yểm Quỷ đã hoàn toàn khiến Giang Hiểu lạc lối trong nỗi sợ hãi của quá khứ.
...
Suốt bảy ngày.
Hai cậu bé ngăn cách nhau bởi bức tường lạnh lẽo, không ngừng kể những mộng tưởng về tương lai.
Dựa vào sự hư ảo tốt đẹp này, hai đứa trẻ như những người bộ hành trong sa mạc, cố gắng duy trì niềm hy vọng, nghiến răng kiên trì.
Dần dà...
Giang Hiểu đã quên hết mọi chuyện, coi đối phương là bạn duy nhất.
Ầm!
Bảy ngày sau, cánh cửa sắt bị một lực lớn từ bên ngoài xô đổ.
Ánh nắng vàng rực rỡ tràn vào, chiếu lên gương mặt gầy gò của cậu bé trên giường gỗ.
Mơ hồ, ngơ ngác, ngốc trệ...
Cậu vô cảm trước sự giúp đỡ bất ngờ, không hề kích động, chỉ thấy không biết làm sao.
"Cuối cùng cũng dựa theo số điện thoại của đám súc sinh kia mà tìm thấy ngươi!" Một chú cảnh sát trung niên nghiến răng nói, rồi đau lòng ôm Giang Hiểu vào lòng, trấn an, "Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta lập tức đưa con ra khỏi đây, đi tìm ba mẹ."
Lúc này, Giang Hiểu mới kịp phản ứng.
Mình được cứu rồi!
"Bạn... bạn của ta..."
Ngay sau đó, Giang Hiểu kích động như mèo hoang, không ngừng giãy giụa, giọng gấp gáp: "Chú cảnh sát, bên cạnh còn một cậu bé bị giam như con, chúng ta mau đi cứu cậu ấy đi!"
Nhưng...
Cảnh sát trung niên ngây người, kinh ngạc hỏi, "Con... con đang nói gì vậy?"
"Không nói với chú nữa, con muốn đi cứu cậu ấy!" Giang Hiểu không muốn chậm trễ thời gian, ra sức giãy giụa, dốc hết sức chạy ra khỏi phòng.
Sau đó...
Giang Hiểu chợt giật mình.
Phía sau căn phòng đó, trái phải chỉ thấy đất đá ngổn ngang.
Căn phòng đó...
Cậu bé đó...
Bảy ngày qua mình rốt cuộc đã trải qua như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận