Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 179: Tô Hiểu? Giang Hiểu!

Chương 179: Tô Hiểu? Giang Hiểu! Giang Hiểu tay nắm lấy cái lon dễ kéo, ngoan ngoãn hiểu chuyện ngồi im, cả quá trình làm người xem nghe kể chuyện. Bên cạnh, bà lão tóc bạc mặt mũi tràn đầy hiền từ nhìn Giang Hiểu, vết chân chim nơi khóe mắt hằn sâu.
"Về sự đặc thù huyết mạch Tô gia, từ xưa đến nay đã có rất nhiều truyền thuyết. Nhưng ngay cả người Tô gia chúng ta cũng không rõ lắm, những chuyện nghe được này tự nhiên cũng không có gì đáng để tham khảo."
"Thiên phú tuyệt diễm, dưới ba tầng xiềng xích gông cùm là tiềm năng khó có thể tưởng tượng..."
"Đây cũng là Tô gia ta, một trong Tứ đại Khởi Nguyên gia tộc của Thiên Cơ Cung."
Tô Thanh giọng điệu rất bình thản, nhưng thông tin tiết lộ lại khiến Giang Hiểu kinh hãi. Như vậy có thể nói, Tô gia trong giới Ngự Linh Sư đến tột cùng là một sự tồn tại như thế nào?
Giờ phút này, tính cả Tô đại nhân, bản thân mình chứng kiến cũng không quá ba người của Tô gia. Bà lão tóc bạc trông già nua, tầm khoảng hơn bảy mươi, nhưng Ngự Linh Sư cấp cao tuổi thọ lại rất dài, không chừng có cả trăm tuổi. Về phần vị Tam thúc Tô Thanh này, thì cho người một cảm giác ôn nhuận hiền hòa như gió xuân.
"Được rồi, câu chuyện tạm thời dừng ở đây. Giang Hiểu, bản mạng Linh Khí của ngươi đã có khả năng tiến giai Hồn Châu, tự nhiên là hậu nhân của Tô gia ta, chỉ cần hiểu rõ điểm này là được rồi." Tô Thanh ném chiếc lon dễ kéo trong tay một cách chuẩn xác vào thùng rác bên cạnh, đôi mắt có chút sáng lên.
"Đã xong?" Giang Hiểu rất đỗi ngạc nhiên. Cha mẹ của mình cái gì cũng không nói?
"Ta là Tam thúc ngươi, như thế là đủ cho ngươi cảm nhận rồi." Tô Thanh hỏi ngược lại, "Còn về những cái khác? Có một số việc ngươi và ta trong lòng đều rõ là được, đã kết vảy miệng vết thương thì không cần phải xé rách nó một lần nữa." Giang Hiểu liếc nhìn bà lão tóc bạc bên cạnh sắc mặt rất tệ, chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng.
"Vẫn là hiểu chuyện, không hổ là nòi của Tô gia ta." Tô Thanh ngồi xuống, vỗ vai Giang Hiểu, khen ngợi, "Bốn viện thi đấu ta xem mấy lần rồi, tiểu gia hỏa thực lực không tệ. Chỉ là có một điều, ta phải nhắc nhở ngươi, phụ nữ bên cạnh nhiều quá cũng không tốt." Giang Hiểu toát mồ hôi, vốn tưởng vị Tam thúc này muốn nói gì, kết quả lại là cái này.
Đang muốn giải thích, Tô Thanh xua tay nói, "Không sao, ta chỉ thuận miệng nhắc vậy thôi, Tô gia ta cũng không có nhiều quy củ như vậy, ngươi muốn phong lưu khoái hoạt cũng được."
"Đứa nhỏ này thật là ưu tú." Bà lão tóc bạc yêu thích nói.
Đúng lúc này, Giang Hiểu bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Vậy... ông nội bà nội bọn họ thì sao?"
Lời vừa dứt.
Mặt bà lão tóc bạc bên cạnh bỗng nhiên cứng đờ.
Thấy không khí có chút không đúng, Giang Hiểu trong lòng cũng có chút đoán ra.
"Ông bà nội của ngươi không chào đón ngươi, đã hiểu chưa?" Tô Thanh giọng điệu cũng không để ý, tùy tiện nói, "Hoặc có thể nói, toàn bộ Tô gia, trừ bà ngoại của ngươi, Tam thúc ta, và người đưa ngươi tới đây, thì những người khác không mấy chấp nhận thân phận này của ngươi." Bà lão tóc bạc đau lòng xoa đầu Giang Hiểu.
"Hô ~" Giang Hiểu chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, cũng hiểu rõ được tình cảnh của mình. Vốn cho rằng chuyện này có thể xem như đã có chỗ dựa vững chắc, kết quả bây giờ xem ra thì ngọn núi này cũng không mấy muốn cho mình dựa vào…
"Trước đó Tiểu Tô nói ngươi xem Giang Rừng là cha mẹ, cha mẹ ruột cũng không có bất cứ ý niệm nào, lần này xem ra lại có chút sai lệch rồi." Tô Thanh đột nhiên lên tiếng.
Giang Hiểu cúi đầu, sắc mặt có chút phức tạp.
Tô Thanh thu hết biểu hiện của hắn vào mắt, khẽ nhắm mắt. Hắn từ đầu đến cuối đều tỏ ra thản nhiên, tựa hồ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Nhưng thực tế thì ngay từ khi nhìn thấy Giang Hiểu đầu tiên, đã cẩn thận quan sát từng phương diện của cháu trai ruột này. Không biết nên hình dung như thế nào, Giang Hiểu cho hắn cảm giác có chút khác thường. Dường như hai người gặp nhau không đáng như thế…
Trên thực tế.
Giang Hiểu giờ phút này trong lòng cũng không có bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào. Bất kể là Tô đại nhân hay vị Tô Thanh trước mắt. Nếu không phải muốn biết rõ lai lịch của Ảnh Quỷ, Tô gia thì có liên quan gì tới mình chứ?
Bên kia.
Nữ hầu mang tới một bình trà nóng, ân cần rót trà vào từng chén. Hơi nóng lượn lờ bốc lên, hương trà tỏa ngát. Bà lão tóc bạc tươi cười rạng rỡ nâng một ly lên, nhìn Giang Hiểu.
Giang Hiểu vội vàng nửa quỳ trên đất, trang trọng đón lấy.
"Đại hồng bào chính gốc của núi Vũ Di, thiên kim khó cầu. Mấy gốc cây già trên vách đá Cửu Long khoa nham, tính cả hai mùa xuân thu, cả năm sản lượng chưa đến năm lạng." Thấy thế, khóe miệng Tô Thanh mang theo ý cười, nói, "Tô gia ta độc chiếm bốn lạng."
Giang Hiểu bưng chén trà, mặt có chút thụ sủng nhược kinh, nuốt nước miếng.
Tô Thanh tiếp tục nói, "Thật ra cũng không coi là trân phẩm gì, cũng chỉ là do người khác tặng mà thôi."
Giang Hiểu làm sao có thể không rõ ý đồ của đối phương, chỉ đơn giản là muốn mình biết rõ thế lực của Tô gia.
Đợi nước trà hơi nguội, liền uống một ngụm. Vị hơi đắng, có thể tạm dừng nơi đầu lưỡi, lát sau có một cổ hương thanh nhàn nhạt theo vị đắng mà chìm ra.
"Đa tạ bà ngoại, trà ngon." Giang Hiểu đặt chén trà xuống, gật đầu khen ngợi.
"Tốt! Tốt!" Bà lão tóc bạc cười đến càng vui, "Đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ tốt."
"A." Tô Thanh bật cười khẽ, "Ngươi tiểu tử này... có lẽ ngày thường không uống trà, mà lời khách sáo lại nói rất trơn tru."
Giang Hiểu lau vết trà bên mép, ngồi lại vào ghế sofa.
"Trà đã uống, thời gian cũng không còn sớm, nên nói chuyện chính." Bỗng nhiên, sắc mặt Tô Thanh hơi nghiêm lại, trầm giọng nói, "Đã uống chén trà này do bà nội cho ngươi, tiếp theo ngươi chính thức là người của Tô gia ta."
"Vâng." Giang Hiểu gật đầu, cũng không có dị nghị.
"Thân phận của ngươi đặc thù, tạm thời không thể lộ diện trong Thiên Cơ Cung. Nhưng bà nội đã sớm chuẩn bị một thân phận cho ngươi, thuộc chi thứ, một người con riêng ở bên ngoài, tên là Tô Hiểu, ngươi có chấp nhận hay không?" Tô Thanh lên tiếng nói.
"Ta không chấp nhận."
Sau một khắc, câu trả lời của Giang Hiểu vượt quá dự kiến của tất cả mọi người ở đây.
"Hử?" Hai mắt Tô Thanh hẹp dài khẽ nhíu lại, khí thế vốn ôn hòa lập tức sắc bén hơn một chút.
Bà lão tóc bạc khẽ há miệng, hoàn toàn không nghĩ tới đối phương lại có thể từ chối vào thời khắc mấu chốt nhất.
Bên cạnh, nữ hầu kia càng là tay phải run lên không ngừng.
Tô gia à... Cho dù chỉ là một người hầu của Tô gia, đặt ở bên ngoài cũng không phải người bình thường dám đắc tội.
Vậy mà thiếu niên này rõ ràng từ chối?
"Ta đã từng nói, tên Giang Hiểu này là do cha ta Giang Rừng đặt cho ta, không thể thay đổi." Giang Hiểu kiên định nói.
"Giang Rừng? Cái tên Ngự Linh Sư thất trọng đó? Hắn có tư cách gì để làm phụ thân ngươi? Lại có tư cách gì đặt tên cho hậu nhân của Tô gia ta, đặt tên?" Giọng điệu Tô Thanh lạnh xuống.
"Chỉ vì lúc các ngươi ném ta vào Quỷ Vực, chính hắn là người đã cứu được ta, vẫn còn là hài nhi." Giang Hiểu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tô Thanh.
Lời vừa thốt ra.
Bà lão tóc bạc bên cạnh không khỏi che mặt nức nở, dường như động đến nỗi đau lòng. Nữ hầu vội vàng an ủi. Thấy thế, ánh mắt Tô Thanh cũng không khỏi dịu đi. Hơi nghiêng người về phía sau, Tô Thanh tiếp tục mở miệng hỏi, "Ngươi thật sự không muốn đổi tên thành Tô Hiểu sao? Ngươi có biết nếu như ngươi kiên trì làm Giang Hiểu, thì cũng chỉ là một đệ tử mang họ khác, sẽ không vào được danh sách của Tô gia ta, càng không thể tranh thủ tài nguyên của Tô gia ta, sau này cũng không có cơ hội đổi ý!"
"Vâng." Giang Hiểu gật đầu, không chút do dự.
"Ha, quả thật ta không nhìn lầm ngươi." Đột nhiên, Tô Thanh thoải mái bật cười, "Nếu ngươi là loại tiểu nhân hám lợi, dù cho ngươi có cơ hội bước lên trời xanh, thì người như vậy sẽ làm bại hoại danh tiếng Tô gia ta."
"Được rồi, hôm nay ngươi tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ta và bà ngoại có vài lời muốn nói." Tô Thanh chợt nhìn sang nữ hầu kia.
Cô ta khom người, liền dẫn Giang Hiểu lên lầu rời đi.
Bà lão tóc bạc không nỡ nhìn bóng lưng Giang Hiểu, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Đột nhiên.
Tô Thanh như có điều suy nghĩ lên tiếng nói, "Bà nội, tình cảm đứa con trai của anh cả có chút nhạt nhòa, chỉ sợ từ đầu đến cuối nó không hề đặt Tô gia chúng ta vào trong lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận