Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 2: Ta tất cả đều muốn

Đón nhận những ánh mắt đổ dồn, Giang Hiểu chậm rãi bước lên phía trước.
Vừa khéo, một nam sinh tên Chương Hải, với mái tóc mái ngố, vừa bước xuống.
"Ồ, Giang Hiểu à?"
Chương Hải, kẻ vừa thức tỉnh được một linh khí cực phẩm với bảy lỗ kỹ năng, đang rất đắc ý.
Hắn kênh kiệu nói, "Cố gắng lên nhé, Thần Quỷ Liên Minh chơi không lại không sao, nhưng thực tế đừng như vậy là được."
Thần Quỷ Liên Minh là một tựa game quốc dân.
Gia cảnh của Giang Hiểu bình thường, nhân vật thường dùng của hắn chỉ có ba kỹ năng, thường xuyên bị người khác treo lên đánh, chỉ có đẳng cấp bạc.
Chương Hải thì khác, nhân vật của hắn có đến bảy kỹ năng, nhờ vào nạp tiền mà leo lên bạch kim, thường dùng nó để dắt gái.
"Thần Quỷ Liên Minh?"
Giang Hiểu nghĩ nghĩ, lộ ra hàm răng trắng đều, cười nói, "Ba kỹ năng cũng đủ để hành hạ ngươi!"
Buồn cười!
Tuy thân thể của nguyên chủ còn nhỏ, nhưng Giang Hiểu hắn là đại thần game MOBA đó nha!
Hồi trước khi chơi 'triệt ah triệt', Giang Hiểu chính là 'người qua đường vương' nổi danh, suýt chút nữa vào được giới chuyên nghiệp rồi.
Đáng tiếc về sau bị bố mẹ cầm chổi lông gà rượt đánh.
Chương Hải không giận, cười ha ha hai tiếng, "Miệng thì hay."
Giang Hiểu không để ý đến cái tên tiểu nhân đắc chí này, bước đến trước bục giảng.
Nhìn vào miếng linh thạch trắng sữa giống như trứng gà, nội tâm Giang Hiểu khẽ động.
Không hiểu vì sao, trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó tả, tựa như nhìn thấy một đống phân ghê tởm.
"Chuyện gì thế này?"
Giang Hiểu có chút kỳ quái, không hiểu sao mình lại có cảm xúc mâu thuẫn.
"Kệ đi, Olli cho, làm thôi!"
Ghê tởm thì ghê tởm, Giang Hiểu cố nén cảm giác khác lạ, cầm linh thạch trong tay.
Khoảnh khắc này, không ai nhận ra bóng dáng dưới chân Giang Hiểu bỗng rung động một cách quỷ dị. . .
Vút!
Một luồng bạch quang chói mắt lóe lên.
Giang Hiểu kích động vô cùng, lập tức mở to mắt.
Chỉ thấy một ảo ảnh chủy thủ đen kịt xuất hiện từ trong cơ thể hắn.
"Chủy thủ!"
Giang Hiểu vô cùng phấn khích, thứ này còn dễ dùng hơn mấy loại linh khí như cục đá hay cái kéo nhiều.
Cấu trúc giọt nước hoàn mỹ, lưỡi đao sắc bén như có thể xé rách không khí. Những đường vân trên chuôi dao phối hợp với ánh đen mờ ảo, toát lên vẻ yêu dị lạ thường.
Chỉ riêng tạo hình thôi, đã đủ thấy đây là một hung binh tuyệt thế!
Nhưng Giang Hiểu chưa kịp vui mừng bao lâu, thì giọng Trần Phàm lạnh lùng vang lên, "Linh khí phàm phẩm, ba lỗ kỹ năng."
Vút!
Trong giây lát, Giang Hiểu ngây người tại chỗ.
Chính mình. . . Nghe nhầm sao?
"Ha ha ha ha ha hắc hắc! ! ! Ba lỗ kỹ năng, ta đếm ngược ba lớp!"
Dưới khán đài, đám tiểu đệ do Chương Hải cầm đầu lập tức phá lên cười lớn.
Tiểu mập mạp kinh ngạc nói, "Giang Hiểu, sao cậu lại thức tỉnh cái linh khí rác rưởi vậy?"
Ba lỗ kỹ năng, cơ bản đã định hình tương lai của Giang Hiểu.
Người khác năm, sáu kỹ năng, một cái khống chế, một cái bộc phát, một cái bảo vệ tính mạng, cộng thêm vài kỹ năng tăng máu, sát thương phạm vi AOE các loại.
Còn ngươi ba kỹ năng làm được gì?
Thực tế không phải trò chơi, không có cái gọi là tính cân bằng.
Càng nhiều kỹ năng, càng mạnh!
Ánh mắt của Trần Phàm không dừng trên người Giang Hiểu quá lâu, rất nhanh đã dời đi, "Người tiếp theo."
Giang Hiểu ngơ ngác đứng sang một bên, thất hồn lạc phách.
Trước đó hắn còn rất hào hứng, nghĩ đến sẽ thức tỉnh một linh khí cực phẩm, có một tương lai tươi sáng.
Kết quả trong nháy mắt, số mệnh đã trêu đùa hắn một vố đau.
"Linh khí cực phẩm, sáu lỗ kỹ năng."
Giọng Trần Phàm lại vang lên, lập tức có một nữ sinh vui vẻ giơ tay nhỏ, trên mặt tràn đầy hớn hở, đối lập hoàn toàn với Giang Hiểu.
"Cái đồ bỏ đi, phế vật hệt như trong game."
Chương Hải cười nhạo, thái độ ngạo mạn.
Đám đàn em vội hùa theo, "Anh Chương, sao anh lại so sánh với loại phàm phẩm rác rưởi này làm gì?"
"Ha ha ha ha."
Chương Hải dương dương tự đắc, không chỉ trong game mà ngay cả ngoài đời hắn đều thuận buồm xuôi gió.
"Haiz. . . Ba lỗ kỹ năng thì ba lỗ kỹ năng vậy. . ."
Một lúc lâu sau, Giang Hiểu thở dài, hướng về chỗ ngồi đi về.
Ngồi xuống vị trí, tiểu mập mạp sau lưng an ủi vài tiếng.
Giang Hiểu miễn cưỡng nhếch khóe môi, "Không sao."
Hắn lại triệu hồi thanh chủy thủ kia ra, vuốt ve nó trong tay.
Không hổ là linh khí bản mệnh, rõ ràng lần đầu tiên nắm giữ, mà lại có cảm giác như đã quen thuộc mấy chục năm, như một phần thân thể, rõ ràng có cảm giác thân thiết.
"Đáng tiếc thật đáng tiếc. . . Nhìn đẹp trai thế mà sao chỉ có ba kỹ năng?"
Dù vuốt ve giữa tay rất thoải mái, nhưng nghĩ đến con đường phía trước, Giang Hiểu không khỏi vẫn có chút thất vọng.
Ngay lúc này, hắn bỗng dưng như bị điện giật cứng đờ người.
". . .Vừa thức tỉnh linh khí bản mệnh, lúc này ngươi rất buồn bã, nhưng tiếp theo ngươi lại mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới. . ."
Trong con ngươi, một dòng chữ như mực nước tự nhiên hiển hiện.
"Cái quái gì vậy?"
Dòng chữ này lơ lửng trong không khí, Giang Hiểu vội vàng nhìn về phía những người khác.
Lúc này các bạn học trong lớp đều đang triệu hồi linh khí bản mệnh, căn bản không ai phát giác ra điều bất thường này.
"Rốt cuộc là cái gì? Chỉ có một mình mình nhìn thấy sao?"
Giang Hiểu dụi mắt.
Mở mắt ra lần nữa, dòng chữ kia vẫn chưa biến mất.
Hơn nữa, dù Giang Hiểu nhìn về đâu, dòng chữ này cũng như đỉa bám, luôn hiện hữu.
Không lâu sau, dòng chữ đen kịt đột nhiên biến đổi.
". . .Trước sự biến đổi đột ngột, ngươi có chút không biết phải làm gì, sau đó ngươi cúi đầu nhìn bóng dáng của mình. . ."
Giang Hiểu khó hiểu, cúi đầu xem xét.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn biến đổi.
Chỉ thấy dưới mặt bàn, bóng dáng của mình lúc này vô cùng quái dị!
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng của mọi người gần như chỉ có màu đen nhạt.
Riêng bóng của mình lại đen kịt thuần túy, đen đến mức triệt để, giống như một hố đen nuốt chửng tất cả, đến cả ánh sáng cũng không thể thoát ra.
Điều khiến Giang Hiểu lạnh sống lưng hơn cả là, hắn thấy rõ trong bóng dáng của mình có thứ gì đó đang vặn vẹo nhúc nhích.
". . .Bóng dáng của ngươi rất đặc biệt, ngươi đoán nó có khả năng có năng lực thôn phệ Quỷ Tủy. . ."
Dòng chữ mực lại một lần nữa quỷ dị biến đổi.
"Ta ** (con mẹ nó) ở đâu mà đoán được? Ngươi nói cho ta rõ ràng xem nào! Này!"
Trong lòng Giang Hiểu không ngừng oán thán với dòng chữ, "Dòng chữ này rốt cuộc là thứ gì? Sao. . . Cứ luôn tự quyết định vậy, hay là đang cố tình dẫn dụ mình?"
". . .Ngươi có chút nghi ngờ điều mình thấy là đúng hay là không, sau đó ngươi định tìm một con quỷ để tiến hành nghiệm chứng. . ."
Lần này, dòng chữ đã mờ đi khá nhiều, hơn nữa không bao lâu thì biến mất.
Đến tận rất lâu về sau, Giang Hiểu cũng không còn cảm giác thấy điều gì khác thường nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu, để bản thân tỉnh táo lại, "Bóng của mình sao lại kỳ lạ thế? Hơn nữa, dòng chữ quỷ dị kia là có ý gì? Gợi ý sao?"
Nhìn bóng dáng mình đã trở lại bình thường, Giang Hiểu đột nhiên có một suy đoán táo bạo, "Nếu đây là sự thật. . . Chẳng lẽ bóng của mình thật sự có thể thôn phệ Quỷ Tủy, trực tiếp có được năng lực Quỷ Tủy?"
Nghĩ vậy, tim Giang Hiểu không khỏi đập nhanh hơn.
Thình thịch ~ thình thịch ~ Giống như trống trận, Giang Hiểu cảm thấy một thế giới hoàn toàn mới đang mở ra trước mắt mình.
Dù tư chất Ngự Linh Sư có nghịch thiên đến đâu, dù là linh khí thiên phẩm, cũng không quá mười lỗ kỹ năng, rốt cuộc cũng có giới hạn.
Nhưng nếu mạch suy nghĩ của mình đúng, bằng vào bóng dáng rõ ràng có thể thôn phệ Quỷ Tủy không hạn chế, thì. . .
Tương lai của mình - không thể tưởng tượng nổi!
Tìm khắp thế giới, chỉ sợ không thể tìm được bất kỳ một Ngự Linh Sư nào có thể sánh ngang với mình!
Chương Hải? Linh khí cực phẩm? Bảy lỗ kỹ năng?
Chó má!
U uất tích tụ trong lòng Giang Hiểu đột nhiên tan biến, quét sạch sự tiêu cực trước đây!
"Giang Hiểu, không có chuyện gì đâu. Ba kỹ năng cũng đủ rồi, về sau cậu đổi một Hồn Châu công kích, một Hồn Châu thân pháp là được mà? Cần gì nhiều thế? Lãng phí!"
Đúng lúc này, tiểu mập mạp còn tưởng Giang Hiểu chưa mở lòng, lại an ủi vài tiếng, "Còn kỹ năng hồi phục chúc phúc thì lúc đó tìm 'vú em' trong đội cũng được; còn sát thương mạnh thì tìm loại Ngự Linh Sư chuyên công kích cũng xong. . ."
"Ta tất cả đều muốn!" Nghe thấy những lời này, khóe miệng Giang Hiểu hơi nhếch lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận