Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 619: Phá kén (6)

Mấy ngày sau đó.
Giang Hiểu lại trở thành con cá muối vài ngày, thỉnh thoảng cũng nhớ lại chút chuyện, nhưng cuối cùng vẫn bị Hóa Điệp Ấn cưỡng chế đè xuống. Ngoài việc thỉnh thoảng thấy Bắc Minh quỷ khắp nơi gây náo loạn, còn phải gánh chịu rất nhiều tiếng xấu ra thì Giang Hiểu càng thêm khó chịu ở phần bụng.
Thật sự là cảm giác không thể diễn tả. Bụng của mình rõ ràng không có gì thay đổi, không giống như là bụng trướng hay các loại bệnh tật. Nhưng hết lần này đến lần khác lại giống như nồi áp suất vậy, cảm thấy bên trong ẩn chứa một cổ lực lượng cường đại đến mức đủ để phá hủy hết thảy, vô cùng muốn phát tiết ra ngoài.
"Sao vậy?"
Hoa Vũ Nhu nhìn Giang Hiểu đang nằm dài trên ghế sô pha cùng ly mèo hoa, nói: "Vẫn chưa khỏe hơn sao?"
Hoa Vũ Nhu cũng đã đưa Giang Hiểu đi khám bác sĩ, thậm chí còn không tiếc tìm đến mấy Ngự Linh Sư cấp thấp hệ phụ trợ, nhưng đều không phát hiện ra vấn đề gì.
"Ta chỉ sợ sắp c·hết..."
Giang Hiểu yếu ớt nói: "Vừa nghĩ tới Hồn Châu ta kiếm được trước kia vẫn chưa tìm thấy, lòng ta lại khó chịu."
Trán Hoa Vũ Nhu xuất hiện gân xanh.
"Hoa Vũ Nhu, ta rất đ·a·u k·h·ổ."
Giang Hiểu nhìn Hoa Vũ Nhu, nói: "Đủ thứ chuyện trước đây đều không có quan hệ gì với ta. Trên đời này, chỉ sợ chỉ có ngươi nhớ đến ta."
Nghe vậy, khuôn mặt Hoa Vũ Nhu ửng đỏ, "Nói cái gì đó! Miệng toàn nói lung tung..."
"Thật sự!"
Giang Hiểu rất nghiêm túc nói: "Ta đã mất trí nhớ lâu như vậy rồi, chỉ sợ những người quen biết trước kia sớm đã nghĩ ta c·h·ết rồi."
"Sáng nay, ta ở trên m·ạ·n·g thấy một câu, rất có cảm xúc."
Giang Hiểu buồn bã nói: "Có người 18 tuổi đã c·hết rồi, 80 tuổi mới chôn."
"Cút đi! Giống một thằng ngốc vậy."
Hoa Vũ Nhu không nhịn được bật cười, ngược lại bị chọc cười.
"A."
Thấy thế, Giang Hiểu cũng không giả bộ nữa, lật người đứng dậy, "Đi! Đi ra ngoài dạo phố."
"Không muốn, ta còn phải làm việc."
Hoa Vũ Nhu lắc đầu.
"Làm cái gì?"
Giang Hiểu nói, "Gần đây ta cảm giác ta sắp nhớ lại chuyện trước kia rồi, đến lúc đó có được Hồn Châu rồi thì ngươi cứ yên tâm đến trường là được."
Lập tức, Hoa Vũ Nhu không nói nên lời tâm trạng, có chút ngẩn người, "Ngươi... Sắp nhớ ra rồi?"
"Chắc vậy."
Giang Hiểu gật đầu, sờ lên bụng, nói, "Ta cảm thấy ta sắp phá kén thành bướm rồi, trẫm nhất định phải đoạt lại giang sơn của trẫm!"
"Ngươi coi mình là c·ô·n t·r·ù·n·g à? Còn biến thành hồ điệp."
Hoa Vũ Nhu bĩu môi, sau đó nhỏ giọng nói một câu, "Ta mới không cần Hồn Châu của ngươi..."
Dứt lời, Hoa Vũ Nhu lại hiếm khi gọi điện thoại cho ông chủ, xin nghỉ một ngày.
"Vừa hay, Yến Tử tháng này cũng đến lịch khám..."
Hoa Vũ Nhu ôm lấy ly mèo mập ú, biện minh một chút cho hành động của mình.
"Chủ nhân miêu ~ ôm một cái ~"
Không thể không nói, con thú cưng này biết nói tiếng người cũng có chút thú vị.
"Ta thấy con mèo ngốc này cũng chỉ biết nói có mấy từ."
Giang Hiểu duỗi lưng một cái, sau đó nhìn mình trong gương toàn thân, thỏa mãn cong lên khóe miệng. Trong gương là một thanh niên, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, vóc dáng cao gầy, ngũ quan tuấn tú, mắt sáng như sao, toát ra vẻ lười biếng, tiêu sái.
...
Đêm xuống, đô thị phồn hoa.
Đèn neon lấp lánh, trên đường phố dòng người tấp nập. So với thế giới trước kia thì khung cảnh hiện tại đã tốt hơn nhiều, không cần phải lo lắng về tai họa Quỷ Túy nữa. Nhưng trên thực tế, chỉ có những Ngự Linh Sư cấp truyền kỳ trở lên mới biết, phương Tây xa xôi đã sớm bị bóng tối xâm thực.
Hoa Vũ Nhu mặc một chiếc váy liền màu xanh nhạt đơn giản, toát lên khí chất thiếu nữ thanh xuân, xinh đẹp, thu hút không ít người qua đường. Nhưng ánh mắt của những người này rất nhanh đã chuyển sang người thanh niên bên cạnh.
"Người trẻ tuổi này là Ngự Linh Sư sao?"
Những người qua đường thầm phỏng đoán trong lòng, thần sắc có chút dè dặt. Dù cho Giang Hiểu lúc này cũng giống như một sinh viên bình thường. Nhưng dù là với tư cách tiểu Thủ Tịch nổi bật, hay là đứng đầu vạn quỷ Bắc Minh quỷ, khí chất đặc biệt kia vẫn có cảm giác như hạc giữa bầy gà.
Chẳng biết vì sao.
Khóe miệng hồng hào của Hoa Vũ Nhu có chút cong lên, ôm ly mèo hoa, tận hưởng khoảnh khắc này. Không giống như những chàng trai mà cô từng gặp, tính cách của chàng trai mất trí nhớ này rất đặc biệt, có cảm giác không thể diễn tả, ở chung trong khoảng thời gian này cũng không có gì xấu hổ, ngược lại còn có chút thú vị?
Nghĩ như vậy.
Hoa Vũ Nhu mím môi, ánh mắt có chút phức tạp, không rõ tâm tư.
"Tiền."
Đúng lúc này, Giang Hiểu đột nhiên vỗ vai Hoa Vũ Nhu.
"Cái gì?"
Hoa Vũ Nhu khó hiểu nhìn Giang Hiểu.
Giang Hiểu chỉ vào một cửa hàng bên cạnh, nói: "Khát."
Lập tức, những suy nghĩ trước đó của Hoa Vũ Nhu tan thành mây khói, cắn răng, "Ngươi còn là đàn ông không vậy? Khoảng thời gian này toàn ăn của ta, dùng của ta!"
"Không phải là sau này sẽ trả cho ngươi sao?"
Giang Hiểu tùy tiện nói, "Ta là đại nhân vật, ngươi có biết cái gì gọi là đại nhân vật không? Loại người có thể so găng với Ngự Linh Sư cấp bát trọng đó! Chờ ta nhớ lại mọi thứ thì chút tiền này có đáng gì chứ?"
Cái tên này đúng là vẫn mặt dày và tự kỷ như trước.
Chỉ một lát sau.
Giang Hiểu đi ra khỏi cửa hàng, đồng thời ném cho Hoa Vũ Nhu một chai nước khoáng. Hoa Vũ Nhu hừ khẽ một tiếng, vừa uống nước vừa liếc mắt nhìn cái gã bề ngoài cà lơ phất phơ này. Giang Hiểu lại đang ngắm nhìn xung quanh cả con phố, giống như tò mò với tất cả mọi thứ. Ánh đèn neon chiếu vào người hắn, đôi mắt dường như phản chiếu vạn vật trong thế gian, trong suốt và thấu đáo...
"Đồ nhà quê."
Hoa Vũ Nhu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
"Cảm giác... có chút kỳ lạ..."
Đột nhiên, Giang Hiểu nhíu mày, mắt nhìn cô gái bên cạnh đang ôm ly mèo hoa, nội tâm giống như bị mèo cào nhẹ một chút. Trong đầu hắn ẩn hiện một vòng bóng dáng xinh đẹp mặc áo đỏ. Dường như mình cũng từng cùng ai đó đi dạo trong đô thị cả ngày trời...
Đúng lúc này——
"Đến rồi."
Hoa Vũ Nhu bỗng nhiên dừng bước, lên tiếng nói.
Phía trước.
Một cửa hàng thú cưng lớn với diện tích khá rộng đang mở cửa. Khách ra vào phần lớn đều dắt theo thú cưng của mình.
"Gâu! Đừng lại gần ta!"
"Chủ nhân muộn~ không muốn về nhà ~"
"Gâu! Con mèo c·hết tiệt, cút!"
Có chút buồn cười là, mấy con mèo con ch·ó này đều biết nói tiếng người, hơn nữa còn không biết giữ miệng. Ch·ó có vẻ thông minh hơn mèo một chút, một số giống khuyển chỉ số thông minh có thể so với trẻ con sáu tuổi, nói chuyện cũng hiểu được đôi chút. Khung cảnh vô cùng ồn ào. Nhưng những chủ nhân thú cưng lại tỏ ra thích thú, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
"Thế giới điên rồ."
Giang Hiểu không thể lý giải nổi cái khung cảnh kỳ lạ này, cả đường mặt đều đen lại. Năng lực Ngự Linh Sư lại có thể dùng như vậy sao? Nhỡ những con vật cưng này mà nổi d·ụ·c, hơn nữa còn biết nói tiếng người, thì phải làm sao?
"Chơi miêu ~ chơi ~"
Đúng lúc này, một con mèo lớn màu cam đang kêu gào hướng về phía ly mèo hoa trong lòng Hoa Vũ Nhu.
"Sợ hãi miêu ~ chủ nhân ~"
Ly mèo hoa lá gan hơi nhỏ, rụt người vào lòng Hoa Vũ Nhu, tai cụp xuống đầu.
"Yến Tử, sao gan con bé thế? Đừng sợ."
Hoa Vũ Nhu vuốt ve đầu ly mèo hoa, sau đó thử đặt nó xuống đất. Lập tức, con mèo lớn màu cam kia bước từng bước chậm rãi đi tới, ngửi ngửi mùi của ly mèo hoa. Chủ nhân của con mèo cam đó cũng là một cô gái tầm 20 tuổi, giờ phút này đang dán mắt vào Giang Hiểu.
"Coi chừng Yến Tử nhé, ta đi xếp hàng lấy số."
Hoa Vũ Nhu nói một câu, rồi đi xếp hàng.
"Chào cậu..."
Cùng lúc đó, cô gái chủ con mèo cam cười tươi, bước đến gần Giang Hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận