Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 65: Quỷ lái xe

Chương 65: Quỷ lái xe, thì ra Thiên Cơ cung chuyên phái một đại lão đến giải quyết sự kiện linh dị xe buýt 444? Giang Hiểu thật sự bất ngờ. Xem ra, việc Thiên Cơ cung trước đó định nghĩa quỷ lái xe là "sự kiện Hồng cấp" chẳng qua chỉ là lý do trấn an dân tâm mà thôi. Dù sao, con quỷ lái xe kia cũng đâu có giết người hàng loạt ở trấn Thiên Võng. Nhưng nếu Thiên Cơ cung nói thẳng có một Lệ Quỷ vô cùng đáng sợ trên trấn, e rằng phần lớn dân chúng sẽ cả ngày bất an lo lắng. Chuyện này giúp Giang Hiểu thức tỉnh. Lời người khác nói, tối đa chỉ có thể tin ba phần! "Giang Hiểu, ngươi có biết vì sao ta chọn ngươi mà không chọn Giang Thiền không?" Tô đại nhân đột nhiên mở miệng. "Vì con đẹp trai hơn chăng?" Giang Hiểu thăm dò hỏi một câu. Tô đại nhân nhìn Giang Hiểu một cái sâu xa, "Đó cũng là một trong những nguyên nhân." Nghe vậy, Giang Hiểu rất đỗi kinh ngạc. Không ngờ đại lão này có tính cách thú vị như vậy! Tô đại nhân thản nhiên nói, "Ta thích đồ vật đẹp mắt, khuôn mặt ngươi, miễn cưỡng coi như được." Được người ta khen đã chẳng quan trọng, quan trọng là... người khen ngươi lại là một đại lão! Điều này khiến trong lòng Giang Hiểu sảng khoái vô cùng. "Một điểm nữa, ta hy vọng sau này người đi Phong Môn Quỷ Vực là ngươi, chứ không phải là Giang Thiền, con gái ruột thịt của Giang Rừng." Sau một khắc, lời Tô đại nhân nói cũng có chút đả kích. Giang Hiểu im lặng nói, "Hóa ra trong mắt ngươi ta chỉ là pháo hôi à?" "Không, so với Giang Thiền, ta coi trọng ngươi hơn." Tô đại nhân lắc đầu nói, "Sự vô sỉ và mạch não khác người của ngươi, nói không chừng có thể tìm thấy một con đường sống trong Quỷ Vực." Hắn đang khen mình sao? Hắn thật sự đang khen mình sao? Giang Hiểu cố nén ý định trợn trắng mắt. "Bất quá, Phong Môn Quỷ Vực vẫn tính là thập tử nhất sinh." Tô đại nhân chậm rãi nói, "Giang Rừng chỉ để lại Giang Thiền một dòng máu, điểm này ta mong ngươi hiểu rõ." "Được rồi được rồi, đừng nói ngươi, đến ta cũng không muốn để Tiểu Thiền đi nơi như thế." Giang Hiểu khoát tay áo, ngữ khí có phần bất cần. "Rất tốt." Tô đại nhân rất hài lòng. Dù thiếu niên này ở những phương diện khác hơi khó ở, nhưng trong đại sự lại cực kỳ hiểu chuyện, không cần người khác nói nhiều. "Nên đi giải quyết con quỷ lái xe kia." Đột nhiên, Tô đại nhân liếc nhìn vầng trăng tròn trên cao ngoài cửa sổ, ngữ khí trở nên trầm xuống. Giang Hiểu không khỏi tò mò. Rốt cuộc, ai mạnh ai yếu giữa đại lão thần bí của Thiên Cơ cung này và con quỷ lái xe khó lường kia?...
12 giờ rạng sáng trên đường phố. Người đi đường lác đác vài người, phần lớn vẻ mặt vội vàng, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn lại, sợ có thứ gì đó theo sau lưng. Đó là thế giới ban đêm này. Ông... Ông ông... Một chiếc xe buýt màu đỏ thẫm chậm rãi dừng lại bên cạnh sân ga vắng vẻ. Cửa xe mở ra, một luồng khí âm lạnh tràn ra. Sân ga không một bóng người, một chiếc xe buýt bình thường sẽ đóng cửa sau ba giây chờ đợi. Nhưng chiếc xe buýt màu đỏ thẫm này đã chờ tới 10 giây. Cứ như đang đợi những hành khách vô hình, chiếc xe buýt phát ra tiếng máy nổ hài lòng, sau đó chậm rãi chạy nhanh về phía xa. Trong xe, một bé trai mười tuổi đang nghiêng đầu, khó hiểu nhìn người bà lão đang vịn tay vào thành, nhất quyết không ngồi. "Bà ơi, nhiều chỗ trống như vậy, sao bà không ngồi ạ?" Bé trai hỏi. Có thể thấy rõ, thân thể bà lão hơi run lên. Những nếp nhăn trên mặt chồng chất, bà gian nan mở miệng, "Ta... Ta đứng là được rồi..." "Bà lão chết tiệt, đi ra ngoài không mang theo tiền, xuống bến tiếp theo rồi biến ngay cho tao!" Trên ghế lái, người lái xe trung niên tức giận quát lên. Câu mắng này rơi vào tai bà lão, khiến cả người bà nhẹ nhõm. Trong mắt bà, cả chiếc xe buýt dày đặc người chen chúc. Hơn nữa, hành khách nào cũng có vẻ quái dị. Có nữ sinh tóc dài mặc váy trắng dính máu, có người đàn ông trung niên hốc mắt rách toạc một lỗ máu trên mặt lại không có vẻ gì đau đớn, có thiếu niên sắc mặt trắng bệch... Bọn họ ríu rít bàn về chuyện riêng mình gặp phải, mỗi lời lọt vào tai đều làm nỗi sợ trong lòng bà lão sâu thêm. "Chồng tôi vì lừa tiền bảo hiểm, cố ý đi cùng một con kỹ (nữ) rồi hại chết tôi!" "Sau khi về nhà, tôi đã nhét đầy tiền xu vào miệng hắn và con kỹ (nữ) đó!" "A ha ha ha ha ha! Đêm đó đúng là một kỷ niệm đẹp đẽ đáng nhớ ah~" "Tôi là một bà mẹ đơn thân, một hôm, tôi đột nhiên lên cơn đau tim và chết, đã lâu cũng không ai phát hiện ra. Con của tôi vẫn còn chờ tôi cho bú, tôi lo cho nó đang đói bụng..." "Tôi muốn xuống xe về nhà! Tôi thật sự muốn về nhà xem Tiểu Bảo! Tài xế ơi có được không dừng xe! Tôi muốn xuống xe!" "Con trai bà chết TM rồi, nó đang ở trên cổ bà kìa, mắt bà bị mù sao?" Người kia đáp lại bằng một tiếng mắng chửi giận dữ. Bà lão sợ hãi nhìn sang phía bên phải. Chỉ thấy một bé gái như bị rách nát, trên cổ nó đang có một tiểu quỷ xanh da đang ngồi. Con tiểu quỷ kia liên tục gặm cắn đầu và cổ của người phụ nữ, như thể nó đang đói khát vô cùng. Dù máu thịt bị gặm đến rách tơi tả, người phụ nữ kia cũng không đau đớn gì, trái lại trong mắt chỉ có nỗi lo lắng, miệng vẫn luôn lẩm bẩm," Tiểu Bảo ơi Tiểu Bảo, rốt cuộc con có đói bụng không, mẹ lo cho con quá, ô ô ô, tại mẹ, tất cả đều tại mẹ không tốt..." Nhìn thấy cảnh tượng trái với lẽ thường này, cho dù là một người già chậm chạp, lúc này cũng đã sợ tới mức chân tay mềm nhũn. Cả chiếc xe chỉ có mỗi cậu bé là bình thường. Nhưng cậu ta lại như không thấy những con ma kia, còn thản nhiên hỏi vì sao bà lại không ngồi xuống? "Đứa trẻ này nhất định phải mang đi." Bà lão cắn răng, quyết định sau trạm phải tìm cách mang cậu bé rời khỏi đây. Rất nhanh, trạm tiếp theo đã đến. "Mau cút xuống đi! Lúc nào có tiền lại lên xe này." Người lái xe trung niên ghét bỏ quát lên. Bà lão thở phào nhẹ nhõm, sau đó kiên quyết xông đến trước mặt bé trai, nắm tay kéo cậu bé ra xe. "Đợi chút! Cậu ta khác bà, cậu ta trả tiền rồi." Đúng lúc này, người lái xe trung niên bỗng nhiên lên tiếng. Bà lão sững sờ, rồi nhìn bé trai bên cạnh. Cậu bé ngẩng đầu, một đôi mắt to đen láy ngây thơ nhìn bà. "Đứa trẻ... đứa trẻ vô tội mà!" Nước mắt bà lão nhanh chóng chực rơi. "Ta đã nói rồi, cái bà già chết tiệt này bị điếc hay sao? Trả tiền thì phải đi hết một chuyến!" Người lái xe trung niên quát lớn. "Tiền gì?" Bà lão nhớ tới lúc lên xe, bà đã thả hai đồng xu, nhưng người kia lại không thu. "Là tiền này nè." Đột nhiên, cậu bé lấy ra một chồng tiền giấy từ trong ngực, cười tủm tỉm hỏi, "Có muốn ta giúp bà đưa số tiền này không?" Nhìn thấy bốn chữ lớn "thiên địa ngân hàng", bà lão sợ tới mức suýt không thở được, "Cái này... Đây là... Ah... Ah ah ah ah ah..." Cuối cùng, bà lão nhắm mắt, ngất tại chỗ. "Xui! Đúng lúc lại chết rồi." Người lái xe trung niên tức giận mắng một câu, sau đó không có động tác thừa thãi nào, sau 10 giây, liền đóng cửa xe lại. Chiếc xe buýt màu đỏ thẫm một lần nữa khởi động, hướng phía dãy núi đen tối xa xa chậm rãi chạy tới. Thời gian dần trôi qua. Cảnh vật ngoài xe ngày càng trở nên hoang vu hẻo lánh. Những con quỷ trên xe cũng càng trở nên sốt ruột và bất an..."Tôi muốn về nhà... Tôi không muốn rời đi..." "Con tiện nhân kia còn chưa chết! Sao tôi cam tâm rời đi như vậy?" "Thả ta đi ah ah ah ah ah!!!!" Đúng lúc này, người lái xe trung niên đột nhiên tức giận đập vào vô lăng, "Cả bọn TM im lặng cho ta!" Những con quỷ trên xe lập tức run rẩy, như chuột gặp mèo. "Phía trước có tình huống giao thông, ta xuống xem một lát. Ai dám tự ý xuống xe bỏ chạy, đừng trách ta cho hồn phi phách tán!" Nói xong, người lái xe trung niên kéo phanh tay, đứng dậy, mở cửa xe. Rời khỏi xe buýt, người lái xe trung niên đạp xuống đất, nhìn bóng dáng trắng muốt đứng giữa đường, lạnh lùng nói,"Ghế phụ vẫn còn một chỗ, để dành cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận