Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 459: Phong Đô Thành nội Đại Ma Đầu

Chương 459: Đại Ma Đầu trong thành Phong Đô
Thực tế mà nói. Đám người Tô gia lần này tiến vào quỷ thành Phong Đô vốn là một đoàn xe cấp Vương Giả. Không có quỷ cấp Nguyên nào. Bọn Ngự Linh Sư Tô gia cấp lục trọng, ngũ trọng này có thể xem việc này như một chuyến đi dạo ngoại thành. Nhưng mà. . . Mọi chuyện trước mắt đều thay đổi. Hắc vụ che khuất ánh trăng sáng xuống. Một bóng đen cao gầy, thon dài như chim cú đứng yên trên nóc nhà cổ. Quỷ khí đỉnh phong xui xẻo lẳng lặng phát huy. . . Xung quanh những Quỷ Túy trong thành Phong Đô tựa như gặp Lang Vương, nín thở, ẩn mình dưới lầu cổ. Ngay sau đó. Một đôi con ngươi trắng bệch bỗng rách tan bóng tối.【Bách Mục】 Năng lực thứ sáu của Giang Hiểu – Ngự Linh Sư. Phát hiện ra hết thảy năng lực Hồn Châu dưới cấm thuật cấp nguyên. Trong căn nhà cổ. Đám người Tô gia ai nấy đều bị hắn cảm giác năng lực.
Xào xạc —- Giữa ánh trăng trắng bệch. Thân hình Giang Hiểu lập tức vỡ tan hóa thành từng mảnh hoa anh đào, theo gió bay tán. . ..
"Thật sự là tà môn."
Trong căn nhà cổ, Tô Linh Nhi vẫn còn hồi tưởng lại con quỷ quái dị kia, "Tại sao có thể có loại quỷ vật không hiểu thấu này?" Tô Khanh Hải và Tô Trần đều là Ngự Linh Sư cấp ngũ trọng, dù là quỷ vật xui xẻo cũng không thể lặng yên không tiếng động khiến bọn họ biến mất được. Nghĩ mãi mà không hiểu. "Thôi vậy, con quỷ kia hình như mỗi lần xuất hiện đều có tiếng kêu, nếu nó tới gần, ta sẽ cảnh giác trước vậy." Đã có hai lần kinh nghiệm, Tô Linh Nhi cũng đề phòng, sẽ không chủ quan nữa. Gặp chuyện này, thêm nữa ngày mai là tết Trung Nguyên quan trọng. Tô Linh Nhi cũng không còn tâm tư tu luyện tiếp, liền định tắt đèn đi ngủ.
Nhưng đúng khoảnh khắc tắt đèn. Vị thiên tài thiếu nữ Tô gia lại không thể chú ý, trong phòng không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng hình quỷ dị. . . Cùng lúc đó. Một đoàn hắc khí đầy tà ác từ khe cửa chậm rãi lan vào. "Có chút không đúng!" Bản năng Tô Linh Nhi đã nhận ra một cảm giác hồi hộp, khó hiểu cảm giác thấy giống như cơn ác mộng khủng bố, ngay lập tức mở mắt trên giường. Nhưng đúng lúc này —- "Nhi nhi, ngươi tỉnh rồi?" Giang Hiểu đã đứng bên cạnh giường nàng, lộ nụ cười sáng lạn. Mặt Tô Linh Nhi triệt để hoa dung thất sắc. . . Chưa đợi nàng kịp làm gì. Tay chân quỷ cấp nguyên đỉnh phong – Bát Kỳ Quỷ, đột ngột hóa thành hắc vụ cuốn Tô Linh Nhi đi, không phát ra dù chỉ một tiếng động. . .
Đêm nay. Nhất định bất an. Trong căn nhà cổ. Giang Hiểu tựa như một u linh tiềm hành trong bóng tối, hắc vụ nồng đậm quấn quanh bên người, tản ra thứ khí tức đủ khiến bất cứ Ngự Linh Sư, thậm chí cả quỷ vật cũng phải sợ hãi. Tô Linh Nhi, Tô Trường Hồng, Tô Mặc. . . Dưới cảm ứng của 【Bách Mục】. Tất cả các quân bài của đám người Tô gia đều bị Giang Hiểu thăm dò. Không cần phải dùng tiểu kế gì, có thể để Bát Kỳ Quỷ trực tiếp ra tay. . . Chẳng mấy chốc. Mấy thanh thiếu niên ký thác kỳ vọng lớn của Tô gia cũng chỉ còn hai người là chưa rơi vào tay Bắc Minh quỷ ma.
"Còn thiếu một người cuối cùng." Giang Hiểu nhìn về phía gian phòng trước mắt, bỗng sững sờ, "Người này lại có được cấm thuật cấp nguyên?" Gian phòng cuối cùng chính là chỗ của Tô Quan Vũ! Ngự Linh Sư cấp lục trọng, hai đạo năng lực Hồn Châu vượt xa cấp xui xẻo. Năng lực còn lại không nhìn thấu được, tuyệt đối là cấm thuật cấp nguyên! Từ góc độ nào đó mà nói. Đối phương chính là yêu nghiệt thiên tài gần với Tô Hàn! Thế nhưng, ánh mắt Giang Hiểu ngược lại càng thêm phấn khích, "Hắc! Ta thích nhất thiên tài tuổi trẻ, da mịn thịt mềm!" Bồi dưỡng một thiên tài cái giá phải trả sẽ vượt xa Ngự Linh Sư tầm thường. Trong mắt hắn. Tô Quan Vũ rõ ràng là một con dê béo ngon lành!
Bên kia. Tô Quan Vũ đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Không hiểu sao. Da mí mắt phải bỗng nhiên không tự giác giật liên tục. "Chuyện gì xảy ra?" Tô Quan Vũ mở mắt ra, cau mày, "Sao trong lòng không hiểu lại có chút sợ hãi?" Nghĩ vậy. Tô Quan Vũ đứng dậy ra cửa sổ, nhìn về phía quỷ thành dưới ánh trăng này. Khí tức âm u tràn ngập không gian, trên đường phố không hiểu sao, trong hư không có vài tờ giấy vàng khô rớt xuống, tiếng rên rỉ của cô hồn dã quỷ, tiếng cười của trẻ con. . . Cảnh tượng rất quỷ dị. Thế nhưng, đối với bản thân có lẽ không đến mức phải cảnh giác mới đúng.
"Con ơi ~" Ngay sau đó, một tiếng quỷ kêu khiến Tô Quan Vũ rùng mình đột nhiên vang lên sau lưng. "Cái gì! ! !" Tô Quan Vũ quả thực không thể tin, thở dốc, lập tức vận chuyển linh lực, tay cầm ngay một thanh thu thủy trường kiếm. Xoẹt —— Không chút do dự. Tô Quan Vũ quay người là một kiếm, trực tiếp chém nát gian phòng của căn nhà cổ này. Xoạc ~ Trong chốc lát, đạo hắc ảnh kia bỗng nhiên vỡ thành từng mảnh hoa anh đào, sau đó lại ngưng tụ ở một chỗ khác.
"Đây là năng lực gì?" Ánh mắt Tô Quan Vũ ngưng lại, sau đó cũng không sợ, tiến lên một bước, chiến ý dâng trào, "Bất quá chỉ là dã quỷ cấp xui xẻo, lại dám không biết sống chết tìm ta phiền phức!"
"Thật sự. . ." Một điều bất ngờ chính là đối phương đột nhiên mở miệng. "Cái gì?" Tô Quan Vũ lập tức ngây người. "Cho nên nói, vẫn cần thỉnh bổn tọa kim bài đả thủ xuất hiện!" Sau một khắc, đối phương hé miệng cười trong bóng tối, lộ hàm răng trắng cực kì rõ nét. Chưa để Tô Quan Vũ suy nghĩ thêm. Chỉ trong nháy mắt. Một cổ sát khí khủng bố không thể hình dung chậm rãi bốc lên. "Cô ——" Ánh mắt Tô Quan Vũ ngây dại, nhịn không được nuốt nước miếng, trường kiếm trong tay lại suýt chút nữa không cầm chắc. Một đoàn hắc vụ không ngừng cuồn cuộn. . . Cuối cùng ngưng tụ thành hình dáng một gã đại hán tục tằng.
"Tiểu tử, nếu không muốn chịu khổ, thì ngoan ngoãn đi với chúng ta một chuyến đi." Bát Kỳ Quỷ dần dà cũng nhiễm tính phạm tội, ngữ khí lộ rõ sự bá đạo. "Nguyên. . . Nguyên quỷ. . ." Tô Quan Vũ hoàn toàn mộng. Con quỷ cấp nguyên đỉnh phong này rốt cuộc là có ý gì? Còn nữa. . . Những người Tô gia khác trong căn nhà cổ? Chưa đợi hắn nghĩ nhiều. Bát Kỳ Quỷ đã đưa bàn tay lớn che trời tới!. . .
Đợi khi Tô Quan Vũ tỉnh lại thì. Đập vào mắt chính là một ngôi miếu sơn thần hoang tàn. Quỷ khí trong không trung nói rõ mình vẫn còn trong quỷ thành Phong Đô. . Hơn nữa, khắp thân đau nhức khó chịu, như thể đã trải qua một trận đòn hiểm. Cũng may. Mình vẫn còn sống. . . Tô Quan Vũ vừa nghĩ vậy, sau một khắc đã ngơ ngác thấy những Tô Khanh Hải, Tô Trần, Tô Linh Nhi và những người khác. "Tô Quan Vũ, ngươi đến rồi à?" Tô Khanh Hải còn chủ động chào hỏi hắn. "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! ?" Tô Quan Vũ khó tin nhìn đám người Tô gia nơi này. Con quỷ cấp nguyên kia và cả con quỷ xui xẻo cổ quái kia rốt cuộc vì sao lại xuất hiện ở quỷ thành Phong Đô? Thêm nữa, mục đích của chúng làm vậy là gì? Trong đầu Tô Quan Vũ toàn một mớ hỗn độn. Bên cạnh, Tô Khanh Hải và Tô Trần lại âm thầm thở phào, "Cũng may, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. . ." Sự có mặt của Tô Quan Vũ lại khiến mọi người cân bằng trong lòng một chút.
"Không đúng! Mọi người đang làm cái gì vậy?" Tô Quan Vũ đột nhiên bừng tỉnh, quát lớn, "Nhanh rời khỏi đây, liên lạc với trưởng bối bên ngoài, nói cho họ biết có. . ." Ngay lúc này —— "Có cái gì nha?" Kèm theo một tiếng cười mang theo ý trêu chọc. Giang Hiểu không biết từ lúc nào xuất hiện phía sau, đồng thời trong lòng bàn tay mang theo một quả ấn ký hoa mai nhạt, khoác lên vai Tô Quan Vũ. . . Lập tức, thân thể Tô Quan Vũ đột ngột cứng lại, con ngươi dần tan rã ra. Những người Tô gia khác thì như gặp Đại Ma Đầu, sợ hãi nhìn Giang Hiểu lúc này, không ngừng lùi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận