Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 1155: Bắc Minh Tiên Tôn ác thú vị

Chương 1155: Bắc Minh Tiên Tôn ác thú vị Man Hoang thiên hạ.
Đây là một mảnh đại sa mạc rộng lớn, biển cát tĩnh mịch. Màu sắc đơn điệu bên trong lại điểm xuyết những tàn kiếm gãy thương, còn sót lại lực lượng cường đại.
Trong thiên địa tràn ngập sát phạt chi khí tản ra không dứt, giống như cổ chiến đài, khiến lòng người sinh ra chiến ý bành trướng.
Một tòa thành trì to lớn sừng sững giữa vùng đất, toàn thân đen kịt như sắt, phủ đầy đủ loại vết chém, tựa một con cự thú màu đen trải qua vô số chém giết, khiến ai nấy đều cảm thấy hai chân như nhũn ra.
"Đại Hoang thành."
Trong biển cát, Giang Hiểu cùng Hạ Hầu Dạ ba người sóng vai đứng, nhìn tòa hùng thành Yêu tộc này, tâm tình khác nhau.
Một cổ yêu khí cường đại chiếm giữ trong Đại Hoang thành, khủng bố vô cùng, trấn nhiếp người đến từ mọi phương.
Ba người vừa mới đến, mấy đạo khí cơ lập tức tập trung lại, khi phát hiện thân phận Ngự Linh Sư, đám tiểu yêu canh gác ngoài cửa thành càng không chút che giấu sát ý.
Hạ Hầu Dạ nhíu mày, sau đó vận chuyển thêm linh áp thập nhị trọng cảnh, như đại dương mênh mông tràn ngập ra.
Mấy tên tiểu yêu kia lập tức sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng.
"Bá!"
Trong thoáng chốc, một nam tử áo đen xuất hiện trên thành trì, khí tức âm lãnh như cú mèo, đôi mắt hung ác hiểm độc nhìn chằm chằm Hạ Hầu Dạ ba người.
"Người của Thiên Thánh tông."
Nam tử áo đen là một đầu yêu quái có chút đầu óc, nhận ra thân phận của đám Hạ Hầu Dạ, liền phân phó: "Để bọn họ vào đi."
"Oanh!"
Cửa thành mở ra, khí thế rộng lớn tuôn trào, nhấc lên bụi cát.
Nhưng Giang Hiểu lại nhíu mày.
Đối phương chỉ mở một cánh cửa nhỏ, rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi qua loại kia.
Phải biết rằng, Hạ Hầu Dạ cùng Vệ Ương đều là cự phách đại hậu kỳ thập nhị trọng, những nhân vật có danh tiếng lẫy lừng trong Chư Thiên Vạn Giới, nhấc tay nhấc chân đủ để ảnh hưởng một phương cục diện.
Dù đến đảm nhiệm khách ở bất cứ thế lực nào, đối phương cũng đều phải dùng lễ nghi cực cao để tiếp đón, huống chi Thiên Thánh tông hôm nay còn tương trợ Yêu tộc cùng nhau đối kháng Thiên Đình.
"Đại Hoang thành còn có loại cửa nhỏ này sao?"
Đột nhiên, Vệ Ương lạnh lùng lên tiếng: "Ta lần trước đến đây, nhớ rõ là giết mở đại môn mà vào."
Sắc mặt hắn cũng không tốt chút nào, ánh mắt lạnh băng, kiếm ấn giữa hai lông mày hơi sáng, kiếm ý cường đại tựa hồ tùy thời có thể tuôn trào, chém tan trời xanh.
Nhưng đúng lúc này – "Đi thôi."
Hạ Hầu Dạ đột ngột đi thẳng về phía cánh cửa nhỏ, ngữ khí bình thản, xem như không có gì đáng để bận tâm.
Thấy vậy, Giang Hiểu nội tâm xúc động, sau đó tâm tình không khỏi khó chịu, nhìn ra đối phương vì mình, vì Thiên Thánh tông đã hạ mình quá nhiều.
"Chết tiệt, ta nhớ kỹ ngươi rồi!"
Sau một khắc, Giang Hiểu đột ngột liếc mắt nhìn yêu quái trên thành trì.
Những kẻ dám đắc tội mình cùng Thiên Thánh tông, không một ai có kết cục tốt, sau khi trở về mình sẽ để Phương Thiên và bảy đại khấu bắt đầu hành động!
"Hạ Hầu Dạ, Vệ Ương hai người các ngươi trước kia đã giết bao nhiêu mạng của Yêu tộc ta? Hôm nay phải sống nhờ dưới người ta, cảm thụ chút khuất nhục cũng đáng."
Giờ khắc này, nam tử áo đen kia còn chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hắn nhìn chằm chằm vào ba người Giang Hiểu đi vào Đại Hoang thành, lúc này mới hài lòng rời đi.
Bên trong Đại Hoang thành.
Đường sá nơi đây khác với thế gian, người đến người đi, hối hả náo nhiệt. Nhưng phần lớn người đều bảo lưu những đặc tính của loài thú, đây đúng là nơi yêu ma tụ tập.
Phần lớn đều là Yêu tộc đến từ Thập Vạn Đại Sơn, chưa quen biết Giang Hiểu, lại cực kỳ kiêng kỵ nhìn Hạ Hầu Dạ cùng Vệ Ương.
Một đường đi xuống, không tránh khỏi là những ánh mắt căm thù bên đường.
Điều này khiến Vệ Ương nén giận trong lòng, Giang Hiểu lại đã quen, ngược lại còn thân thiện chào hỏi mấy cô em có tai thú dễ thương.
Dù sao thì da mặt thằng này dạo này dày lên trông thấy.
"Đáng yêu thật."
Giang Hiểu nhìn một mẹ tai mèo có vẻ ngoài dễ thương, muốn xoa xoa đôi tai của đối phương, cho dù gương mặt xinh đẹp kia tràn đầy vẻ phẫn nộ.
Thiên Thánh tông được an bài tại sườn đông, ở một tòa kiến trúc to lớn, phạm vi coi như rộng lớn, chỉ là dù thế nào so với trước đây cũng không thể sánh bằng.
Vừa mới về đến, chưởng giáo cùng các thái thượng trưởng lão của Thiên Thánh tông lập tức ra nghênh đón, nhất thời khung cảnh có chút náo nhiệt.
Điều càng khiến người kinh hỉ chính là, chưởng giáo Thiên Thánh tông kinh hãi nhìn Giang Hiểu, "Bắc Minh, nguyền rủa thần huyết của ngươi đã khỏi rồi?"
"Ừ!"
Giang Hiểu hôm nay đã quét sạch dáng vẻ già nua trước đây, toàn thân tinh thần sáng láng, dù là thân thể hay thần thức đều cường đại tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Chưởng giáo Thiên Thánh tông thở phào nhẹ nhõm.
Phong chủ Thiên Quyền phong, nữ tử cung kính kia trong đôi mắt đẹp dịu dàng tất cả đều là kinh ngạc, khó tin.
Nguyền rủa thần huyết của Trường Sinh Thiên Quân, vậy mà lại bị đối phương loại bỏ tận gốc rồi sao? Thủ đoạn của thần đế cũng có thể bị phai mờ, đây quả thực quá mức truyền kỳ, không hổ là Bắc Minh Tiên Tôn.
Sau một hồi nói chuyện, Giang Hiểu biết được, tình cảnh của Thiên Thánh tông hôm nay không mấy tốt đẹp, đại chiến giữa Nhân Tộc cùng Yêu tộc sắp tới. Thành chủ Đại Hoang thành chính là đại yêu của Phi Lôi Báo nhất tộc, mà Phi Lôi Báo nhất tộc lại là tiểu đệ của Kỳ Lân tộc.
Hơn nữa, lần này đại chiến giữa Nhân Tộc cùng Yêu tộc, toàn bộ người chỉ huy đều là Cổ Yêu của Kỳ Lân tộc.
Kỳ Lân là tôn sư của bách thú, có thể nói là đế vương bẩm sinh trong Yêu tộc, cốt cách vô cùng cao ngạo, sẽ không dễ dàng bỏ qua mối hận với Ngự Linh Sư.
Chưởng giáo Thiên Thánh tông nói, "Thánh Thành của Nhân Tộc bên kia cũng tụ tập tất cả các Ngự Linh Sư của thiên hạ, chỉ sợ không quá mấy ngày, chúng ta sẽ bị buộc xuất chiến."
Sau đó, Giang Hiểu tìm tới Phương Thiên, kẻ sau tự nhiên là kích động vạn phần, hưng phấn đến nỗi lời nói không trọn vẹn.
"Gọi cả áo đen lão Lục bọn hắn đến đi."
Giang Hiểu cảm thấy cũng nên cho những huynh đệ ngày xưa biết tin này.
Chốc lát sau, áo đen lão Lục, Trần Nặc, Lâm Nghị, Trần Mặc, Đàm Phi đều đã tới.
Trong số những người này, Giang Hiểu có một phần ký ức còn thiếu từ kiếp trước, chỉ nhớ được một chút về áo đen lão Lục và Trần Nặc.
Chủ yếu là do thằng áo đen lão Lục miệng có chút thiếu nợ, còn Trần Nặc, nghe nói là do chính mình nhận nuôi lớn lên, hơn nữa cũng là Kiếm Tu, còn là kiếm tu thập nhị trọng cảnh, tư chất cực kỳ nghịch thiên, còn yêu nghiệt hơn cả Vệ Ương.
"Phương Thiên, ngươi gọi chúng ta tới làm gì vậy?"
Áo đen lão Lục vừa tới đã thấy Giang Hiểu, lập tức ngây người: "Ta đi! Tiểu tử này sao vẫn còn ở đây?"
Lại nói, Giang Hiểu lúc này đang ngồi trên cao tại đại điện, còn Phương Thiên mặc áo vải thô thì ngược lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh, chẳng khác gì một đàn em.
"Cái này..."
Trần Nặc mặc hoa phục, tính cách tương đối trầm ổn, nhìn cảnh tượng này thì thấy hơi khác thường, cố nén không nói gì.
Mấy đại khấu còn lại cũng đều nhìn người thanh niên áo đen, cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Mẹ kiếp, Phương Thiên, chỗ này của ngươi không phải nhặt được tiểu đệ, mà là nhặt về một lão tử đấy!"
Áo đen lão Lục lại bị chọc cười, nhất là khi nhìn vẻ mặt cung kính của Phương Thiên, lại càng thêm giễu cợt.
Ngồi trên cao, Giang Hiểu nâng ly rượu ngon, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, không lên tiếng, cứ như cười mà không phải cười nhìn cảnh tượng này.
Phương Thiên thì càng giống như nhập định, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
"Ta nói, ngươi đúng là lên mặt nhỉ? Đi theo sau chúng ta nhặt xương mà cũng dám...."
Toàn trường chỉ có áo đen lão Lục là ồn ào.
Hắn nhìn dáng vẻ hiện tại của Giang Hiểu, bước nhanh lên trước, quát lớn: "Mau đứng lên cho ta! Không có chút mắt nhìn gì hết phải không? Tiểu đệ thì ngồi, để lão đại đứng?"
"Nha... Ah nha... Lục ca dạy phải."
Nghe vậy, Giang Hiểu như là lúc này mới hiểu ra, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn nhường chỗ.
"Hừ." Áo đen lão Lục hừ lạnh một tiếng, sau đó ngồi lên ghế, nhìn mấy huynh đệ còn lại, lại phân phó Giang Hiểu: "Mau rót thêm trà cho các đại ca đi, cái gì cũng phải dạy đúng không? Khi ta đi theo lão đại Bắc Minh làm việc, rất lanh lợi."
Nghe vậy, sắc mặt Phương Thiên cổ quái, không nhịn được liếc mắt nhìn Giang Hiểu.
Kẻ sau lại thấy trò vui đến, nhất thời cũng không nghĩ ngợi, vội vàng xuống, khom người, muốn rót trà cho mấy người Trần Nặc.
"Không... Không cần..."
Lúc này giọng Trần Nặc đã hơi biến điệu, hắn dường như ý thức được điều gì, nhìn thẳng Giang Hiểu.
"Không... Ta cũng không cần."
Mấy người còn lại cũng đều tương tự.
Tất cả đều không rời mắt khỏi nam tử huyền y đang luống cuống kia, trong mắt dần sinh ra một loại cảm xúc tên là cuồng nhiệt, tim ai nấy cũng đều đập nhanh, như lạc vào một giấc mộng không muốn tỉnh.
"Mấy người đang làm cái gì vậy?"
Áo đen lão Lục có chút hoang mang, cầm ly rượu mà Giang Hiểu vừa chưa uống hết, uống cạn một hơi: "Tiểu đệ không phải là để sai khiến sao?"
"Lục ca, uống rượu hết rồi, ta rót cho ngươi thêm một ly nhé."
Giang Hiểu đột nhiên chủ động mở miệng.
"Cũng coi như được, còn miễn cưỡng dùng được."
Nghe vậy, áo đen lão Lục hài lòng nói: "Ngươi coi như cũng đã từng vào sinh ra tử với thất đại khấu chúng ta, đúng lúc nha đầu Khương Dao kia rời đi rồi. Sau này cứ thật thà đi theo Phương Thiên lăn lộn, tăng tu vi lên đi, rồi thì...."
Một phen ngữ khí lão đại.
Giang Hiểu một mực gật đầu, ngoan ngoãn rót đầy rượu cho áo đen lão Lục, sau đó cười nói: "Lục ca, còn có gì phân phó không?"
"Không có, ngươi cứ đứng yên đấy là được."
Áo đen lão Lục nói xong, bỗng nhiên khó hiểu nhìn về phía Phương Thiên: "Không phải, Phương Thiên ngươi hôm nay rốt cuộc gọi chúng ta tới để làm gì vậy? Mấy người cũng không ngồi mà nói chuyện, đứng như thế thì có gì vui?"
Phương Thiên mặt đơ, chỉ liếc mắt Giang Hiểu.
Giang Hiểu gật đầu cười.
Sau đó, Phương Thiên dùng ánh mắt xem như nhìn người chết, nhìn áo đen lão Lục đang ngồi trên ghế, nói: "Giang Ảnh chính là đại ca."
"Loảng xoảng" - một tiếng.
Vừa nói ra, áo đen lão Lục cả người run rẩy, suýt chút nữa là ngã nhào xuống từ trên ghế.
"Đại... Đại ca...??"
Áo đen lão Lục chỉ cảm thấy trên đầu như đang đội mười vạn tòa núi, hai tay gắt gao nắm lấy tay vịn, gắng sức muốn đứng lên.
Hắn nhìn nam tử huyền y bên cạnh với ánh mắt khó mà hình dung, tựa như van xin tha thứ, một khuôn mặt vốn không được đẹp mắt, giờ phút này lại càng giống như ăn phải mướp đắng, khó coi tới cực điểm.
"Không sao, ngươi cứ ngồi đi."
Bên cạnh, Giang Hiểu vừa cười vừa nói: "Ta là người chỉ thích đứng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận