Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 55: Cái thứ nhất cố sự

"Nếu thắng thì sao?" Giang Hiểu đột ngột hỏi.
"Thắng đương nhiên có thể sống sót rời khỏi đây." Nữ tử mặc sườn xám nhẹ nhàng cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn. Không thể không nói, đây là một nữ quỷ rất có mị lực. Nếu đổi lại hoàn cảnh khác, có lẽ đối phương sẽ xuất hiện trong những tiểu thuyết kiểu trai dị kể chuyện ma quái như thế này.
"Nói đi, trò chơi gì?" Không giống với Giang Hiểu, ngữ khí của Ngô Địch có chút vội vàng, xao động. Quỷ do dục vọng không phải là loại quỷ vật trúng chiêu chết ngay lập tức. Trái lại, bản thân nó ngoài năng lực quỷ dị này ra, cũng không có những thủ đoạn h·ạ·i người nào khác. Nếu cẩn thận một chút, chỉ cần không nhìn thẳng vào mắt đối phương, thậm chí có thể dễ dàng tiêu diệt nó. Hơn nữa, trước đây cũng có Ngự Linh Sư thành công sống sót trong thế giới mộng cảnh. Chỉ là không biết tại sao, khi nhắc đến đoạn kinh nghiệm đó, bọn họ đều như đã trải qua một kiểu tra tấn khó tin, nội tâm phải chịu tổn thương rất lớn.
Nữ tử mặc sườn xám cười nói: "Luật chơi rất đơn giản, mỗi người các ngươi chọn một đối tượng, sau đó kể cho người đó nghe một chuyện do chính mình trải qua. Ai kể khiến đối phương tức giận nhất, người đó sẽ sống sót."
"Cái này là trò chơi gì vậy?" Ngay lập tức, Ngô Địch khó hiểu, "Làm sao mới khiến người ta tức giận? Ta làm sao biết?"
Ngữ khí nữ tử mặc sườn xám trong phút chốc lạnh xuống: "Ngươi có thể chọn không chơi trò này, vậy thì vĩnh viễn ở lại nơi đây!"
"Ta... ta không phải..." Ngô Địch lập tức kinh sợ. Cái ghế sắt này không biết được làm từ chất liệu gì, ngay cả linh lực của mình cũng không thể dùng, càng không nói đến việc triệu hồi Linh Khí bản mệnh.
"Ngọn nến kia có thể thấy được cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng các ngươi, đối phương càng tức giận, ngọn lửa càng bùng cao." Nữ tử mặc sườn xám bỗng nhiên đặt ngọn nến đỏ thẫm giữa bàn tròn. Đúng lúc này, Giang Hiểu lên tiếng: "Tổng cộng chúng ta có sáu người, vậy chẳng phải trò chơi này sẽ chỉ có ba người thắng cuộc?"
Nữ tử mặc sườn xám cười một tiếng, "Đúng vậy." Vừa thoáng qua, sắc mặt của đám Ngô Địch liền đột nhiên thay đổi.
"A ha ha ha ha ha hắc hắc!" Nhưng mà Giang Hiểu trong chớp mắt bật cười. Lúc vừa mới vào căn biệt thự số 17 này, Ảnh Quỷ trong mắt đã cho ra lời nhắc nhở: "...Quỷ, ở đâu? Trong lòng..." Lúc này, Giang Hiểu rốt cuộc hiểu được ý nghĩa của những lời đó. Quả không hổ là quỷ do dục vọng, mê hoặc bản tâm. Quả nhiên thú vị.
"Tên đ·i·ê·n này!" Phản ứng lúc này của Giang Hiểu trong mắt đám người Ngô Địch, hoàn toàn chính là một tên bệnh thần kinh. Khi nữ tử mặc sườn xám không chút do dự thừa nhận điều này, trong mắt năm người Ngô Địch chỉ còn lại cảm giác áp lực khó tả. Đội Ngự Linh Sư này đã thành lập hai năm. Ngô Địch là người gia nhập sau, nhưng cũng có giao tình một năm với những người khác. Hôm nay, có tới bốn người phải đích thân cướp đi tính mạng của người còn lại. Chả trách những Ngự Linh Sư trải qua chuyện này trước đây khó có thể mở miệng kể lại. Hơn nữa, còn phải kể một chuyện mình đã trải qua, chuyện khiến đối phương tức giận nhất. Chẳng phải đây là muốn vạch trần ra những điều xấu xa, tối tăm trong nội tâm mình sao?
"Ba phút cho các ngươi chọn lựa." Nữ tử mặc sườn xám rất hài lòng với sắc mặt hiện giờ của đám Ngô Địch. Đối với quỷ vật mà nói, có quỷ thích sợ hãi, có quỷ thích máu tanh... Còn quỷ do dục vọng thích nhất, chính là một màn này. Chỉ là không biết vì sao, tên thiếu niên áo đen cho mình cảm giác rất đặc biệt giờ phút này lại lộ vẻ rất thâm thúy. Hắn híp mắt, nhìn những người khác như cười mà không phải cười, hoàn toàn không giống một người chơi đang mắc kẹt trong trò chơi t·ử v·ong. Quỷ do dục vọng có chút bất mãn với phản ứng của Giang Hiểu, liền cứ đứng sau lưng hắn. Đồng thời, đôi đầu ngón tay gác lên vai Giang Hiểu, muốn cho hắn chút áp lực.
"Chết tiệt! Làm sao để không chơi trò chơi này đây?" Ngô Địch nghiến răng ken két, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp. Ở trong thế giới mộng cảnh của quỷ do dục vọng, linh lực trong cơ thể căn bản không thể sử dụng, mà chỉ dựa vào sức mình thì hoàn toàn không thể giãy khỏi cái còng tay vô địch này. Mọi người mặt lộ vẻ tuyệt vọng. Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua. Một lát sau.
"Khổng Dư, hay là hai người chúng ta..." Môi Vương Hạo mấp máy, do dự nhìn một nam sinh có nốt mụn trên mặt.
"Ừ." Nam sinh tên Khổng Dư gật đầu. Cho dù bọn họ đều kháng cự loại trò chơi mất hết tính người này, nhưng có cái gì quan trọng hơn tính mạng?
"Ngô ca, em..." Tên nam tử tóc dài cũng nhìn về phía Ngô Địch. Ngô Địch cắn chặt môi, "Thật sự... không còn cách nào khác sao?" Trong lòng nam tử tóc dài như bị bàn tay lớn nắm chặt, "Ngô ca..."
"...Ừ." Cuối cùng, Ngô Địch cúi đầu.
"Vậy xem ra, chỉ còn lại hai chúng ta sao?" Không giống đám người kia như đang diễn trò quỳnh dao, Giang Hiểu cười nhìn về phía nam sinh đầu đinh còn lại. Người kia há hốc mồm, không nói được lời nào.
"Thằng này đúng là đồ hiếm thấy!" Trong lòng Ngô Địch ẩn ẩn có chút phẫn hận. Bản thân và những người này đang giãy dụa trong sự lo lắng đến chết, kết quả liếc mắt sang bên, bên cạnh lại có một gã đang nhảy nhót? CMN (con mụ nó) ai là người tạo không khí thế?
"Đến giờ rồi." Đúng lúc này, nữ tử mặc sườn xám khẽ mở đôi môi son, phát ra thanh âm dễ nghe.
"Tổ 1, bắt đầu kể câu chuyện riêng của các ngươi cho đối phương nghe đi." Nói xong, nữ tử mặc sườn xám nhìn về phía tổ của Vương Hạo.
"Kể nhanh! Kể nhanh! Tốt nhất là giọng điệu phải có tình cảm, thăng trầm lên xuống một chút." Giang Hiểu nói giọng điệu như thể đang chuẩn bị hạt dưa và đồ uống vậy. Nữ tử mặc sườn xám liếc Giang Hiểu, "Im lặng!" Giang Hiểu bĩu môi, "Thôi đi cha nội... có phải rạp chiếu phim đâu..."
"Vương Hạo, để ta trước đi." Thiếu niên mặt mụn do dự một lát, rồi mở miệng nói.
Vương Hạo lắc đầu nói, "Ta nói trước." Cả hai rơi vào trạng thái giằng co kỳ lạ. Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, mục đích của trò chơi này là khiến đối phương tức giận. Người giành được trước tiên kéo cừu hận, chắc chắn có lợi thế hơn. Câu chuyện chưa bắt đầu, trong mắt cả hai đã nảy sinh một chút h·ậ·n ý.
"Thủ đoạn hay đấy." Thấy vậy, Giang Hiểu chợt ngẩng đầu nhìn nữ tử mặc sườn xám đang nở nụ cười, biểu cảm trong suốt của ả. Lúc này, nàng có vẻ rất chăm chú, tựa hồ rất say mê loại "trò chơi" này.
Cuối cùng, thiếu niên là người mở miệng trước, "Ta muốn kể câu chuyện hồi lớp sáu tiểu học." Giọng hắn có chút khàn khàn, không biết có phải vì nhập tâm hay không, "Nhà ta từ nhỏ đã nghèo, hơn nữa chúng ta cũng tương đối ngốc, lại không đẹp trai. Từ hồi tiểu học đã không có bạn bè, nếu không phải về sau trở thành Ngự Linh Sư, chắc giờ cũng là một tên phế vật ngồi ăn chờ c·h·ế·t... Hay nói về hồi bé, lúc đó vì mẹ không cho mua giày trượt ván, nên ta không chơi chung được với các bạn cùng lứa. Cũng may ta gặp một con mèo hoang, nó nhỏ gầy, bị bệnh ngoài da nên xấu xí. Có lẽ là cùng cảnh ngộ, mỗi ngày ta đều lén dành một ít đồ ăn thừa, thà mình đói cũng muốn đưa cho nó. Nó cũng mỗi ngày đều sẽ ở công viên bỏ hoang chờ ta mang đồ ăn đến, ăn no rồi, ta sẽ chơi những trò chơi đơn giản với nó. Dần dà, con mèo hoang đó trở thành người bạn duy nhất của ta."
"Ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc mang nó về nhà, chỉ là mẹ không cho, nói nhà duy trì cuộc sống còn khó khăn, nuôi mèo thì càng không có ăn no." "Lúc đó ta chỉ nghĩ phải mau lớn, để tự mình nuôi sống được con mèo nhỏ kia." "Nhưng sau đó có một ngày, nó bị một cô bé nhận nuôi." "Nhà cô bé kia rất có tiền, bố mẹ đều mặc âu phục, là ông chủ lớn. Cô bé ấy lại xinh đẹp, như tiên nữ trong phim vậy." "Sau đó, ta không yên lòng, lại lén đi xem con mèo nhỏ kia. Nó chạy tới chạy lui trong sân, chơi đùa vui vẻ với những con mèo hoang khác, ăn đồ ăn cũng không phải cơm thừa canh cặn của ta, mà là một thứ thức ăn hạt dành cho mèo ta không biết tên."
"Lúc ấy, ta thật sự rất vui." "Nhưng không bao lâu sau, ta lại buồn." "Ta cũng không biết vì sao." "Tóm lại, ta lại lén đến nhà cô bé đó, rồi vẫy tay gọi con mèo nhỏ." "Chắc chắn nó còn nhớ ta, nó nhất định còn nhớ ta." "Nó chạy về phía ta, cái đuôi cứ vẫy lia lịa." "Nó đã mập hơn nhiều, bộ lông cũng mềm mại hơn." "Nó thân mật liếm láp tay ta, giống như trước đây." "Sau đó..." "Ta tự tay bóp cổ nó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận