Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 342: Bắc Minh quỷ VS Bạch Ngọc Kinh

Chương 342: Bắc Minh quỷ VS Bạch Ngọc Kinh...
Nhìn xem tên đang đâm đầu lao tới kia, Bắc Minh quỷ. Bạch Ngọc Kinh hai mắt khép hờ, "Hả? Lần này không định chạy trốn sao?"
"Ngươi, chỉ mang đến cho ta chút hứng thú mà thôi."
Đáp lại đối phương là một câu nói lạnh lùng.
"Đáng tiếc, nếu có thể ta thật muốn đem bản mạng hồn thể của ngươi rút ra."
Nghe vậy, Bạch Ngọc Kinh cười nhạo nói: "Năng lực loại không gian còn rất hiếm, hy vọng với chút đó ngươi sẽ không bị ép phải tự bạo bản mạng hồn thể."
"Năng lực loại không gian?"
Giang Hiểu tự nhủ một câu, sau đó khóe miệng dưới chiếc mặt nạ Bàn Nhược đỏ sẫm hơi nhếch lên, "Ngươi chắc chứ?"
Theo lời nói của hắn.
Lấy Giang Hiểu làm trung tâm, tất cả bóng mờ ở bốn phương tám hướng đều tựa như rồng đất xuống biển cả, tiến vào trong cơ thể hắn.
"Hả?"
Thấy cảnh này, Bạch Ngọc Kinh hơi nhướng mày, sau đó hít một hơi linh khí trong trời đất, thanh chiến kiếm trong tay tách ra ánh sáng chói mắt, đồng phát ra tiếng long ngâm "Hoằng hoằng".
Không khí cả phương trời đất lập tức trở nên ngưng trệ lại.
"Rốt cuộc cái tên Bắc Minh quỷ này là tồn tại dạng gì?"
Cách đó không xa, đám Ngự Linh Sư thất trọng của Bạch gia cảm thấy một áp lực như mưa lớn sắp đổ ập xuống, nhao nhao rút lui hơn trăm mét.
Đồng thời, Thương Lan quỷ cũng kinh ngạc nhìn cảnh này.
Ngự Linh Sư bát trọng tự nhiên không có giá rẻ như Giang Hiểu nói...
Trong đống đổ nát thành phố.
Trên vòm trời, Bạch Ngọc Kinh tay cầm chiến kiếm, quanh thân tỏa ra linh áp vô tận, tựa như thiên thần, khiến người kính nể.
Phía dưới đường phố.
Giang Hiểu một thân hắc y như mực, đeo mặt nạ Bàn Nhược đỏ sẫm, quanh mình rõ ràng không có bất kỳ bóng mờ nào, cả người lại như là một vòng hắc ám sâu thẳm nhất thế gian.
Bá ——
Không dư thừa lời nào.
Bạch Ngọc Kinh lập tức ra tay, thanh chiến kiếm trong tay kéo theo một đạo kiếm quang sáng chói, uy thế cuồn cuộn mênh mông như muốn dẹp yên hết thảy tai họa dưới trần thế!
Một kiếm này, có đủ bảy phần uy lực cấm thuật cấp nguyên.
Đây cũng là thực lực đệ nhất danh sách Bạch gia từng có!
Đối diện với kiếm quang ngập trời thế không thể đỡ.
Thần sắc dưới mặt nạ Giang Hiểu vẫn lạnh lùng, đứng yên tại chỗ, quả thật không hề động đậy.
"Bắc Minh quỷ?"
Thấy vậy, Thương Lan quỷ phía sau không khỏi đồng tử co rụt lại.
"Vừa muốn dùng thuấn di né tránh sao?"
Bạch Ngọc Kinh không cho là đúng, giọng điệu mỉa mai.
Một khắc sau.
Một cảnh khiến mọi người đều không ngờ đã xảy ra.
Chỉ thấy Bắc Minh quỷ giơ tay lên, phía trước không gian bỗng xuất hiện một vòng hắc ám cực hạn, như vực sâu, đủ sức nuốt chửng tất cả.
Thanh kiếm quang khủng bố đủ để bổ đôi một tòa núi cao ngay lập tức lao vào chính giữa khe hở đen kịt kia, không hề có chút chấn động linh lực nào truyền ra, tựa như bị hố đen cắn nuốt vậy.
"Cái gì? !"
Ngay lập tức, đám Ngự Linh Sư thất trọng kia khó có thể tin nhìn cảnh này.
Đối phương cứ dễ dàng như vậy hóa giải một kích đỉnh phong của Ngự Linh Sư bát trọng?
"Ừ?"
Trên vòm trời, Bạch Ngọc Kinh cũng nhíu mày, chợt thả lỏng, "Xem ra cuối cùng cũng dùng đến bản lĩnh thật sự rồi..."
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nói phiêu bồng chợt vang lên bên cạnh hắn: "Bản lĩnh thật sự? Những gì ngươi thấy mới chỉ có thế thôi sao?"
"Lúc nào?"
Trong chớp mắt, sắc mặt Bạch Ngọc Kinh đột nhiên thay đổi.
Chưa đợi hắn kịp phản ứng.
Một khắc sau, một bàn tay to lớn mạnh mẽ túm lấy đầu hắn.
"Bạch tiền bối!"
"Ngọc Kinh đại ca!"
"Cái gì?"
Mọi người nhao nhao hoảng sợ.
Trên vòm trời, Bắc Minh quỷ một thân hắc y như mực đạp từ hư không đi ra, sau đó một phát tóm lấy đầu Bạch Ngọc Kinh!
Xuyên thấu qua chiếc mặt nạ Bàn Nhược đỏ sẫm, cặp đồng tử màu tím yêu dị lạnh băng, phảng phất xem thường tất cả sinh mạng.
"Đây mới là thực lực chân chính của Bắc Minh quỷ!"
Trong lòng Thương Lan quỷ lúc này không rõ cảm xúc, "Tên này trước đây quả nhiên là cố ý chơi ta! Ta đã không chọc gì đến hắn, sao hắn lại ép ta tiêu hao bản mạng hồn thể?"
"Ngọc Kinh đại ca!"
Bên kia, vị Ngự Linh Sư bát trọng đang dây dưa với Hí Mệnh Quỷ hét lớn một tiếng, liền muốn tiến lên.
Hí Mệnh Quỷ chớp lấy cơ hội này, trực tiếp vỗ một chưởng vào lồng ngực đối phương, khi rút ra lại hoảng sợ khi thấy năm sợi tơ máu đỏ sẫm ở vùng bị đánh.
"Giang Hiểu...?"
Đôi mắt xinh đẹp của Cơ Vãn Ca hơi lạ lùng, chợt nhẹ nhàng thở ra, "Cũng tốt."
"Ra rồi sao?"
Sắc mặt Bạch Quỷ trở nên ngưng trọng, sau đó lạnh lùng quét về phía hai huynh đệ Bạch Vũ bên cạnh, "Vậy thì đến đây là kết thúc thôi."
Thoại âm vừa dứt.
Ảnh khô lâu màu lam nhạt khổng lồ đột nhiên hóa thành một con dã thú cuồng bạo, giãy giụa hết thảy trói buộc, khí tức hung lệ ngập trời bùng nổ. . . .
Bá!
Bạch Ngọc Kinh cũng không hổ danh là Ngự Linh Sư bát trọng, cũng không hề bị động như mọi người thấy.
Một năng lực Hồn Châu bất hạnh được kích hoạt.
Thân thể Bạch Ngọc Kinh lập tức hóa thành ánh sáng đom đóm, phiêu tán trong hư không, sau đó nhanh chóng tái tạo lại.
Chỉ là lúc này đây, trong mắt Bạch Ngọc Kinh không còn chút chủ quan nào, chỉ có cẩn thận, "Con nghiệt súc này sao lại thay đổi lớn như vậy?"
Lẽ nào đối phương vừa rồi thật sự chỉ là đang cố ý đùa giỡn mình?
Nghĩ vậy.
Bạch Ngọc Kinh hít sâu một hơi, năm ngón tay khép lại, nắm chặt chiến kiếm trong tay.
"Chạy?"
Đột nhiên, ánh mắt lạnh băng của Giang Hiểu rơi vào người Bạch Ngọc Kinh.
Nhìn cặp đồng tử đen kịt.
Bạch Ngọc Kinh lại có cảm giác run sợ như đang nhìn vào vực sâu.
Đối với một Ngự Linh Sư bát trọng đứng ở đỉnh cao thế gian mà nói, điều này quả thực khó tin!
Bá!
Đúng lúc này, một xúc tu đen kịt đột nhiên vươn ra từ một bóng tối phía dưới, một thứ khí tức tà ác khó tả khuếch tán ra.
Đồng tử Bạch Ngọc Kinh đột nhiên co lại, lập tức thi triển năng lực Hồn Châu, chiến kiếm trong tay tách ra ánh sáng chói mắt, một đạo hồ quang hình trăng lưỡi liềm chém về phía xúc tu đen kịt kia.
Nhưng đúng lúc này——
Bá! Bá! Bá!
Phía dưới phàm là nơi có bóng mờ lại đồng loạt xuất hiện xúc tu đen kịt, tựa như những con độc xà hiểm ác tấn công về phía Bạch Ngọc Kinh.
"Cái này..."
Những Ngự Linh Sư thất trọng kia đều kinh hãi.
Đây là năng lực mà mọi người chưa từng thấy!
"Có liên quan đến bóng dáng sao?"
Trong lòng Bạch Ngọc Kinh tuy kinh ngạc, nhưng động tác trong tay không hề giảm sút, ngược lại chiến ý bừng bừng, linh lực lại một lần nữa đột phá, khí thế tăng lên tới một bậc hoàn toàn mới.
"Vậy thì cho ngươi kiến thức cấm thuật huyền cấp thứ hai của ta!"
Bạch Ngọc Kinh đột ngột dùng răng cắn một ngón cái.
Một dòng máu tươi chảy vào miệng.
Trong chớp mắt, bảy chuôi thần kiếm hư ảnh với hình thái khác nhau sinh ra sau lưng Bạch Ngọc Kinh.
Bá——
Một xúc tu đen kịt đang muốn tấn công Bạch Ngọc Kinh.
Một khắc sau, một trong số đó có hình dạng đao thái hóa thành một đạo hồ quang, trực tiếp chém đứt nó, tốc độ cực nhanh, ngay cả không gian cũng bị xé toạc ra một vết tàn.
Đồng thời, Bạch Ngọc Kinh không lùi mà tiến tới, xông thẳng về phía Giang Hiểu.
Bảy chuôi thần kiếm kia càng mang theo thần uy vô thượng, kiếm khí ác liệt sắc bén bảo vệ Bạch Ngọc Kinh ở trung tâm, thế dễ như chẻ tre, đến cả huyền quỷ cũng không cản nổi trong giây lát!
Xoẹt——
Gần như ngay lập tức, thân thể Giang Hiểu bị một thanh cự kiếm hư ảnh chém làm hai đoạn.
Nhưng Bạch Ngọc Kinh lại trợn to hai mắt.
Nơi bụng bị đứt đoạn của đối phương rõ ràng không có máu tươi chảy ra, mà là một đoàn hắc khí lạnh lẽo!
"Thanh kiếm này cũng không tệ, cho ta mượn chơi đùa."
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Hiểu đột nhiên rơi vào người Bạch Ngọc Kinh, tay phải càng nắm lấy chuôi đao thái hư ảnh.
Nghe vậy, thân thể Bạch Ngọc Kinh đột nhiên khẽ run.
Một khắc sau——
Bá!
Một kiếm.
Một đường cong đen kịt xẹt ngang trời xanh.
Cả thiên địa hoàn toàn bị chia làm hai nửa.
Tất cả mọi người trong Phong Kiêu Quỷ Vực bao gồm cả quỷ vật đều đồng loạt ngừng động tác, kinh hãi nhìn vào vết nứt đen kịt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận