Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 325: Khủng bố phòng

"Quá đáng sợ rồi!"
"Đừng nói là người bình thường như các ngươi, ngay cả ta đây, một Ngự Linh Sư nhị trọng cũng không chịu nổi..."
"Vậy nói những con quỷ bên trong đó, rốt cuộc có phải thật hay không?"
"Sao có thể là quỷ thật? Nếu là quỷ thật, chẳng phải đã sớm có chuyện xảy ra rồi sao?"
"Chỉ có thể nói ông chủ Trần thật lợi hại."
"... "
Những tiếng xì xào bàn tán xung quanh lọt vào tai.
Những vị khách từ nhà ma đi ra, phần lớn sắc mặt đều tái mét, nỗi kinh hoàng vẫn còn chưa tan.
Thậm chí còn có vài người phải có người dìu ra.
Cảnh này khiến Giang Hiểu, người vốn có thái độ không mấy coi trọng, cũng phải thay đổi cách nhìn.
"Thật sự có sức mạnh đến vậy sao?"
Giang Hiểu hơi tò mò, trong lòng hắn vẫn có chút thích cảm giác tìm kiếm sự kích thích.
Nhưng mà...
Nhìn sang Cơ Vãn Ca bên cạnh.
Giang Hiểu lại nhếch môi cười.
Đúng lúc này—— "Ta Hồ Hán Tam lại quay lại rồi đây!"
Một giọng nam vang dội cất lên, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa xuất hiện trước mắt mọi người.
"Lần trước khiêu chiến nhà trọ tử vong thất bại, lần này ta đặc biệt tìm một vị thúc thúc là Ngự Linh Sư tam trọng dẫn đi cùng, nhất định phải xông đến cửa ải kia mới được!"
Thanh niên đầy tự tin chống hai tay vào hông, ngước nhìn tòa nhà ma kia.
Bên cạnh hắn, một người đàn ông trung niên mặt chữ điền im lặng không nói, ánh mắt thì lại mang theo vài phần suy tư.
Căn nhà ma này...
Trong đoàn Ngự Linh Sư của mình có một đồng đội đã từng đến đây một lần rồi.
Tà môn!
Đó là đánh giá mà đối phương đưa ra.
Nếu như không phải nhà ma Bắc Giang này từ trước đến nay chưa có trường hợp người nào bị thương vong, thì có lẽ hội Ngự Linh Sư địa phương đã phải vào cuộc điều tra rồi.
Cùng lúc đó.
Giang Hiểu đi đến chỗ mua vé.
"Tại sao không thể trực tiếp vào cửa?"
Cơ Vãn Ca lạnh lùng nhìn cô bé bán vé.
Cô bé run rẩy cả người, không hiểu sao có chút sợ hãi vị nữ tử áo đỏ tuyệt mỹ trước mặt, sau đó vội vàng giải thích.
Vì xét thấy các cảnh tượng kinh dị thượng hạng bên trong có tính dọa người cao, dễ khiến người ta mắc bệnh tâm lý nên cần phải có quá trình thích nghi.
Cơ Vãn Ca nói: "Các ngươi không thể hù dọa được ta."
Lời vừa dứt.
Cô bé bán vé còn chưa kịp mở miệng thì những du khách bên cạnh đã tốt bụng nhắc nhở...
"Cô bé ơi, đừng có mạnh miệng nha. Căn nhà ma này không đơn giản như cô nghĩ đâu, ngay cả mấy Ngự Linh Sư đã trực diện qua Quỷ Túy còn phải đổ mồ hôi lạnh đó..."
Nghe thấy những âm thanh này.
Nhóm người này lại không hề hay biết, người con gái áo đỏ trước mặt vốn chính là hóa thân của nỗi sợ hãi!
"Không sao đâu, cứ từ từ thôi."
Giang Hiểu khẽ kéo tay Cơ Vãn Ca.
Những người xung quanh cũng tỏ vẻ quen thuộc trước cảnh này, cười ha hả vài tiếng, không nói gì thêm.
Ngay cả khi chơi game cũng có không ít người thích thách thức độ khó cao nhất, huống chi là khu vui chơi giải trí kiểu nhà ma như thế này.
Một lát sau.
Theo một nhóm nam nữ trẻ tuổi hốt hoảng chạy khỏi trường, Giang Hiểu và Cơ Vãn Ca cuối cùng cũng đến lối vào trường cấp ba Quỷ Đằng.
"Nói ngắn gọn một vài hạng mục cần chú ý."
Bên cạnh, một nam tử cao gầy có làn da hơi tái nhợt mở miệng nói: "Thứ nhất, nếu trong các người có ai là Ngự Linh Sư thì hãy nhớ kỹ một điều, cho dù gặp bất cứ tình huống nào, cũng không được triệu hồi Linh Khí bản mệnh."
"Thứ hai, đồ vật tùy thân xin hãy đặt vào đây."
Nói xong, nam tử cao gầy đặc biệt liếc nhìn con rối tiểu hoàng khuyển trong tay Cơ Vãn Ca.
"Nếu như nó bị mất thì tất cả các người sẽ phải chết!"
Giọng Cơ Vãn Ca lạnh như băng, sắc bén và mang đầy hàn ý.
Mọi người đành phải nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Chưa từng gặp ai nghiêm khắc đến vậy.
"Thứ ba, nếu như quá sợ hãi thì hãy nắm chặt khối gỗ này, lũ quỷ bên trong sẽ không dọa các người nữa. Đương nhiên, đều là do nhân viên công tác giả trang quỷ thôi, ha ha."
Trong tiếng cười đùa, nam tử cao gầy phát cho mỗi người một tấm thẻ gỗ.
Mọi người vội vàng đón lấy tấm thẻ, trân trọng cất vào.
"Ơ?"
Giang Hiểu để ý đến vẻ mặt khác lạ của đối phương.
"Không cần."
Đúng lúc này, Cơ Vãn Ca trực tiếp từ chối tấm thẻ gỗ kia, thậm chí ngay cả tấm thẻ của Giang Hiểu cũng bị nàng cưỡng ép chiếm đoạt.
"Cái này..."
Nam tử cao gầy ngập ngừng một chút, rồi cười nói: "Vậy cũng được, lát nữa nếu thật sự không chịu được thì cứ kêu lên là được thôi."
"Hừ!"
Nghe vậy, Cơ Vãn Ca hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ giễu cợt.
"Chị xinh đẹp, chị là lần đầu tiên đến chỗ này sao?"
Bên cạnh, một cô bé mặt tròn tò mò nhìn Cơ Vãn Ca.
Khuôn mặt Cơ Vãn Ca lạnh như băng, căn bản không thèm để ý tới đối phương.
"Bọn ta từ thành phố khác tới."
Giang Hiểu vội vàng lên tiếng giúp nàng.
"À nha."
Cô bé mặt tròn khẽ gật đầu, rồi nói: "Chị gái hình như rất gan dạ nha, hay là chúng ta lập đội đi cùng nhau nhé?"
Nghe vậy, Giang Hiểu nhìn vào đội của đối phương.
Hai nữ một nam.
Đều có vẻ ngoài của học sinh cấp ba, trong mắt bọn họ ẩn chứa chút sợ hãi cùng phấn khích...
Không đợi Giang Hiểu mở miệng, Cơ Vãn Ca đã kéo tay hắn đi vào trường Quỷ Đằng.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Mọi người không khỏi ngẩn người.
"Ha."
Nam tử cao gầy lắc đầu bật cười, cũng không có vẻ gì quá quan tâm.
Hắn gặp loại người này nhiều rồi.
Chỉ là...
Kết cục của bọn họ đều vô cùng chật vật không chịu nổi...
...Trước mặt là một bãi đất trống.
Chính giữa sừng sững một cái cổng lớn, phía sau là cảnh sân trường có phần u ám.
Ánh đèn trắng bệch chiếu lên tấm biển, làm nổi bật bốn chữ lớn "Trường Trung Học Quỷ Đằng", bên đường còn có cả cỏ dại...
"Chi tiết, làm tỉ mỉ phết đấy chứ."
Giang Hiểu nhướng mày, chân thành khen ngợi một tiếng.
Kiếp trước hắn là một người bình thường, cũng từng vào nhà ma không ít lần, không khí của nhà ma trước mắt này có thể nói là đạt tiêu chuẩn thượng thừa.
"Giang Hiểu... ngươi sợ không?"
Đúng lúc này, giọng Cơ Vãn Ca bỗng vang lên.
"Ờ..."
Giang Hiểu giật mình, chợt nhớ ra trước đây xem "WC toa lét có ma", đối phương cũng liên tục hỏi mình có sợ hay không.
Nghĩ lại một chút.
Giang Hiểu lập tức hiểu được tâm tư của đối phương, không khỏi bật cười, rồi cố tình điều chỉnh vẻ mặt, "Cũng... tàm tạm..."
Giọng nói mang theo chút run rẩy.
Nghe vậy, đôi mắt sáng của Cơ Vãn Ca khẽ sáng lên, nàng nắm chặt tay phải của Giang Hiểu, nói: "Có ta ở đây rồi."
Giang Hiểu lén lút liếc mắt một cái.
Cùng lúc đó.
Hai nữ một nam phía sau cũng đi theo vào.
Thấy vậy, ánh mắt Cơ Vãn Ca lạnh lùng, sau đó kéo Giang Hiểu đi thẳng vào cánh cổng lớn.
"Ui... lạnh quá đi à..."
Cô bé mặt tròn nhìn xung quanh, người run lên.
Không hiểu sao, nàng có cảm giác như trong bóng tối ẩn chứa một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo mình.
"Tiểu Phong, Tiểu Vũ, các cậu có thấy ở đây kỳ lạ không?"
Người bạn đeo kính lên tiếng, "Bên trong rõ ràng lớn như vậy sao? Với lại, cây hòe này là do trồng hả? Trông có vẻ phải đến mấy chục năm rồi..."
Nói xong, người đeo kính bỗng cảm thấy sau lưng có chút lạnh.
Quay đầu lại nhìn.
Con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, trái tim ngay lập tức nhảy lên tận cổ họng!
Chỉ thấy sau lưng hắn.
Hai cô bạn đồng hành bỗng chốc trở nên tái nhợt, trông như những người chết.
Hai người cùng nhau nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi... là ai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận