Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 221: Ta không phải! Ta không có!

Chương 221: Ta không phải! Ta không có!
Thực tế.
Giờ phút này Tô Nhược Uyên đã bị tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Tô Hàn rõ ràng đang cùng Giang Hiểu trong tỉ thí đã hôn mê?
Hơn nữa còn là trước mặt nhiều đệ tử Thiên Cơ cung như vậy!
Đây chính là đệ nhất danh sách của nhà mình ah!
Người ngoài sẽ nghĩ gì về Tô gia?
Tô Nhược Uyên hô hấp dồn dập, khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa không có ngất đi.
Bên cạnh, Lý bá vội vàng bưng lên một ly trà hoa cúc, "Lão gia! Từ từ thôi!"
"Uống cái rắm!"
Tô Nhược Uyên bàn tay lớn quét qua, trực tiếp ném cái chén trà quý kia xuống đất, giận dữ,"Ta... Ta...! ! !"
Nửa ngày cũng không thể thốt ra lời nào.
Một lúc lâu sau, Tô Nhược Uyên xoa xoa mi tâm, trầm giọng nói, "Lui xuống đi! Ta muốn yên tĩnh một mình."
Lý bá không thể làm gì, chỉ có thể cúi người lui ra.
Đợi cho xung quanh yên tĩnh.
"Cái tiểu quái vật này..."
Tô Nhược Uyên nội tâm buồn khổ không thôi, lẩm bẩm, "Chẳng lẽ nhà lão Tô ta thật sự không cách nào thoát khỏi cái bóng của người kia sao?"
Rõ ràng đối phương cũng đã biến mất, mình cũng đã hao tâm tổn sức một lần nữa bồi dưỡng được một thiên tài bất thế xuất.
Nhưng vì cái gì...
Vì cái gì con của người kia lại xuất hiện! ?
Vài ngày sau.
Tô Nhược Uyên lại bị một tin tức nặng ký làm cho khiếp sợ không thôi.
Cháu trai của mình, đệ nhất danh sách Tô gia.
Tô Hàn rõ ràng chạy đến nhìn lén nữ đệ tử Bát Cảnh Cung tắm rửa!
Hơn nữa điều chết người nhất là, rõ ràng còn bị Long Thủ Lâm gia bắt được tại chỗ!
"Lão gia tử, gia phong Tô gia các ngươi nên chỉnh đốn lại rồi..."
Nhìn tin tức Long Thủ gửi tới.
Tô Nhược Uyên khó khăn nâng lên tay, trên mặt già nua lộ vẻ thống khổ, tựa như bệnh tim phát tác, "Lão Lý! Lão Lý! Nhanh! Thuốc!"
...
Ngọc Hư Cung.
Trong nội viện.
"Tô sư đệ... Ngươi... Ngươi cái này... Bảo sư huynh ta nói ngươi như thế nào cho phải?"
Giang Hiểu đi đi lại lại, lắc đầu thở dài.
Phía sau hắn.
Tô Hàn sắc mặt đen như mực.
Hắn vẫn không sao nghĩ ra được, Nhị sư huynh Lâm Đông Đông nói cái chỗ gọi là "cấm địa" rõ ràng lại là thác nước phía sau Bát Cảnh Cung, nơi ngày thường nữ đệ tử tắm rửa.
"Thân pháp đệ nhất danh sách Tô gia cũng chả có gì đặc biệt..."
Bên cạnh, Lâm Đông Đông âm thầm nói thầm.
Nghe vậy.
Dù cho Tô Hàn tính tình có lạnh lùng thế nào, giờ phút này cũng khó tránh khỏi sinh ra một ngọn lửa giận.
"Ta không phải! Ta không có!"
Tô Hàn nghiến răng, khó khăn nói.
"Ngươi không phải cái gì không phải?"
Giang Hiểu dậm chân, nhìn thẳng Tô Hàn, đau lòng không thôi, "Người ta Long Thủ đã bắt ngươi tại trận rồi! Nếu không nể mặt mũi Tô gia, việc này mà truyền đi, ta cũng bị ngươi liên lụy ah!"
"Ta... Ta..."
Tô Hàn há to miệng, xấu hổ và giận dữ hận không thể chui vào kẽ đất.
"Không có gì, quen rồi sẽ tốt thôi."
Lâm Đông Đông dùng bộ dáng từng trải, vỗ vai Tô Hàn, trấn an nói.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Hàn càng thêm khó coi.
"Chậc chậc."
Nhìn bộ dáng mờ mịt thất thố của đối phương giờ phút này, Giang Hiểu âm thầm tặc lưỡi.
Thầm nghĩ may mắn lúc trước mình nhìn ra được bản chất tên mập ú này.
"Ai, chuyện này chờ cung chủ sau khi trở về, tự ngươi đi nói với hắn a."
Bỗng nhiên, Giang Hiểu nặng nề mà thở dài.
"Không!"
Tô Hàn có chút kinh hoảng, nói, "Dì nhỏ hắn..."
Giờ phút này hắn thực sự luống cuống.
Mình đường đường là đệ nhất danh sách của Tô gia ah!
Tư chất ngút trời, tâm chí vô địch!
Rốt cuộc là tại sao lại luân lạc đến loại tình trạng này?
"Thật đáng thương, đứa nhỏ này."
Giang Hiểu hai tay chắp sau lưng, đưa lưng về phía Tô Hàn, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười hả hê.
Tô Nhược Uyên vốn định để vị đệ nhất danh sách này tới áp chế mình.
Kết quả ông lại không thể nào ngờ được là, đám người Ngọc Hư Cung này hiếm khi lại tai họa đối phương thành ra cái dạng này.
Cũng không trách được.
Tô Hàn giống như mấy tên học bá đời trước thi đỗ đại học Thanh Hoa, nhưng đến việc giặt quần áo, gấp chăn cũng không biết.
Cuộc sống không chỉ có thi cử và tu luyện...
Cũng may là.
Long Thủ nể mặt mũi Tô gia, cũng không làm ầm ĩ việc này.
Có điều vết thương lòng Tô Hàn thì thế nào cũng khép lại không được.
Thế cho nên mấy ngày tiếp theo, luôn ở trong phòng mình không chịu ra ngoài.
Giang Hiểu thì thừa dịp khoảng thời gian này, không ngừng tu luyện, cách tứ trọng Ngự Linh Sư cảnh giới cũng chỉ còn kém một bước.
Loáng một cái, đã đến cuối tuần.
Nhiệm vụ lần thứ hai đã đến.
"Tiểu sư đệ, ra đây! Giang sư huynh của ngươi muốn chấp hành nhiệm vụ."
Trong đạo quán, Lâm Đông Đông cố ý gọi rất lớn tiếng, nhất là ba chữ Giang sư huynh.
Cửa phòng mở ra.
Một bộ bạch y Tô Hàn đi ra.
"Nhiệm vụ?"
Tô Hàn liếc mắt nhìn Giang Hiểu, sau đó trong lòng thầm nghĩ, "Ngược lại cũng có thể mượn cơ hội này nhìn xem chiến lực thật sự của ngươi như thế nào."
Trong khoảng thời gian này hắn cũng đã nghĩ thông.
Mình đến đây là để dùng tư thái vô địch trấn áp tất cả các đệ tử núi Thiên Cơ.
Về phần những thứ khác, không cần để ý.
Dẫn Tô Hàn đi vào đại sảnh.
Giang Hiểu quay đầu, mở miệng cười nói, "Ơ? Cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi hả?"
Lâm Đông Đông nói, "hại, còn không phải là ta hô hào mới chịu ra à? Tô sư đệ này da mặt mỏng quá."
"Không phải là nhìn trộm người khác tắm rửa bị bắt thôi sao? Có gì to tát, nam nhân mà, yêu mến nữ tính rất bình thường, cũng không phải là thích nam tính."
Lâm Đông Đông cố ý nhắc đi nhắc lại chuyện này.
Bên cạnh, Tô Hàn vốn đã tận lực lựa chọn quên, giờ phút này lại bị tức đến bốc hỏa.
"Đó là do ngươi lừa gạt ta!"
Tô Hàn ngữ khí có chút kích động, nói.
"Vậy ngươi rốt cuộc có thấy hình ảnh nữ đệ tử tắm rửa hay không?"
Lâm Đông Đông hỏi ngược lại.
Tô Hàn á khẩu không trả lời được.
"Tô sư đệ, vậy ta phải nói một câu, đàn ông phải dám làm dám chịu."
Giang Hiểu dùng giọng điệu trưởng bối, dặn dò.
"Giang Hiểu ngươi đừng...!"
Tô Hàn nghiến răng, không đợi hắn nói xong, Lý Cương đột nhiên quát lớn, "Ăn nói kiểu gì đấy? Gọi sư huynh! Tô gia dạy ngươi như thế à?"
Chớp nhoáng trong khoảnh khắc.
Tô Hàn nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể kiên trì nói, "Giang sư huynh ngươi đừng...!"
Kể từ đó, những lời còn lại hắn cũng không nói ra được.
Giang Hiểu như cười như không nhìn cảnh tượng này.
Đúng lúc này.
Nhâm Mặc một thân áo khoác ngoài màu xám đi đến,"Giang Hiểu, nhiệm vụ lần này của ngươi cùng Tô Hàn cùng nhau chấp hành."
Lời vừa dứt.
Mọi người nhao nhao khó hiểu nhìn về phía Giang Hiểu cùng Tô Hàn.
"Sao tiểu sư đệ còn cùng Tô Hàn cùng nhau chấp hành nhiệm vụ à?" Lâm Đông Đông nghi hoặc hỏi.
Nhâm Mặc nói, "Vừa rồi nhiệm vụ này cần hai người, vừa hay Tô Hàn mới tới cũng chưa chấp hành qua nhiệm vụ."
Bên kia.
Lời Lâm Đông Đông khiến Tô Hàn hơi cau mày.
Nghĩ đến mọi người Ngọc Hư Cung từ đầu đến cuối cũng không xem mình là sư huynh đệ đồng môn.
Điều này cũng bình thường thôi.
Dù sao mình cũng chưa từng xem bọn chúng là sư huynh của mình.
Chỉ là...
Trong lòng hơi có chút ý tứ không nói ra được.
Phía trước.
Giang Hiểu đang bị một đám sư huynh tỷ vây quanh ở giữa, từng lời dặn dò ân cần không dứt bên tai.
"Được rồi được rồi, chủ truyền bá sắp phát sóng rồi, Lão Thiết bọn họ chuẩn bị tốt thanh đèn rồi."
Cùng mấy vị sư huynh trêu ghẹo vài câu.
Giang Hiểu chợt nhìn Tô Hàn một cái.
Lập tức, Tô Hàn lạnh lùng nói, "Như vậy ngươi chỉ cần đứng yên ở tại chỗ, ta một mình là đủ hoàn thành nhiệm vụ!"
Giang Hiểu lại chẳng hề để ý mà cười nói, "Vậy thì chờ Tô sư đệ dẫn ta đi chung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận