Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 538: Tại hạ Bắc Minh quỷ, bái kiến Huyền Môn chi chủ

"Thương Nguyên Quỷ rõ ràng còn bắt sống ba cái bát trọng Ngự Linh Sư?"
Trên vòm trời, Dã Hồ Quỷ kinh ngạc liên tục, lập tức sát cơ trong đôi mắt huyết sắc hiện lên một vòng, "Tranh thủ thời gian g·iết!"
Tráng hán lắc đầu, "Xử trí mấy cái bát trọng Ngự Linh Sư thế nào, Thương Nguyên Quỷ đại nhân đều đã có quyết định, há để ta và ngươi có thể hỏi đến?"
Nghe vậy, Dã Hồ Quỷ không khỏi có chút bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì.
Giang Hiểu thì vẻ mặt quái dị nhìn tên tráng hán kia.
Đầu huyền quỷ này sao có cảm giác như sắp trở thành fan cuồng của Thương Nguyên Quỷ vậy?
Đương nhiên cũng phải nói, Thiên Cơ cung và Thương Nguyên Quỷ diễn màn Song Hoàng này, quả thực xuất thần nhập hóa.
Nếu không phải biết rõ tình hình cụ thể, e là mình cũng sẽ lầm tưởng thực lực của Thương Nguyên Quỷ hôm nay còn mạnh hơn cả Bạch Quỷ khi xưa.
Dã Hồ Quỷ rất nhanh dưới sự dẫn dắt của tráng hán, thu hồi hung lệ chi khí, tiến vào cái lều lớn chính giữa.
Giang Hiểu cũng hướng về phía đó mà đi.
Còn chưa kịp đến gần, lập tức nhíu mày, cảm nhận được một cổ linh lực như có như không đang quét qua khu vực này.
...
Cùng lúc đó.
Bên trong trướng bồng.
Ngoài tráng hán ra, còn có ba đầu nguyên quỷ khác.
Bầu không khí ngưng trọng khiến người ta nghẹt thở.
Một tiểu nữ hài tóc đỏ lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, trên vai nằm một con hồ ly giống như Hỏa Hồ, đôi mắt linh động.
Lùi về phía sau một chút, một nam tử gầy gò chậm rãi xuất hiện.
Người này tóc đen tung bay, mặc một bộ hoa bào không gió mà động, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm, như một vũng đầm cổ, khí tức thâm bất khả trắc.
Đúng là Thương Nguyên Quỷ!
Đôi mắt hẹp dài của Dã Hồ Quỷ hơi nheo lại, rồi lại p·h·át hiện một dị trạng cực kì k·h·ủ·n·g b·ố.
Rõ ràng Thương Nguyên Quỷ đang đứng trước mặt mình, nhưng bản thân lại hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Cứ như thể chỉ cần nhắm mắt lại, đối phương sẽ biến m·ấ·t khỏi thế gian này vậy!
"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nói..."
Dã Hồ Quỷ không khỏi nắm chặt vai nữ hài tóc đỏ, "Cảnh giới của Thương Nguyên Quỷ hôm nay đã đột p·h·á cấp độ huyền quỷ?!"
Phía trên huyền quỷ là cái gì?
Điểm này không ai biết được.
Tóm lại, bản thân Dã Hồ Quỷ cũng chỉ vừa mới bước vào huyền quỷ tr·u·ng cấp, còn cách huyền quỷ đỉnh phong một khoảng cách rất lớn.
"Dã Hồ Quỷ?"
Đúng lúc này, Thương Nguyên Quỷ chậm rãi mở miệng, giọng điệu bình thản, "Ngươi muốn gia nhập Huyền Môn?"
"...Không tệ."
Dã Hồ Quỷ do dự một chút rồi nói, "Nghe nói ngươi từng bị Thiên Cơ cung bắt giữ, đột p·h·á huyền quỷ xong, một mình d·á·n·h bại đám bát trọng Ngự Linh Sư của Thiên Cơ cung, cưỡng ép g·iết ra ngoài."
Thương Nguyên Quỷ không t·r·ả lời, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn Dã Hồ Quỷ.
Dã Hồ Quỷ bỗng cảm nhận được một cổ áp lực.
Áp lực đó phát ra từ việc bản thân không thể nhìn thấu sự sâu cạn của đối phương, mà ánh mắt sâu thẳm của đối phương như thể nhìn thấu mình vậy...
"Tốt."
Trong chốc lát, Thương Nguyên Quỷ chậm rãi gật đầu.
"Ách?"
Dã Hồ Quỷ lập tức giật mình.
"Thanh U Quỷ, đưa Dã Hồ Quỷ đi đăng ký một chút."
Thương Nguyên Quỷ khoát tay, rồi chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút! Cứ như vậy xong rồi sao?"
Dã Hồ Quỷ vội vàng mở miệng ngăn lại.
"Hả?"
Thương Nguyên Quỷ dừng bước, quay lại nhìn Dã Hồ Quỷ, "Ngươi còn có gì thắc mắc?"
Dã Hồ Quỷ nói, "Bổn tọa dù sao cũng là huyền quỷ! Từng giao đấu bất phân thắng bại với bát trọng Ngự Linh Sư của Tô gia, hôm nay gia nhập Huyền Môn, chẳng lẽ không nên t·à·n s·á·t tòa thành, bố cáo t·h·i·ê·n hạ sao?"
Đây cũng là sát tính vốn có của Lệ Quỷ.
Thêm việc hắn là tinh quái, g·iết người đối với hắn tựa như uống nước, ăn cơm vậy, rất tự nhiên.
Thương Nguyên Quỷ khẽ cau mày, trầm mặc một hồi.
Thấy vậy, Dã Hồ Quỷ cũng sinh nghi ngờ, ép hỏi, "Thương Nguyên Quỷ, với thực lực cường đại của ngươi, lẽ nào còn sợ Thiên Cơ cung sao? Chúng ta g·iết long trời lở đất, m·á·u chảy thành sông!"
"Ngươi đang nghi ngờ thực lực của Thương Nguyên Quỷ đại nhân!?"
Tráng hán bên cạnh đột nhiên bước lên trước một bước, lớn giọng nói, "Một huyền quỷ mà dám làm càn trước mặt Thương Nguyên Quỷ đại nhân!"
"Ngươi có biết, ba tháng trước, Long Thủ của Thiên Cơ cung một người một đ·a·o, khí thế ngập trời đến Huyền Môn, mục đích là cứu mấy bát trọng Ngự Linh Sư. Vậy mà Thương Nguyên Quỷ đại nhân chỉ liếc mắt đã b·ắ·t hắn phải lui!"
"Hả?"
Dã Hồ Quỷ tại chỗ ngẩn người.
Chỉ một ánh mắt mà đã dọa lui Long Thủ đương đại của Thiên Cơ cung?
Phía trước.
Thương Nguyên Quỷ hai tay chắp sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, như không để bụng.
Ánh mắt Dã Hồ Quỷ giãy dụa mấy phen, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
"Chỉ là một huyền quỷ thôi, gia nhập Huyền Môn cũng bình thường, còn muốn gây ra động tĩnh gì?"
Một lát sau, Thương Nguyên Quỷ nói, "Ép xuống sát tính của ngươi, ở lại nơi đây ngoan ngoãn, nếu không muốn thì cứ rời đi."
Nói xong.
Thương Nguyên Quỷ quay người, nhẹ nhàng rời đi nơi này.
"Cảnh giới của Thương Nguyên Quỷ đại nhân đã cao hơn chúng ta rất nhiều...!"
Tráng hán vui vẻ tuân lệnh chắp tay nói.
Dã Hồ Quỷ thì nhìn chăm chú vào bóng lưng Thương Nguyên Quỷ, nhưng dù mình có muốn dò xét thực lực của đối phương đến thế nào, đối phương vẫn cứ như một đoàn không khí vậy.
"Rốt cuộc Thương Nguyên Quỷ đã đạt đến cảnh giới nào?"
Trong lúc nhất thời, Dã Hồ Quỷ cũng có chút mông lung.
Bên kia.
Vừa rời khỏi lều vải.
Vẻ mặt vốn bình thản của Thương Nguyên Quỷ lập tức k·é·o căng ra, "Sao lại thêm một huyền quỷ nữa vậy! Cứ tiếp tục thế này thì làm sao bây giờ?"
Giọng của Thương Nguyên Quỷ giờ phút này cũng đang run rẩy, không còn vẻ bình thản như lúc nãy.
"Rõ ràng bắt một nguyên quỷ như ta phải g·iả làm huyền quỷ đỉnh phong, quản lý một đám hung thần ác sát này..."
Vừa nghĩ tới giao kèo với Thiên Cơ cung, Thương Nguyên Quỷ liền muốn k·hó·c không ra nước mắt.
Đúng lúc này ——
"Thương Nguyên Quỷ đại nhân!"
Một nguyên quỷ vừa rời lều, liền kinh hỉ p·h·át hiện Thương Nguyên Quỷ đại nhân rõ ràng vẫn còn ở ngoài lều.
"Khụ..."
Thương Nguyên Quỷ lập tức ho nhẹ một tiếng, sắc mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
"May mà có Thương Nguyên Quỷ đại nhân, chúng ta mới không còn sợ sự tồn tại của Thiên Cơ cung nữa!"
Đầu nguyên quỷ này chân thành tha thiết nói, "Ngay cả ta đây, Lệ Quỷ đã g·iết mấy chục vạn sinh linh, hôm nay Thiên Cơ cung cũng không đến trừng trị..."
Nghe vậy, khóe mắt Thương Nguyên Quỷ giật giật.
Đầu nguyên quỷ này e rằng là tên g·iết người tàn bạo chính hiệu.
Mình chỉ là một con quỷ hiền lành an phận, làm sao có thể quản được lũ ác quỷ này chứ?
Thương Nguyên Quỷ do dự một chút, nói, "Thật ra...ta không có lợi h·ạ·i như các ngươi nghĩ..."
"Chuyện đó là đương nhiên."
Đầu nguyên quỷ kia lập tức nói, "Thực lực của Thương Nguyên Quỷ đại nhân, chắc chắn chúng ta không cách nào tưởng tượng, thâm bất khả trắc!"
Thương Nguyên Quỷ: ...
Rời khỏi chỗ này.
Vừa nghĩ tới hai đầu huyền quỷ k·h·ủ·n·g b·ố, Thương Nguyên Quỷ không dám dễ dàng quay về, bèn ra khu vực bên ngoài đi dạo.
Nơi trú quân khổng lồ cũng làm Thương Nguyên Quỷ đầu đầy sương mù.
Trên thực tế.
Sau khi rời khỏi Thiên Cơ Sơn, Thương Nguyên Quỷ cứ dựa theo giao kèo đã đến bãi cỏ này, vốn định thong thả làm một dân chăn nuôi.
Ai ngờ Thiên Cơ cung không hiểu sao lại an bài cho mình một thế lực Huyền Môn, còn cố ý bịa ra một đống chuyện.
Lý Mỗ cũng thật là độc ác, động một chút là máu, ép mình phải gánh.
Thương Nguyên Quỷ mỗi ngày ngồi câu cá, ngủ một chút, tự nhiên xung quanh đã có thêm một đống lều vải, mà số lượng thì vẫn không ngừng tăng lên...
"Ai ~"
Thương Nguyên Quỷ thở dài một tiếng, vừa mới lại nhận được tin.
Thiên Cơ cung lo lắng Dã Hồ Quỷ sẽ gây chuyện, nên định sau sẽ phái một bát trọng Ngự Linh Sư tới biểu diễn.
Điều này khiến Thương Nguyên Quỷ lại nhớ tới màn biểu diễn lần trước của Long Thủ.
Thật đáng kinh ngạc.
Một người một đ·a·o, một giây trước còn khí thế ngút trời như Chiến Thần xông tới, giây sau đã hét lên một tiếng, quay đầu bỏ chạy,
"Cái gì? Tình báo sai rồi! Thương Nguyên Quỷ rõ ràng vẫn chưa rời đi! Rút lui!"
Đặc biệt là sau đó Long Thủ không hiểu sao bị thương nặng không dậy nổi, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Huyền Môn trên dưới đều cho rằng đó là Thương Nguyên Quỷ làm, hình tượng của hắn trong lòng càng thêm cao thâm khó lường...
Như vậy cũng giống như bùn rơi vào quần, không phải bẩn cũng thành bẩn.
"Ta, Thương Nguyên Quỷ, có phúc đức gì cơ chứ?"
Thương Nguyên Quỷ lắc đầu, chỉ cảm thấy nhân sinh như trò đùa, tất cả đều nhờ diễn kịch.
"Đi về phía trước thêm, ra khỏi phạm vi cảm ứng linh lực của mấy bát trọng Ngự Linh Sư."
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc bỗng truyền vào tai Thương Nguyên Quỷ.
Thần sắc Thương Nguyên Quỷ chấn động, k·i·n·h h·ãi nhìn xung quanh.
Lập tức, Thương Nguyên Quỷ cưỡng ép thu lại tâm thần, giả bộ không có chuyện gì hướng về phía trước bước đi.
Đi thẳng tới khu vực bên ngoài nơi trú quân.
Sau một khắc ——
Trên bãi cỏ xanh mướt bằng phẳng.
Một thanh niên hắc y bó tóc từ từ xoay người, như cười mà không phải cười nhìn về phía Thương Nguyên Quỷ, chắp tay nói,
"Người lãnh đạo Minh phủ đệ tam, Bắc Minh Quỷ, bái kiến Huyền Môn chi chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận