Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 184: Tứ đại gia tộc

"Chủ nhật sao?" Giang Hiểu ghi nhớ điểm này.
"Mặt khác, mỗi lần làm nhiệm vụ nhận được Hồn Châu có thể đổi một viên Hồn Châu cùng cấp bậc ở Bát Bảo cung." Sau một khắc, Lý Cương nói tiếp, lại lần nữa khiến Giang Hiểu kinh ngạc.
Cho dù là Hồn Châu cùng cấp bậc, nhưng do độ khó của Quỷ Túy cùng độ khan hiếm của nó, giá cả cũng sẽ khác nhau. Cũng giống như kính linh vậy. Mặc dù kính linh chỉ là quỷ vật cấp Hồng, nhưng giá cả còn vượt cả những Hồn Châu cấp Hồng khác.
Không ngờ, Thiên Cơ cung lại giàu có đến vậy, quả không hổ là đạo thống Nho Bất Hủ truyền thừa hơn ngàn năm.
"Đúng rồi, Giang sư đệ, hiện tại ngươi có mấy loại năng lực?" Bỗng nhiên, Lý Cương mở miệng hỏi.
"Ba loại." Giang Hiểu đáp.
"Ba loại?" Lý Cương ngạc nhiên, chợt hiểu ra, "À, đúng rồi, ngươi có hai loại năng lực biến dị, ở cuộc thi đấu tứ viện ta cũng có xem qua."
Giang Hiểu nghĩ nghĩ, nói, "Thực ra... đây không phải năng lực biến dị..."
"Không phải năng lực biến dị?" Lý Cương khó hiểu nhìn Giang Hiểu.
Giang Hiểu nói, "Ta là người của Tô gia."
Bốp!
Lời vừa nói ra.
Sắc mặt Lý Cương cứng đờ ngay lập tức.
Giang Hiểu cũng đoán được đối phương sẽ có phản ứng này. Theo như lời Tam thúc Tô Thanh của mình, Tô gia dường như là một trong Tứ đại Khởi Nguyên gia tộc của Thiên Cơ cung, địa vị rất cao. Về thân thế của mình, trước sau gì Tô gia cũng sẽ chủ động truyền đi, bởi vậy ở đây cũng không cần giấu giếm người của Ngọc Hư Cung.
"Ta còn thắc mắc vì sao cung chủ lại coi trọng ngươi như vậy, hóa ra là người nối dõi của Tô gia, khó trách có thể một mình giành ngôi đầu cuộc thi đấu tứ viện..." Sau một thoáng ngạc nhiên, Lý Cương lúc này mới khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn Giang Hiểu đầy khác lạ.
"Không đúng." Chợt, Lý Cương bất giác khó hiểu nói, "Vậy sao ngươi lại họ Giang?"
"Chỉ là nhánh núi mà thôi."
"Thì ra là vậy..." Trong lòng Lý Cương cân bằng lại đôi chút. Dù sao thân phận người nối dõi của Tô gia quá mức kinh khủng.
"Bất quá, cho dù là nhánh núi, vẫn có được huyết mạch thiên phú làm người ta ghen ghét." Lý Cương thở dài một tiếng, hâm mộ nói, "Như vậy, Thiên Cơ cung ta sẽ có ba hậu nhân của tứ đại gia tộc. Chỉ có ta, vị Đại sư huynh này, ngoại trừ có tiền ra thì không có gì cả."
Có tiền? Đại sư huynh ngươi có phải đã hiểu lầm gì rồi không? Giang Hiểu oán thầm, chợt chú ý tới trọng điểm, "Ba người?"
"Ừ." Lý Cương gật đầu, nói, "Lâm Đông Đông là người của Lâm gia, nói ra thì Long Thủ của Bát Cảnh Cung là cậu cả của hắn đó."
Lúc này, Giang Hiểu vô cùng kinh ngạc.
Long Thủ uy phong như chiến thần trong trí nhớ, vậy mà lại là cậu cả của Lâm Đông Đông béo ú?
"Tứ đại gia tộc còn bắt nguồn xa hơn so với lịch sử của Thiên Cơ cung, dòng dõi dài lâu, tựa như tiên nhân trên trời, rất ít khi xuất hiện trước thế nhân."
"Việc thành lập Thiên Cơ cung đều có liên quan mật thiết đến tứ đại gia tộc. Hiện tại trong Thiên Cơ cung có tám vị Ngự Linh Sư bát trọng, gần như hơn phân nửa đều là người của tứ đại gia tộc."
"Mà bọn họ đều có huyết mạch thiên phú khó ai có thể tưởng tượng được. Hậu nhân của bất kỳ gia tộc nào cũng đều là thiên chi kiêu tử, là tồn tại vô địch trong cùng cấp."
Lời vừa dứt.
Lý Cương nhếch miệng, nói, "Chỉ riêng Lâm Đông Đông nhị sư huynh ngươi thôi, năng lực huyết mạch của hắn có thể tăng phúc cường độ năng lực của Hồn Châu, một năng lực cấp Hồng có thể bộc phát ra uy lực của cấp tai họa. Hắn hiện tại chỉ mới là Ngự Linh Sư tứ trọng, nhưng đã có thể chống lại một quỷ vật cấp tai họa, đó cũng là lý do vì sao được cung chủ coi trọng."
Ánh mắt Giang Hiểu lộ chút ngạc nhiên.
Ngự Linh Sư tứ trọng... Vậy mà có thể chống lại quỷ vật cấp tai họa? Chuyện này mà truyền ra chỉ sợ sẽ đủ sức phá hủy đám đạo tâm của mấy cái gọi là thiên tài.
"Khó trách Khương Vũ từng nói chỉ khi vào được trung viện, mới có thể kiến thức được bộ mặt thật sự của Thiên Cơ cung..." Giang Hiểu lẩm bẩm tự nói, "So với Sở Cuồng Ca, Thôi Tranh bọn họ, mấy tên yêu nghiệt của tứ đại gia tộc này mới thực sự là những thiên tài tuyệt đỉnh của Nhân Tộc."
Lý Cương nói tiếp, "Về phần tứ sư huynh Vương Hải Sơn của ngươi, dù hắn hơi đáng khinh háo sắc, dù sao cũng là người của Vương gia. Nếu hắn muốn xuất thế giới bên ngoài, chỉ sợ cũng có vô số người theo đuổi."
Lời vừa dứt.
Lý Cương oán hận liếc nhìn Giang Hiểu, "Mấy người con cháu của tứ đại gia tộc các ngươi, một người còn biến thái hơn một người. Tô gia lại càng như vậy, cung chủ chúng ta là một ví dụ điển hình nhất, cũng không biết lão thiên gia vì sao lại ưu ái các ngươi như thế..."
...
Dạo qua một vòng Ngọc Hư Cung.
Sau khi đại khái đã nắm rõ hết các ngóc ngách, Giang Hiểu đề nghị muốn đi xem Thiên Cơ Sơn.
Lúc này, Lý Cương kêu đau bụng, ép buộc kéo tiểu mập Lâm Đông Đông đến giao cho Giang Hiểu.
"Tiểu sư đệ, hắc hắc, hóa ra ngươi là người thân thích của cung chủ à, khó trách cung chủ đại nhân lại thân thiết với ngươi như vậy." Lâm Đông Đông vừa đến đã cười hắc hắc nói.
Sau đó, Lâm Đông Đông quay đầu nhìn bóng lưng Lý Cương, cười nhạo nói, "Thằng cha đó, hiện tại thiếu tiền đến mức không dám ra khỏi cửa rồi, đúng là không có tiền đồ."
Giang Hiểu oán thầm không thôi.
Đường đường đại thiếu gia nhà họ Lý vậy mà lại phải lưu lạc đến mức ai cũng muốn đánh ở Thiên Cơ Cung, không biết người giàu nhất Bát Bảo trai kia sẽ có cảm tưởng gì đây.
"Tiểu sư đệ, như này đã tới Thiên Cơ Sơn rồi, ngươi cũng đừng ồn ào quá. Nếu bị người khác theo dõi, đám chủ nợ của Đại sư huynh nhất định sẽ bám theo như quỷ vậy." Lâm Đông Đông vừa nói, vừa dẫn Giang Hiểu tiến về Thiên Cơ Sơn.
Sau đó...
Thiên Cơ Sơn, trong rừng núi.
"Tiểu sư đệ! Chạy mau! ! !" Lúc này, linh lực trong cơ thể Lâm Đông Đông đang lưu chuyển, Bản Mệnh Linh Khí cũng nắm chặt trong tay, bộ dạng chạy loạn xạ như điên.
Sau lưng là các đệ tử Thiên Cơ cung như thủy triều đuổi theo, "Tên lâm tặc chết tiệt! Còn dám tới địa bàn Bát Cảnh Cung của ta!"
"Chị em, nhào lên hắn!"
"Lần này nhất định phải móc đôi mắt đáng ghét kia của hắn ra!"
"Để Lý Cương thằng súc sinh trả tiền! Tiền cứu tế của bà nội ta đều bị hắn lấy hết rồi!"
"Ta còn phải bán cả nhà nữa!"
"Điều đáng giận nhất là, nghe nói dạo này bố của Lý Cương còn chuẩn bị cưới bà vợ thứ chín! Mẹ nó..."
"Lý cẩu trả tiền! Lâm tặc đền mạng!"...
Toàn những tiếng chửi rủa đầy ác độc. Đa phần là đệ tử nữ, một số ít cũng có đệ tử nam, tất cả đều đỏ bừng hai mắt, giống như phát điên. Giống như một trận quỷ triều quy mô lớn vậy!
"Mẹ nó, vẫn còn đuổi theo à! ?" Quay đầu nhìn lại một cái, Lâm Đông Đông lập tức rùng mình, la lớn, "Tiểu sư đệ! Ngươi tuyệt đối đừng để đám người kia bắt được! Nếu bị bắt thì chắc chắn chết đó!"
Sau lưng hắn, Giang Hiểu giận đến mặt cũng đen cả lại. Cả hai một đường chạy trốn, cảm giác gấp gáp và kích thích không nói nổi.
Đợi đến khi chạy ra khỏi khu rừng kia, lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
"Hô ~ hô ~ " Dù là Giang Hiểu thể lực tốt, lúc này cũng không khỏi thở dốc.
"Nhị sư huynh ngươi mẹ nó rốt cuộc đã làm chuyện gì vậy? Sao cứ như chuột chạy đường vậy?" Giang Hiểu hoàn toàn không ngờ tới, người thân thích của Long Thủ, đệ tử Ngọc Hư Cung, hậu nhân Lâm gia này... sao lại có thanh danh kém thế ở Thiên Cơ Cung chứ?
"Hại, chuyện đàn ông thôi mà, ngươi hiểu mà, do quá ưu tú nên phụ nữ vây quanh nhiều sẽ như thế đó. Tiểu sư đệ, về sau đừng học theo ta nha..." Lâm Đông Đông hất mái tóc, dùng giọng điệu tang thương, nói, "Phong lưu chuyện cũ, tháng ngày vô thường, đều trôi như vậy."
"Nói tiếng người đi." Giang Hiểu tức giận mở miệng nói.
"Khục... Ta lo lắng những nữ đệ tử khi tắm buổi tối sẽ có biến thái rình mò." Lâm Đông Đông mặt trì trệ, chợt nhỏ giọng nói, "Nên ta muốn đi bảo vệ họ chút thôi mà..."
Nghe vậy, Giang Hiểu tức đến muốn thổ huyết ra. Không ngờ như thế mà ngươi còn có lý để biện minh?
Giang Hiểu trước đây còn thấy kỳ lạ, vì sao Lâm Đông Đông không đi theo Long Thủ ở Bát Cảnh Cung. Không ngờ rằng nếu để đối phương biết chuyện này, thì có mà không đánh cho cái tên cháu ngoại bất hiếu này ra bã mới lạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận