Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 190: Chơi trốn tìm (2)

Giang Hiểu theo ánh mắt nhìn lại. Chỉ thấy Ngả Vũ giờ phút này đang ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại, thân thể cứng đờ.
"Sao vậy?" Phương Bình thấy không đúng, tiến lại gần rồi kinh ngạc nói, "Cái này...?"
"Hả?" Ninh Hạo lúc này mới thu hồi ánh mắt, khó hiểu nhìn Phương Bình.
"Ngả Vũ, ca ca ngươi sao lại để cho chúng ta chơi trốn tìm?"
Sau đó, Phương Bình kinh ngạc nhìn Ngả Vũ.
Ngay sau đó.
Ngả Vũ đột nhiên ngồi xổm xuống, nức nở khóc lớn.
Cảnh tượng khó hiểu này làm cho Phương Bình cùng Ninh Hạo tay chân luống cuống, vội vàng an ủi.
Một lúc sau.
Thiếu nữ lau nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại nước mắt, trông hơi đáng yêu.
"Phương Bình, Ninh Hạo, chúng ta chơi trốn tìm đi." Ngả Vũ nghẹn ngào nói.
"Tại sao chứ?" Phương Bình thật sự khó chấp nhận. Chơi trốn tìm trong một tòa trung tâm thương mại có nhiều chuyện ma quái như vậy? Đối phương rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
"Không chơi nữa, các ngươi về đi, ta chơi một mình." Ngả Vũ mở miệng, vẻ mặt bướng bỉnh.
Bên cạnh, Ninh Hạo sắc mặt kỳ lạ.
"Một mình... Chơi thế nào...?" Ninh Hạo ấp úng hỏi.
"Vậy cút! Các ngươi không chơi thì cút đi!" Ngả Vũ đột ngột đẩy người Ninh Hạo.
"Thôi được rồi, Ngả Vũ, đừng vội, chúng ta chơi có được không?" Phương Bình vội lên tiếng, rồi liếc mắt ra hiệu cho Ninh Hạo, nhỏ giọng nói, "Tùy tiện trốn một chỗ, lừa cho Ngả Vũ vui rồi mang nó về."
"...Được thôi." Ninh Hạo đành phải gật đầu.
Đúng lúc này—
"Ta có thể chơi chung không?" Giang Hiểu bỗng nhiên cười đi tới, "Ở nơi có chuyện ma quái mà còn chơi trốn tìm, nghĩ lại cũng rất kích thích đấy chứ."
Ngay lập tức, sắc mặt Ngả Vũ hơi cứng lại.
...
Bên trong trung tâm thương mại.
Trên các kệ hàng xung quanh đầy bụi, góc tường giăng vài mạng nhện...
"... Được!" Ngả Vũ do dự một chút rồi gật đầu.
"Cách chơi như thế nào?" Giang Hiểu hỏi, giọng điệu có chút hưng phấn.
Tòa cao ốc trung tâm thương mại tối tăm; Không khí lạnh lẽo tĩnh mịch; Cùng những con quỷ đang ẩn mình gần đó...
Trong hoàn cảnh như vậy mà một đám người lại còn rủ nhau chơi trốn tìm, nghĩ thôi đã thấy kích thích! Chỉ có sắc mặt Ninh Hạo cùng Phương Bình là khó coi đến cực điểm.
"Tên này bị bệnh tâm thần à?" Ninh Hạo liếc nhìn Giang Hiểu, trong lòng nghĩ thầm.
Ngả Vũ nói, "Chỉ có một người đóng vai quỷ, sau khi bắt được ai thì người đó cũng sẽ biến thành quỷ, cho đến khi tất cả mọi người biến thành quỷ thì thôi."
"Có thể trốn ở toàn bộ trung tâm thương mại sao?" Giang Hiểu ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Ừm." Ngả Vũ có vẻ rất quen thuộc quy tắc này.
"Đi." Giang Hiểu gật đầu.
Ngả Vũ nói, "Quyết định vậy đi, chúng ta chơi oẳn tù tì."
Lời vừa dứt.
Mọi người vây lại.
Oẳn tù tì xong.
Người đầu tiên đóng vai quỷ là thiếu niên đầu đinh tròn trĩnh, Ninh Hạo.
Sắc mặt người này đột nhiên biến đổi, ánh mắt sợ hãi, "Cái này... Ta không muốn..."
"Không sao đâu, ta trốn ở dưới quầy hàng bên cạnh thôi, khi nào ngươi tìm được ta rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm Ngả Vũ và người kia." Phương Bình nhỏ giọng dặn dò.
Cậu thấy Ngả Vũ tinh thần có chút vấn đề sau khi mất đi người anh trai, chỉ có thể làm theo ý cô, đành phải tìm cách giúp Ninh Hạo.
Ninh Hạo đành miễn cưỡng gật đầu, rồi lo lắng nói, "Phương Bình! Nhất định đừng có gạt ta đó! Ta nhát gan lắm..."
"Được rồi được rồi." Phương Bình an ủi mấy tiếng, rồi đi về phía Ngả Vũ và Giang Hiểu.
"Ninh Hạo, cậu cứ đứng yên đó, trong lòng đếm thầm năm phút, không được quay đầu nhìn trộm nha." Ngả Vũ nói một cách dõng dạc.
"... Ừ." Ninh Hạo lúc này chân đã mềm nhũn cả ra rồi, nhưng vẫn kiên trì đáp lời.
Giang Hiểu thì có vẻ hứng thú nhìn một màn này.
"Bắt đầu rồi!" Ngả Vũ đột nhiên lên tiếng, rồi quay đầu bỏ chạy.
"Ngả Vũ! Chờ tôi một chút!" Phương Bình nháy mắt với Ninh Hạo rồi lập tức đuổi theo.
Về phần Giang Hiểu thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Ninh Hạo một lát rồi mới có động tác.
...
"Ngả Vũ! Sao cậu chạy nhanh thế?"
Trong tòa cao ốc trung tâm thương mại tối tăm lạnh lẽo.
Tầng hai, khu trang phục nam.
Ngả Vũ bỗng như một chú mèo nhỏ bị kích thích, chạy thục mạng.
"Chỉ chơi cho vui thôi mà, chúng ta không lẽ sẽ chơi cả đêm ở đây? Đến lúc đó Ninh Hạo lại càng khó tìm?" Phương Bình đuổi theo phía sau, thở hồng hộc nói.
"Không..." Ngả Vũ bỗng lại rơi nước mắt, "Oa oa oa... Phương Bình cậu căn bản không biết gì cả..."
Nói xong, thiếu nữ dừng bước, ngồi xổm tại chỗ, ôm đầu khóc.
"Cái này... Ngả Vũ... Cậu sao vậy?" Phương Bình vừa đau lòng vừa cảm thấy đây là cơ hội của mình.
"Phương Bình, cậu biết vì sao tớ phải chơi trò trốn tìm này không?" Ngả Vũ đột ngột ngẩng đầu lên, nói.
"Vì sao?" Phương Bình khó hiểu.
"Anh trai tớ trước kia cũng chơi trốn tìm với tớ ở đây, rồi cuối cùng biến mất không thấy nữa." Ngả Vũ nói ra một bí mật chôn sâu trong lòng, "Mấy hôm nay, buổi tối tớ luôn gặp ác mộng, trong mơ tớ vẫn còn chơi trò trốn tìm đó với anh trai. Lần đó, anh ấy là quỷ, tớ là người. Tớ trốn trong một đường ống nước, sau đó dưới đất truyền lên tiếng bước chân nặng nề... Bịch... Bịch... Bịch..."
"Đêm nào tớ cũng mơ thấy giấc mơ này, hơn nữa càng về sau, anh ấy lại càng đến gần nơi tớ đang trốn..."
"Phương Bình, tớ sợ quá! Tớ sợ anh trai tớ thật sự biến thành quỷ! Có phải anh ấy muốn tìm tớ báo thù không?!"
"Lỡ như chúng ta bị bắt, thì chắc chắn sẽ chết mất!" Lúc này, Ngả Vũ như một người bệnh tâm thần, giọng điệu hoảng loạn, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đáng lẽ đây là cơ hội của mình mới đúng...
Nhưng... Phương Bình lại nuốt nước miếng.
Không biết tại sao, nhiệt độ xung quanh dường như lại giảm xuống một chút. Trong tòa nhà vắng vẻ, giờ chỉ còn có bốn người...
"Đừng sợ, Ngả Vũ... Đó chỉ là mơ của cậu thôi mà..." Phương Bình cẩn thận lựa lời, nói, "Mà lại, lần này người đi bắt chúng ta là Ninh Hạo mà? Cậu không cần phải như vậy..."
Lời còn chưa dứt.
"Ninh Hạo... Là ai?" Đột nhiên, Ngả Vũ ngơ ngác hỏi.
"Ninh Hạo là bạn cùng lớp chúng ta mà!" Phương Bình mặt đầy kinh ngạc nói, "Ngả Vũ, có phải cậu thật sự bị bệnh không? Sao lại quên cả chuyện này?"
"Không đúng..." Ngả Vũ lắc đầu, nói, "Phương Bình, lớp chúng ta... Thật sự có người tên Ninh Hạo sao?"
Chợt thoáng qua.
Phương Bình sững sờ.
"Ninh... Ninh Hạo... Ta... Lớp ta..." Phương Bình lẩm bẩm mấy tiếng, rồi giống như người điên lấy điện thoại ra, mở nhóm chat lớp lên xem.
Bịch ——
Điện thoại rơi xuống đất.
Tiếng vang thanh thúy không ngừng vọng lại trong tòa cao ốc tĩnh mịch.
"Chúng ta căn bản không có ai là Ninh Hạo?" Phương Bình khó tin lẩm bẩm một mình, "Vậy người bên dưới kia rốt cuộc là ai? !!!!"
Một nỗi kinh khủng không thể diễn tả bỗng nhiên ập tới!
Cơ thể đột ngột trở nên lạnh lẽo và cứng đờ, thậm chí con ngươi cũng không thể động đậy.
Cùng lúc đó.
"Các người trốn kỹ chưa?" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận