Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 653: Bạo lộ

Chương 653: Bại lộ
Buổi tối.
Trăng sáng sao thưa.
Núi Thiên Cơ, trên đỉnh núi.
Một thân bạch y Tô Hàn đứng trên tảng đá lớn, ngắm nhìn về phía chân trời phía Tây lờ mờ ánh lên tia sáng trắng.
Nơi đó là miền tây chiến khu.
Hiện tại đang đánh nhau rất ác liệt, dù cách xa xôi về không gian, vẫn đang chiếu rọi cả bầu trời đêm sáng như ban ngày.
"Hoa đô đã giao chiến ba ngày, hai bên Bát Trọng Ngự Linh Sư cùng huyền quỷ xuất động không dưới một trăm lần."
Tô Hàn nhíu mày, tự nhủ: "Trước đây lại khinh thường Lệ Quỷ, một số huyền quỷ căn bản không có trong bảng xếp hạng bách quỷ đều nhân cơ hội này xông ra."
"Cũng may sư tôn sớm bố trí quân cờ Thương Nguyên Quỷ, nếu không những quỷ vật này thật sự sẽ gây họa cho Nhân Tộc không biết bao nhiêu năm."
Nghĩ vậy.
Tô Hàn không khỏi càng thêm bội phục vị trung niên nhân mặc đạo bào đen trắng kia.
Một cuộc đại chiến người quỷ quan trọng như vậy, vì sao Thiên Cơ Cung không tham gia?
Đầu tiên nhất định là Long Thủ đợi cao tầng chiến lực không đủ, thứ hai cũng là điểm quan trọng nhất —— Thiên Cơ Cung từ đầu đến cuối luôn nắm giữ đòn sát thủ đối với Huyền Môn!
Nếu không phải Bắc Minh quỷ ngang trời xuất thế, Lý Mỗ bảo vệ không được thì đã có thể một mình nghịch thiên mà đi, che chở Nhân Tộc mãi phồn vinh hưng thịnh.
"Không biết sư tôn đến bao giờ mới thức tỉnh."
Tô Hàn bỗng thở dài, ánh mắt buồn bã, "Dì nhỏ cũng đến nay không có tin tức truyền về."
Đối diện với từng việc lớn có thể ảnh hưởng đến lịch sử, chính mình căn bản không dám tùy tiện đưa ra quyết định, chỉ có thể chờ sư tôn thức tỉnh...
Hiện giờ, Thiên Cơ Cung như rắn mất đầu, bởi vậy càng làm nổi bật tầm quan trọng của Lý Mỗ.
Kiêu ngạo như người từng đứng đầu Tô gia, giờ phút này lại mờ mịt không phương hướng, hoàn toàn mất đi khí phách tự tin.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Không giống Giang Thiền, Tô Hàn gánh vác càng nhiều, độ khó cũng lớn hơn.
Đúng lúc này—— "Tô Hàn... Coi chừng..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong nội tâm.
Tô Hàn đột nhiên khẽ giật mình, sau đó thần sắc kinh hãi đến tột cùng...
...
Con đường núi dài dằng dặc từng không thấy điểm dừng.
Giờ phút này, Giang Hiểu từng bước đi tới, cuối cùng đã đến nơi cuối cùng.
Quay đầu nhìn lại.
Toàn bộ núi Thiên Cơ thu vào tầm mắt.
Ngoại trừ Tam Thanh cung, bảy đại hành cung cao thấp chằng chịt, ẩn mình trong rừng cây xanh tươi, thỉnh thoảng có thể thấy một vài ngọn đèn dầu yếu ớt...
Trở lại nơi xưa, cảnh vật thay đổi, tâm tình tự nhiên khác biệt.
Nhưng Giang Hiểu từ trước đến nay không quá để ý sĩ diện, mục tiêu trước mắt càng kiên định vô cùng.
"Hiện tại Thiên Cơ Cung chỉ có một vị Thiên Tướng trấn giữ, nhưng Ngự Linh Sư Thất Trọng thì không ít..."
Giang Hiểu cũng không phải là người điên, cũng không có phát điên đến mức xông thẳng vào Tam Thanh Cung.
Ngọn núi Thánh Nhân tộc truyền kỳ này có ít nhất hơn trăm Ngự Linh Sư.
Lụa đen 【Ẩn】 đã sớm được mở ra.
Tam Thanh Cung ngay trước mắt.
Mình sắp lẻn vào trong đó tìm cách cứu Cơ Vãn Ca...
Nhưng đúng lúc này—— Ánh mắt Giang Hiểu đột nhiên lạnh xuống.
Sau lưng hắn.
Một bàn tay thu kiếm Thủy Hàn không biết từ lúc nào nhắm ngay phía sau lưng.
"Bắc Minh quỷ?"
Tô Hàn lên tiếng hỏi.
Một thân áo trắng như tuyết, tung bay trong gió đêm, tựa đóa Tịnh Liên giữa thời đại hỗn loạn đen tối.
"Vì cái gì?"
Đối mặt câu hỏi này, Giang Hiểu không đáp, chỉ hỏi ngược lại.
Giọng nói bình tĩnh đến mức tựa như không cảm nhận được sát khí cận kề.
Lụa đen 【Ẩn】 trong vòng hai canh giờ có thể che giấu tất cả khí tức, đối phương làm thế nào để phát hiện ra mình trong bóng tối?
Không có trả lời.
Trong không khí bao trùm uy áp kinh khủng của Lý Mỗ Cửu Trọng...
Khí thế áp lực đến cực hạn.
Tô Hàn nắm chặt linh kiếm, thân kiếm ánh lên ánh trăng sáng như tuyết, từng sợi linh lực tinh thuần bao quanh.
Bóng lưng trước mắt... là kẻ thù mạnh nhất hiện nay của Thiên Cơ Cung —— Bắc Minh Quỷ!
Không có gì bất ngờ, Đối phương hoặc là nhằm vào sư tôn đang bế quan, hoặc là đến để giải cứu Mộng Yểm Quỷ bị giam giữ.
"Động thủ? Hay là nói..."
Môi mỏng Giang Hiểu khẽ nhếch lên, gợi lên một nụ cười đùa cợt, "Không dám?"
"Gần như vậy."
Tô Hàn lạnh lùng đáp, "Kiếm của ta, ngươi tránh không khỏi."
"Vậy sao? Thử xem?"
Giang Hiểu quay lưng về phía truyền nhân đương đại của Tam Thanh Cung, ngữ khí tùy ý, như thể chính mình đang nắm giữ thế cục.
"Ta có một vấn đề."
Hơi nghiêng đầu về sau, Tô Hàn chậm rãi mở miệng, "Giang Thiền... Lúc trước vì sao có thể theo Minh phủ an toàn thoát ra?"
Lời vừa nói ra.
Trong mắt Giang Hiểu lần đầu thoáng hiện một chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
"Bổn tọa cũng có một vấn đề."
Ngay sau đó, ánh mắt Giang Hiểu đột nhiên trở nên sắc bén, cười lạnh nói, "Tô Hàn, ngươi khi nào trở nên không tự tin như vậy?"
Vút! Vút! Vút!
Vừa dứt lời, cả núi Thiên Cơ bốn phương tám hướng đột nhiên bộc phát ra vài luồng chấn động linh khí cường đại.
Từng đạo cột sáng linh lực màu trắng tinh khiết phóng lên trời!
Các Ngự Linh Sư Thất Trọng của Thiên Cơ Cung đều kịp phản ứng!
Dù không biết Tô Hàn đã phát hiện ra mình bằng cách nào, nhưng rõ ràng đối phương đang cố ý kéo dài thời gian...
Xoẹt!
Trong chớp mắt, Tô Hàn không hề che giấu, kiếm quang như luyện, thế kiếm sắc bén chém tan màn đêm dưới ánh trăng.
Nhưng đúng lúc này—— Bóng đen kia đột nhiên trở nên hư ảo...
"Khi nào! ! !"
Đồng tử Tô Hàn đột nhiên co rút, khó tin nhìn về phía bên hông một mặt nạ Bàn Nhược màu đỏ sẫm quỷ dị.
"Kiếm của ngươi chậm, vì cái gì?"
Ngay sau đó, tay phải của Bắc Minh Quỷ bốc cháy Tịch Hỏa đen kịt, nhẹ nhàng đặt lên vai Tô Hàn.
"Tình huống khẩn cấp! ! !"
Cùng lúc đó, một giọng nói già nua tựa như sấm sét vang vọng khắp bầu trời đêm, "Tất cả Ngự Linh Sư Thất Trọng trở xuống, lập tức rút khỏi núi Thiên Cơ!"
"Lập tức rút khỏi núi Thiên Cơ! ! !"
"... "
...
Đêm khuya.
Trong Ngọc Hư Cung.
Giang Thiền sau khi tắm xong, đối diện với gương, chải chuốt mái tóc đen mềm mại.
Thiếu nữ trong gương, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, đủ để khiến bất cứ nam nhân nào động lòng.
Tiếc rằng gương mặt tuyệt sắc kia có vẻ hơi lạnh lùng.
Giang Thiền nghĩ ngợi, rồi miễn cưỡng động khóe miệng, cố gắng gượng gạo nở nụ cười, như đang bắt chước ai đó.
Nhưng dù có cố nhớ lại dáng vẻ của ca ca khi là tiểu Thủ Tịch, cũng khó mà được một phần ba.
Cuối cùng, thiếu nữ bất đắc dĩ thở dài.
Hồi tưởng lại chuyện ban ngày.
Thiếu nữ lại nhịn không được khóe miệng nhếch lên, tâm tình sung sướng.
Khi nghe thấy rõ ràng có một nữ nhân tự xưng là tiểu Thủ Tịch, trong lòng nàng quả thực cảm thấy tức giận, giống như một bức họa quý bị vấy bẩn một vết mực...
May mắn thay.
Mình đã đánh bại nữ nhân kia!
Đúng lúc này—— "Bảng xếp hạng bách quỷ thứ năm, đỉnh phong huyền quỷ, chủ nhân Minh phủ..."
Tiếng sấm rền vang vọng, như sắp xé nát cả không gian, "Bắc Minh Quỷ, hàng lâm Tam Thanh Cung!"
...
Đêm nay.
Toàn bộ núi Thiên Cơ, triệt để sục sôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận