Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 470: Đại Hà

Chương 470: Đại Hà Xôn xao —— Hoa rụng rực rỡ, thành từng mảnh cây hoa anh đào tuyệt mỹ một lần nữa hóa thành dáng vẻ Giang Hiểu.
"Hô ~" Giang Hiểu cuối cùng cũng thành công tiến vào trong môn thế giới, nhẹ nhàng thở ra, "Cuối cùng cũng yên tĩnh."
Không đợi nghĩ nhiều.
Giang Hiểu liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Chỉ thấy, bản thân đang đứng trên một bờ đất màu xám trắng, phía sau là cánh cửa đồng cổ xưa thần bí kia.
Chính phía trước là một con Đại Hà.
Một con sông lớn đến vô biên vô hạn, tựa như sông Ngân trong chuyện thần thoại!
Trời đất tối sầm.
Con sông rộng lớn mạnh mẽ này, ầm ầm sóng dậy, khí thế hung mãnh bành trướng, tựa như ngựa hoang, ào ạt chạy về phía bờ bên kia không có điểm cuối.
"Đây là nơi nào?"
Giang Hiểu rất đỗi kinh ngạc, không ngờ rằng thế giới sau cánh cửa đồng lại có thể như vậy.
Đúng lúc này.
Trong lòng Giang Hiểu bỗng nhiên khẽ động, phía trước tựa hồ có gì đó đang hấp dẫn hắn.
Đại Hà bao la, chiếm hết tầm mắt, không thấy điểm cuối.
"Chẳng lẽ miếng linh châu kia ở phía trước?"
Giang Hiểu nghĩ như vậy, đang chuẩn bị bước vào sông thì bỗng nhiên kinh hãi.
Nước sông nhìn như bình thường vừa chạm vào đã khiến hắn hoàn toàn mất hết linh lực!
"Đây là loại sông gì?"
Giang Hiểu quá sợ hãi, khó tin được.
Một con Đại Hà dài dằng dặc không bến bờ.
Không có linh lực, dù hắn có được thân thể bất hạnh cấp, thì làm sao có thể đến bờ bên kia?
Ngay lúc này —— Ầm!
Một luồng linh uy nặng tựa Tinh Thần bỗng nhiên theo cánh cửa đồng ào ạt trào ra.
Phải biết rằng.
Trên bờ lại không bị hạn chế linh lực!
Sắc mặt Giang Hiểu đột ngột thay đổi, trong lòng biết vị Tô gia Bát Trọng Ngự Linh Sư kia đã đuổi vào, sau đó lại quay đầu nhìn về con Đại Hà rộng lớn mạnh mẽ đang cuồn cuộn sóng trước mặt.
Không kịp do dự.
Cuối cùng, Giang Hiểu nghiến răng một cái, nhảy vào giữa sông.
Gần như cùng lúc.
Tô Phàm mang theo ngọn lửa khí diễm cuồn cuộn, bước chân vào cõi trời đất này.
Ngay tức khắc.
Tô Phàm thấy Giang Hiểu đang ở trong sông, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.
"Nghiệt súc! Con sông này là không có điểm cuối!"
Tô Phàm mạnh mẽ quát lên một tiếng chói tai, "Nhân lúc ngươi chưa gặp phải lần sương mù đầu tiên, mau mau chóng lên bờ! Giao ra danh sách của Tô gia, ta có thể cho ngươi một cái thống khoái."
Âm thanh được gia trì linh lực vang vọng cả cõi đất trời!
Bên kia.
Giang Hiểu vừa nhảy vào sông, lập tức liền cảm nhận được một luồng lạnh lẽo thấu xương.
Đồng thời, dòng nước nhìn như bình thường giờ phút này lại tựa ngân thủy ngân, khó di chuyển nửa bước.
Hắn phải tốn sức mười phần mới có thể bơi về phía trước. . .
"Có bản lĩnh thì ngươi xuống đây!"
Giang Hiểu giờ phút này cũng không còn sợ nữa, ngược lại còn quát lớn hắn.
Nghe vậy, Tô Phàm hờ hững cười nhạo, không nói một lời.
Con Đại Hà này thực sự quá quỷ dị, phảng phất tự nhiên cách ly linh lực vậy.
Cho dù công kích của hắn đánh lên mặt nước cũng không gợn sóng, một khi ngâm mình trong nước, thì dù là Bát Trọng Ngự Linh Sư cũng chẳng khác nào người thường.
Một lúc sau.
Tô Phàm lên tiếng, "Ngươi, cái thứ nghiệt súc này đúng là cổ quái, xem ra là vì danh sách Tô gia còn nằm trong tay ngươi, ta nhắc nhở ngươi một câu. Mau lên bờ, nếu không ngươi nhất định sẽ chết chìm ở trong con sông này!"
"A." Giang Hiểu cười lạnh lùng.
Vị Tô gia Bát Trọng Ngự Linh Sư này đang ở trên bờ ôm cây đợi thỏ, nếu hắn sợ hãi thì liên tục dùng Mộng Điệp bội thời gian cũng chẳng ích gì.
Một khi lên bờ, thì hắn chỉ có một cái kết cục.
Nghĩ đến đây, Giang Hiểu hít sâu một hơi, không nói thêm gì, cố sức bơi về phía trước.
Nhìn vào cái chấm đen nhỏ trôi lơ lửng giữa biển rộng.
Tô Phàm tuy không mở miệng, nhưng trong mắt vẫn dấy lên một ngọn lửa giận.
"Cái thứ nghiệt súc không biết sống chết này! Quả nhiên là tự tìm đường chết!"
Tô Phàm siết chặt hai đấm, nghiến răng nói, "Thà chết cũng không chịu giao danh sách Tô gia! Thật đáng hận!"
"Ta muốn xem xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu! Bơi xuôi còn gian nan như thế, bơi ngược sẽ còn khó khăn hơn gấp mấy lần!"
"Nếu không sớm lên bờ, kết cục chỉ có một chữ chết!". . .
Đại Hà cuồn cuộn trôi về phía trước, không biết mệt mỏi. Nước sông kinh đào hãi lãng, thỉnh thoảng nhấc lên sóng lớn vạn trượng. . .
Ngẫu nhiên một cơn sóng ập tới.
Giang Hiểu không tránh kịp liền bị cuốn vào giữa sông sâu không thấy đáy, trong miệng rót vào mấy ngụm nước sông không vị, chỉ thấy trong bụng khó chịu dị thường.
"Khụ khụ. . . Mẹ nó. . . Ta đi. . ."
Tốn rất nhiều sức lực, Giang Hiểu lúc này mới ngoi lên mặt nước lần nữa, bị hành hạ đến mệt lả.
Lại quay đầu nhìn.
Khoảng cách trên bờ đã có chừng ba trăm thước.
Đáng ghét nhất là.
Vị Tô gia Bát Trọng Ngự Linh Sư kia vẫn còn đang ngó chừng hắn!
"Móa! Lão biến thái! Nhìn tổ bà ngươi đi!"
Giang Hiểu phun ra một câu chửi rủa, tiếp tục bơi về phía trước.
Nhưng. . .
Phía trước vẫn là một con Đại Hà không thấy điểm cuối.
Trong lòng Giang Hiểu không khỏi sinh ra một chút cảm giác đắng chát.
Trước mắt.
Linh lực bị đóng chặt.
Luân Hồi châu và Túc Mệnh châu đều không cảm ứng được.
Càng không biết miếng Hồn Châu thứ tư kia rốt cuộc cách mình bao xa.
Giống như một con đường dài dằng dặc không có hồi kết. . .
"Tiếp tục!"
Giang Hiểu mạnh mẽ lắc đầu, cưỡng ép dằn xuống tạp niệm, sau đó ra sức bơi về phía trước.
Sau lưng hắn.
Tô Phàm tựa như Thần Linh cao cao tại thượng, toàn bộ quá trình lạnh lùng quan sát cử động của Giang Hiểu.
Thời gian dần trôi.
Giang Hiểu cũng không biết mình đã bơi bao lâu.
Tóm lại, thể lực đã tiêu hao quá nửa.
Ngoài việc phía sau bờ từ từ xa dần cho đến biến mất không thấy đâu nữa.
Thì chung quanh không có bất kỳ thay đổi nào.
Nước sông vẫn cứ như vậy.
Lạnh lẽo thấu xương, đồng thời nặng tựa ngân thủy ngân. . .
Ngay lúc này —— Giang Hiểu đột nhiên giật mình, vội xoa mắt, tập trung nhìn.
Quả nhiên!
Phía trước tựa hồ có một chấm đen nhỏ.
"Còn có người khác sao?"
Giang Hiểu có chút kinh ngạc, lập tức tiếp tục bơi nhanh một chút.
Đợi khi khoảng cách rút ngắn thêm chút nữa.
Giang Hiểu lập tức nhìn rõ hình dáng đối phương: Thiên Cơ Cung, Thiên Tương!
"Hít-khà-zzz ——"
Giang Hiểu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại xuất hiện ở trong sông này.
Mà lúc này, trạng thái của Thiên Tương lại có chút cổ quái.
Cứ như một tấm ván gỗ, trôi lềnh bềnh giữa Đại Hà mặc cho sóng gió, hoàn toàn không có bất kỳ động tác nào. . .
"Không thể nào. . ."
Giang Hiểu trong lòng chấn động, không nhịn được mà nảy lên một ý niệm đáng sợ tột cùng.
Đơn giản tính toán khoảng cách giữa hai bên, ước chừng 200 mét.
Giang Hiểu hít một hơi thật sâu, sau đó cố lấy một hơi, ra sức bơi về phía trước, muốn xem rõ vị Bát Trọng Ngự Linh Sư của Thiên Cơ Cung này ra sao.
Nhưng dần dà. . .
Giang Hiểu chợt phát hiện một vài biến đổi quỷ dị.
Từng sợi sương mù xám chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ tràn ngập mặt sông!
Chẳng mấy chốc, xung quanh hắn đã hoàn toàn bị bao phủ trong màn sương mù cổ quái này. . .
Trong tầm mắt là màu xám sương mù, thị lực chỉ đạt tới chưa đến một mét.
"Đây là. . ."
Giang Hiểu cũng dừng động tác lại, không khỏi liên tưởng đến lời mà Tô Phàm đã nói: Sau khi trải qua lần sương mù đầu tiên thì phải mau chóng lên bờ.
Ngay lúc này —— "Đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau lên xe!"
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau màn sương mù dày đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận