Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 1198: Ma Sơn

Chương 1198: Ma Sơn.
Cửu Mệnh Thiên Miêu, chính là yêu thú được trời cao sủng ái, có liên quan đến số phận trong bóng tối, được chư thiên Ngự Linh Sư ra sức truy tìm... và nâng đỡ.
Nếu số phận mạnh mẽ, thậm chí có thể ảnh hưởng đến vận mệnh.
Nói đơn giản là đi đến đâu, chỗ đó sẽ xuất hiện bí cảnh, đi trên đường có thể sẽ nhặt được bảo vật.
Bắc Minh Tiên Tôn đã từng gϊếŧ một con Cửu Mệnh Thiên Miêu cảnh giới thập nhị trọng, tức Sở Ly ở Bắc Minh giới, cuối cùng đã luyện nó thành Đạo Môn La Bàn.
"Con mèo nhãi con kia còn nhỏ, cố gắng vây quanh khiến nó chạy, biết đâu chừng còn có cha mẹ, chuyện này đúng là có lời rồi!"
Trong đám Ngự Linh Sư này, người cầm đầu tên là Tần Thiên.
Cảnh giới thập nhất trọng, đến từ Cực Quang Thiên Hạ Vân Tiêu Đạo Cung, một tông môn cũng rất nổi tiếng.
Giờ phút này, tâm tình của hắn đang rất sôi sục.
Đây chính là Cửu Mệnh Thiên Miêu đó!
Cho dù là thú con, tuyệt đối cũng có thể bán được hơn trăm vạn nguyên thạch, giá này vượt xa những đại yêu bình thường.
Vút! Vút!
Từng đạo cầu vồng thần hình như tia chớp, chăm chú đuổi theo vệt lưu quang màu đỏ kia.
Nhưng người đời thường nói: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Giờ phút này, Giang Hiểu và Tú Tú đang đi theo phía sau nhóm Ngự Linh Sư, giống như quỷ mị, lặng lẽ không một tiếng động.
"Hy vọng Cửu Mệnh Thiên Miêu có thể giúp ta đổi vận, biết đâu chừng có thể tìm được cơ hội trốn khỏi Đại Hoang thành." Giang Hiểu thầm nhủ.
"Bắc Minh, cám ơn ngươi."
Tú Tú bỗng nhiên lên tiếng, "Tuy ngươi là người có tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường, rất thích nói những lời chọc tức người khác, đầu óc như bị bệnh vậy..."
Giang Hiểu suýt nữa thì không ném được mình xuống đất.
Lão tỷ, ngươi đang khen người hả? Với lại, sao mình lại bị đầu óc có bệnh chứ?
Tú Tú mím môi, "Tình cảnh của chúng ta nguy hiểm như vậy, nhưng ngươi vẫn nguyện ý giúp ta, lòng của ngươi rất tốt."
Nghe thế nào cũng thấy sai sai.
Lòng rất tốt?
Giang Hiểu nghĩ một chút, rồi nói, "Ta coi như ngươi đang khen ta vậy."
Hai người im lặng một chút...
"Bắc Minh, vì sao ngươi đối với ta đặc biệt như vậy?"
Đột nhiên, Tú Tú mở miệng, giọng rất nhỏ.
"Hả?"
Giang Hiểu nhất thời không kịp phản ứng.
Tú Tú vừa đuổi theo Cửu Mệnh Thiên Miêu phía trước, vừa nói, "Thời ở Thiên Thánh Tông, sao ngươi lại cứu ta? Còn nữa, trước ở Đại Hoang thành, cũng vậy..."
Giang Hiểu vội vàng nói, "Ta cảnh cáo ngươi nha. Ngươi đừng có mà suy nghĩ nhiều, ta có lão bà rồi."
Tức khắc, Tú Tú đứng hình, kinh ngạc nói, "Ngươi có lão bà từ khi nào vậy?"
Tin tức này quả thật gây chấn động!
Bắc Minh Tiên Tôn là ai chứ, kiếp trước từng trêu ghẹo không ít các Thánh nữ của thập tam đại giáo.
Đối với Phương Thiên, những Thánh nữ kia đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tống hắn vào vạc dầu.
Nhưng đối với Bắc Minh Tiên Tôn, dù có bị bắt cóc, lời nói của những Thánh nữ kia cũng không hề thiếu lời ca tụng, tán dương.
Chỉ là, Bắc Minh Tiên Tôn là người cuồng tu luyện, trong đầu toàn là Cực Hạn Chi Đạo. Cả đời đừng nói chuyện yêu đương, những người phụ nữ bên cạnh, ngoại trừ đại khấu Khương Dao, thì chính là những Thánh nữ đáng thương bị bắt cóc.
"Ta tạo một cái trong thế giới Động Thiên rồi."
Giang Hiểu thuận miệng nói ra.
Trán Tú Tú xuất hiện vệt hắc tuyến, trong lòng rối bời không chịu được.
Nhất là khi nhớ lại những lời nói và việc làm của đối phương ở nội thành Đại Hoang, Tú Tú càng nhận thấy thằng này đầu óc có vấn đề trong tu luyện đại đạo.
Ngay lúc này—— "Không phải ngươi yêu thích ta đó chứ?"
Giang Hiểu bỗng nhìn Tú Tú, nói toạc ra, "Ta khuyên ngươi tốt nhất..."
Nghe vậy, hai má Tú Tú vốn đã ửng đỏ, sau đó ngượng ngùng nói, "Cái gì vậy! Không phải ngươi thích ta sao?"
"Hả?"
Giang Hiểu cứng đờ cả người.
Tú Tú nói rất nhanh, "Thời ở Thiên Thánh Tông, ngươi khi đó bị Trường Sinh Thiên Quân trọng thương, vẫn còn chiếu cố ta như vậy."
"Đó là vì..."
Giang Hiểu đang nói, bỗng nhiên thấy đám Ngự Linh Sư phía trước rẽ vào một khu rừng núi.
Cùng lúc đó, Tú Tú từng chữ từng câu, chân thành nói, "Ta là Thánh nữ Yêu tộc, không thể ở cùng với ngươi."
Vụt!
Nghe vậy, Giang Hiểu suýt nữa thì không hộc ra được ngụm khí, hận không thể chui xuống đất.
Không ngờ mình lại tự tạo cái bẫy để chui vào à?
Đường đường là Bắc Minh Tiên Tôn và Bắc Minh Quỷ, cả hai dù có điểm cao điểm thấp, nhìn tổng thể thì vẫn là rộng lớn, mạnh mẽ, ào ạt, rộng rãi khí khái.
Hôm nay lại rõ ràng mắc kẹt vào tay của con hồ ly tinh bé nhỏ này sao?
"Ta sớm đã cảm thấy Bắc Minh Tiên Tôn ngươi có gì đó không đúng."
Tú Tú đã để tâm chuyện này từ sau sự kiện ở Thiên Thánh Tông.
Nhất là ở Đại Hoang thành, "Bắc Minh" vô cớ bày tỏ với mình, nàng càng cảm thấy không thể không nói rõ.
Nàng nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của Giang Hiểu, nói, "Hơn nữa, nếu ngươi có vợ rồi, ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật chút, đừng nghĩ nhiều."
Giang Hiểu sắp rút kiếm rồi, cố gắng kìm giọng lại, nói, "Ta nói, câm miệng đi được không."
"Ý của ta có lẽ đã đủ rõ ràng rồi."
Tú Tú mím môi, nói, "Hy vọng ngươi có thể hiểu. Mặt khác, ngươi là người rất tốt, có lẽ trong chư thiên cũng có không ít nữ tử ái mộ ngươi."
"Đàn ông rất sĩ diện. Ta thấy ngươi giống như không biết, nhắc cho ngươi một câu."
Giang Hiểu cộc cằn nói.
Hắn chưa từng bị hố thảm hại đến như vậy, hơn nữa mấy cái hố này còn như do mình tự đào, trong lòng thật sự không phải là cảm giác gì.
Nhục nhã! Đây là quá nhục nhã!
Sao mình lại nhanh nhảu, lại mở miệng trước. Chuyện đến bây giờ, mình phải làm sao đây? Còn muốn lăn lộn ở chư thiên vạn giới hay không nữa?
Giang Hiểu muốn ngửa mặt lên trời gào khóc, khóc không ra nước mắt.
Tú Tú nhìn Giang Hiểu, còn tưởng rằng đối phương lúc này không thể tiếp nhận sự thật, đang muốn an ủi vài câu, lại đưa thêm mấy cái thẻ người tốt.
Nhưng ngay lúc này—— Vút!
Vệt lưu quang màu đỏ kia đột nhiên chui vào một khe hở trên vách núi.
Đám Ngự Linh Sư thuộc Hỏa cũng nhao nhao dừng bước.
"Phát rồi! Phát rồi! Nơi này chắc chắn là hang ổ của con mèo nhãi con rồi! Biết đâu trong đó còn có cha mẹ nó nữa."
Tần Thiên cầm đầu kích động vô cùng, lời nói cũng nhanh đến mức không rõ ràng.
Ầm ~ Cùng lúc đó, những Ngự Linh Sư còn lại cũng nhao nhao gọi ra chí bảo, đóng cửa ngọn núi này, linh quang hừng hực phóng lên trời.
Ào ào...
Giang Hiểu và Tú Tú cũng trốn sau một khu rừng rậm nhiệt đới.
Đây là một dãy núi, cây rừng xanh mướt, cổ thụ che trời, chim thú đông đúc, cần thời gian dài mới có thể biến thành yêu thú.
Mà đám người phía trước chỉ có một cao thủ hậu kỳ cảnh giới thập nhất trọng, tự nhiên không thể cảm nhận được sự có mặt của Bắc Minh và Thánh nữ Yêu tộc.
Hai người bọn họ nấp rất gần nhau.
Gần đến mức Giang Hiểu có thể ngửi thấy mùi hương thơm từ cơ thể Tú Tú bay tới, vậy mà trong lòng chẳng hề có nửa điểm cảm giác mộng mơ?
"Cách ta xa ra một chút, mùi hồ ly nặng quá đi, làm ta cay mắt đến chảy cả nước mắt."
Giang Hiểu bây giờ chẳng hề tỏ vẻ mặt mũi tốt chút nào.
"Trở mặt, thì ra đây mới là bộ mặt thật của ngươi?"
Nghe vậy, Tú Tú khó tin, trong lòng càng nhìn nhận về Bắc Minh một cách khác.
Vừa bị mình cự tuyệt đã trở mặt ngay thế này sao?
Đây đúng là một tên cặn bã nam đích thực!
"Ta là người không có gì khuyết điểm, khuyết điểm duy nhất chính là thẳng tính, có sao nói vậy, đối xử với mọi người chân thành."
Giang Hiểu đúng là da mặt dày, miệng đầy lời xảo trá.
Chuyện này khiến Tú Tú tức điên.
Mình đường đường là nhất tộc Cửu Vĩ Hồ, cơ thể tỏa hương thơm ngát, trời sinh vưu vật, kết quả trong miệng tên này lại thành mùi hồ ly khai?
"Ta..." Tú Tú định mở miệng.
Giang Hiểu trực tiếp ngắt lời nói, "Đừng cãi nhau nữa."
Hai người đang nói chuyện.
Đám Ngự Linh Sư kia đã bắt đầu hành động.
"Tần sư huynh, hay là chúng ta trở về để trưởng lão đến xem? Nhỡ như trên núi này thực sự có Cửu Mệnh Thiên Miêu đã thành niên thì chúng ta..."
Một gã đệ tử nam hơi mập mở miệng do dự.
Tần Thiên không nói gì, chỉ nhìn vào khe đá giữa vách núi, trong lòng đang lưỡng lự.
"Không! Không thể nói cho người ngoài biết!"
Cuối cùng, Tần Thiên nghiến răng, giọng hung ác nói, "Đây là đại cơ duyên, số phận của Cửu Mệnh Thiên Miêu ảnh hưởng tới cả chúng ta, nếu để trưởng lão biết, e rằng bọn họ sẽ độc chiếm mất!"
Lời vừa nói ra.
Ánh mắt của những người xung quanh đều dao động.
"Đi! Đi vào!"
Tần Thiên không do dự, gọi ra vài món pháp khí, hơn nữa vận chuyển đạo ý, đạo quả đại đạo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Hắn trực tiếp đi vào khe đá.
Các sư huynh đệ đồng môn nghĩ một hồi, cuối cùng cũng quyết tâm đi theo.
Vút!
Đợi đến khi đám người kia biến mất hết.
Giang Hiểu và Tú Tú lập tức chui ra, giũ bỏ những cành khô lá úa trên người, cả hai đều nhìn nhau với ánh mắt dao động.
"Có chút không đúng."
Giang Hiểu nhìn vào khe đá giữa vách núi, nhíu mày, trong đáy lòng có một dự cảm chẳng lành.
Trước đây đi theo một đường, Giang Hiểu đã để ý rồi, nơi đây là một vùng hoang vu, chỉ có một bình nguyên rộng lớn bằng phẳng.
Chỉ có một ngọn núi lớn cao chót vót này là rất đột ngột, hơn nữa trên núi còn sinh cơ bừng bừng, cây cối tươi tốt, số lượng chim bay cá nhảy đông đúc.
"Tú Tú, ngươi có biết nơi này không?"
Giang Hiểu đột nhiên mở miệng hỏi.
"Không biết."
Tú Tú lắc đầu.
Giang Hiểu mỉa mai một câu, "Vậy ngươi làm Thánh nữ Yêu tộc cũng thật giỏi đấy."
Tú Tú tức giận nói, "Thiên hạ lớn như vậy, ai có thể biết hết mọi nơi chứ?"
"Đừng có cãi nhau nữa, cảm xúc của ngươi sao lại thay đổi thất thường vậy?"
Giang Hiểu cau mày nói, "Chúng ta hiện tại đang ở trong vòng vây đuổi giết của Ngự Linh Sư, có thể nào mất bình tĩnh được không?"
Tú Tú tức giận đến cắn chặt răng.
Cái bộ mặt thật của Bắc Minh sau khi bị vạch trần, đúng là đáng ghét vô cùng! Tùy tiện mở miệng có thể chọc giận, không những là một tên cuồng tự đại, hơn nữa còn giỏi đổ hết lỗi lên người khác!
Bên kia.
Trong hư không phía trước bay lơ lửng một đạo phù, huyền ảo vô cùng.
Đây là một pháp trận, đám Ngự Linh Sư kia ngược lại cũng biết cách phòng ngừa, để tránh cho yêu thú hoặc những Ngự Linh Sư khác bám theo vào.
"Ài, còn trẻ quá mà."
Giang Hiểu khẽ cười một tiếng, sau đó gọi ra một chiếc la bàn, chính là Đạo Môn La Bàn.
Đừng nói loại pháp trận bố trí đơn giản này. Dù là mồ mả của Thánh Địa, thập tam đại khấu năm xưa đều dựa vào Đạo Môn La Bàn mà đào xới tung, đến cả quan tài của tổ tông người ta cũng trộm mất...
Nhưng vừa lấy ra Đạo Môn La Bàn, Giang Hiểu lập tức biến sắc.
Chỉ thấy, kim đồng hồ bên trong la bàn đang xoay không ngừng.
Đây là một nơi hiểm địa sát cơ tứ phía!
"A! Ta nhớ ra rồi!"
Ngay lúc này, Tú Tú kinh hô một tiếng, "Đây là Ma Sơn."
"Ma Sơn?"
Giang Hiểu nhíu mày.
Tú Tú nói, "Ngọn núi này xuất hiện vào năm ngàn năm trước, không ai biết nó xuất hiện như thế nào cả."
"Khi đó, có vài đại yêu nghi ngờ ngọn núi này có Đại Cơ Duyên, chung sức đi vào sâu trong ngọn núi này, cuối cùng lại chém gϊếŧ lẫn nhau, đánh cho máu tươi vương khắp cả đại địa, cuối cùng đều ngã xuống trên mảnh bình nguyên này..."
"Sau sự kiện đó, Yêu tộc xung quanh cũng không dám tới gần, cứ như vậy mà giằng co 5000 năm."
Giọng nói vừa dứt.
Giang Hiểu càng nhíu chặt mày hơn, "Chém gϊếŧ lẫn nhau? Đột nhiên xuất hiện vào năm ngàn năm trước? Chỉ có những thông tin đó thôi sao?"
"…Thảo nào Tú Tú nãy giờ không nhớ ra."
Đúng lúc này, Giang Hiểu bỗng nhiên phát hiện những cục đá màu đỏ tươi trên mặt đất, như máu tươi đổ vào mà thành, tản ra sát khí thấu xương.
Vừa cầm những cục đá này lên, Đầu Giang Hiểu lập tức bị huyết khí mãnh liệt trùng kích, như có một thủ lĩnh Ma Đạo đang gào thét, sát phạt nhiếp thiên.
"Nơi này đúng là nơi đáng chết."
Giang Hiểu lập tức ném đi cục huyết thạch, ánh mắt có sự thay đổi.
Không ngờ mình trên đường bị tiêu diệt ở Man Hoang Thiên Hạ, lại còn gặp phải loại chuyện này.
Cũng không biết có phải là do ảnh hưởng của Cửu Mệnh Thiên Miêu hay không nữa.
"Ta cảm thấy không hay, tốt nhất nên rời đi."
Tú Tú đột nhiên nghiêm túc mở miệng.
"Sao vậy?"
Giang Hiểu lại cười, "Không cứu Miêu Miêu sao?"
Tú Tú khinh bỉ nhìn Giang Hiểu.
Cùng lắm chỉ là một con Cửu Mệnh Thiên Miêu mà thôi, có thể mạo hiểm, nhưng không thể mạo hiểm quá lớn.
"Ta cũng có cảm giác, bên trong ngọn núi này có lẽ có ẩn chứa Thiên Đại Tạo Hóa."
Đột nhiên ở giữa, Giang Hiểu nhìn về phía trước, ánh mắt ngưng tụ, "Có lẽ nó có thể giúp ngươi ta chạy trốn khỏi chốn này cũng chưa biết chừng."
Nghe vậy, Tú Tú không khỏi nhìn Giang Hiểu thêm một chút.
Đối phương có một loại khí chất khó tả, như là một người lạc quan bẩm sinh, đối mặt với bất cứ chuyện gì, đều tích cực hướng lên, một đường cất cao tiếng hát.
Không thể không nói, điều này rất dễ ảnh hưởng đến những người xung quanh.
"Có hai cách."
Giang Hiểu giơ hai ngón tay thon dài lên, "Thứ nhất, dùng ngọn Ma Sơn này làm cục diện, hấp dẫn Ngự Linh Sư của Đại Hoang Thành đi vào trong đó, chúng ta thừa cơ rời đi; thứ hai, chúng ta tiến vào ngọn Ma Sơn này thăm dò, biết đâu sẽ có cơ hội lật ngược tình thế."
"Có lẽ, đám Ngự Linh Sư của Đại Hoang Thành sẽ không ngu ngốc đến mức đều đi vào, chúng ta vẫn khó có cơ hội chạy thoát."
"Ta thiên về phương án thứ hai hơn, đánh cược một ván xem sao."
Nói xong, Giang Hiểu nhìn về phía Tú Tú, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Tú Tú do dự một lát, cuối cùng mím môi nói, "Nghe theo ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận