Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 539: Minh phủ cùng Huyền Môn

Thương Nguyên Quỷ chưa bao giờ nghĩ tới lần gặp lại này, hình ảnh lại thành ra như vậy.
Trên thảo nguyên xanh tươi.
Vị thanh niên áo đen tóc búi cao, vẻ ngoài không còn vẻ non nớt như trước đây. Đôi mắt đen láy tựa ẩn chứa ngàn vạn tinh tú, sâu thẳm, không còn sự cẩn trọng sợ hãi thuở ban đầu, mà thay vào đó là vẻ điềm tĩnh thận trọng.
Gió nhẹ thổi qua.
Cỏ xanh trên thảo nguyên dập dềnh như sóng gợn.
"Đã lâu không gặp, Thương Nguyên Quỷ."
Giang Hiểu trong bộ áo đen tung bay, tóc búi cao, khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.
"Giang... Sao ngươi lại ở đây?"
Thương Nguyên Quỷ không quá ngạc nhiên, điều đầu tiên nghĩ tới vẫn là sự nguy hiểm, giọng nói chuyển hướng: "Mau rời khỏi đây đi, Huyền Môn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu..."
Nghe vậy, Giang Hiểu cười nhẹ: "Đã hai năm rồi, không ngờ ngươi vẫn nhát gan như vậy. Tính cả ngươi, Huyền Môn chắc có đến ba huyền quỷ rồi nhỉ, thế lực này cũng không thể xem thường đấy."
Vừa dứt lời.
Thương Nguyên Quỷ lúc này mới nhớ ra người trước mặt không còn là vật trang sức trên đùi của Mộng Yểm Quỷ nữa, mà là người lãnh đạo đời thứ ba của Minh phủ hiện tại!
Xét trên một góc độ nào đó.
Bản thân hắn lại là một phần của chủ Huyền Môn trong Thiên Cơ Cung.
"Huyền Môn... không phải..."
Thương Nguyên Quỷ nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng nói: "Thôi vậy, chuyện của ta vài ba câu cũng không nói rõ được."
Giang Hiểu nói: "Vậy thì nói chuyện lâu hơn chút đi. Ta vừa vặn đi xe đến Huyền Môn của ngươi, trên đường cũng hơi buồn. Đi dạo chút nhé?"
Thương Nguyên Quỷ liếc nhìn phía sau, nơi đóng quân, rồi gật đầu: "Ừm, được thôi."
...
"Tình hình là như thế đó."
Bên bờ hồ, Thương Nguyên Quỷ với khuôn mặt gầy gò đắng chát: "Ta cùng dĩ vãng không có gì khác, chỉ có điều lúc trước trên cổ còn xiềng xích, giờ thì không còn thấy thôi."
"Trong người bị trúng loại thủ đoạn Tinh Túc sao? Khó trách..."
Giang Hiểu nhíu mày, chợt giễu cợt: "Nhưng ta không ngờ rằng, Thiên Cơ Cung bỏ ra cái giá lớn như vậy mà vẫn không thể giúp ngươi thăng cấp thành huyền quỷ."
"Huyền quỷ khác gì nguyên quỷ sao? Chẳng phải cũng chỉ là con rối bên ngoài."
Thương Nguyên Quỷ lắc đầu, sau đó nói: "Nhưng mà, ta đúng là có chút hối hận, trước kia lười biếng quá. Nếu không thì giờ đối mặt với đám huyền quỷ hung tàn kia cũng không đến nỗi lo lắng bất an thế này."
Ngay lúc này——
Thương Nguyên Quỷ bỗng nhiên nhìn Giang Hiểu, do dự một chút rồi hỏi: "Giang Hiểu, còn ngươi thì sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Giang Hiểu có chút dao động.
Ở đây.
Thương Nguyên Quỷ đã gọi thẳng tên hai chữ Giang Hiểu.
...
Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Bản thân khi ấy mang thân phận Tiểu Thủ Tịch của Thiên Cơ Cung.
"Giang Hiểu, thật ra có một chuyện ta luôn không rõ."
Thương Nguyên Quỷ nói tiếp: "Ngươi biết đó, ta là người bị bắt vào núi Thiên Cơ sau kế hoạch Bắc Minh, về sau có chuyện gì thực sự ta không hiểu rõ lắm."
Cái gọi là kế hoạch Bắc Minh chính là lúc trước quỷ lái xe dẫn Minh phủ xâm nhập núi Thiên Cơ, đại náo Thượng Thanh Phường, để báo thù cho Bắc Minh quỷ.
Giang Hiểu khẽ chậm lại sắc mặt.
"Ấn tượng của ta về ngươi có lẽ dừng lại ở thời kỳ Nhân Tộc Tiểu Thủ Tịch."
Thương Nguyên Quỷ lảng tránh ánh mắt, giọng nói có chút buồn bực: "Nằm trên tảng đá xanh ở núi Thiên Cơ, tai ta nghe nhiều nhất là những Ngự Linh Sư kia bàn luận về chuyện xưa của ngươi..."
"Được rồi."
Giang Hiểu ngắt lời: "Tiểu Thủ Tịch đã sớm biến mất rồi."
Thương Nguyên Quỷ nói: "Ta không có ý muốn nói gì khác, mà là tò mò, bây giờ ngươi sẽ đối đãi với ta như thế nào thôi."
"Thì còn thế nào? Vẫn giống như trước kia, sợ c·h·ế·t thôi. Vẫn không muốn c·h·ế·t, tu vi thì một chút cũng không tiến bộ."
Giang Hiểu tùy tiện nói: "Ba năm! Ngươi có biết ba năm nay ta đã trải qua như thế nào không? Dù sao ta hiện tại chắc có thể một tay đ·á·n·h ngươi!"
Nghe vậy, Thương Nguyên Quỷ ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Chính mình vì sống sót mà buộc phải trở thành tay sai của Ngự Linh Sư.
Huyền Môn và Minh phủ lại như kim châm so với sợi râu, như nước với lửa...
Việc viện dẫn Tiểu Thủ Tịch ngày xưa cũng chỉ là hi vọng Giang Hiểu có thể thông cảm với hoàn cảnh khó khăn của mình.
"Huyền Môn của các ngươi quả là có trận thế lớn!"
Một khắc sau, Giang Hiểu nhìn về phía khu đóng quân xa xa, khó chịu nói: "Ta bảo ngươi không thể ít xuất hiện đi à? Huyền Môn có thể cho lũ quỷ này một tương lai không?"
"Làm gì có cách nào."
Thương Nguyên Quỷ mếu máo nói: "Ta mỗi ngày đều tắm nắng, chơi điện thoại, kết quả là mấy Ngự Linh Sư Thiên Cơ Cung không hiểu tại sao ở tận ngàn dặm cũng bị ta đ·á·n·h thành trọng thương, vậy ta đi giải thích với ai đây?"
"Ta thắc mắc sao Lý Mỗ cứ hễ động tay là lại bị đ·á·n·h đến thổ huyết..."
Giang Hiểu cũng trêu chọc nói: "Ta thấy cứ như này thì Thương Nguyên Quỷ của ngươi sắp thành chúa tể vực sâu thứ tư rồi đấy."
Bên cạnh, Thương Nguyên Quỷ buồn bực không thôi.
...
Đêm khuya.
Trên thảo nguyên, đèn lều sáng rực.
Giang Hiểu không vội rời đi mà chuẩn bị làm một phen long trời lở đất.
Đã Thương Nguyên Quỷ là chủ Huyền Môn thì vấn đề lại dễ xử lý hơn rất nhiều.
"Đây là tất cả Hồn Châu mà Huyền Môn đã thu thập được."
Trong một cái lều, Thương Nguyên Quỷ đưa một chiếc giới chỉ linh khí không gian cho Giang Hiểu: "Đồ vật này ngươi cứ tùy ý cầm đi. Đến lúc đó ta cứ nói là m·ấ·t, Thiên Cơ Cung cũng không thể làm gì được ta."
Giang Hiểu mở ra xem, thấy bên trong có gần hai trăm viên Hồn Châu bất hạnh cấp, tâm tình rất thoải mái.
"Ngoài ra, ta đã bí mật sắp xếp gần hai trăm quỷ vật để chúng tiến vào Minh phủ."
Thương Nguyên Quỷ nói: "Tình cảnh Huyền Môn thế nào, ngươi cũng rõ, thay vì sau này biến thành Hồn Châu của Ngự Linh Sư thì chi bằng để chúng rút củi dưới đáy nồi."
"Huyền Môn các ngươi có hơn ba mươi vạn quỷ vật, mà chỉ cam lòng (cho) có 200?"
Giọng điệu của Giang Hiểu có chút bất mãn.
Thương Nguyên Quỷ nói: "Chẳng phải ở trên còn có ba Ngự Linh Sư bát trọng sao? Cứ từ từ thôi, góp gió thành bão là được."
Chốc lát sau.
Thương Nguyên Quỷ liền dẫn Giang Hiểu đến một khu đất trống vắng vẻ.
Gần hai trăm con quỷ vật đồng loạt nhìn Thương Nguyên Quỷ và Giang Hiểu.
Giang Hiểu từ trong hư không lấy ra một cánh cửa, sau đó liên thông với đường hầm đến Minh phủ.
"Thủ đoạn này..."
Thấy vậy, Thương Nguyên Quỷ quả thực có chút kinh ngạc.
Nhất là khi nhìn thấy khung cảnh thành phố Đông Xuyên phía sau cánh cửa kia, Thương Nguyên Quỷ càng ngẩn người ra: "Sao Minh phủ lại bị đánh thành như vậy?"
"Ngươi bị nhốt ở núi Thiên Cơ đương nhiên không biết, về sau đám Ngự Linh Sư bát trọng suýt chút nữa là đã hốt gọn Minh phủ rồi."
Giang Hiểu vừa nói, đột nhiên hỏi một câu: "Có muốn vào xem không?"
Thương Nguyên Quỷ im lặng một lát rồi thở dài một tiếng: "Thôi vậy, đợi sau này có cơ hội ta sẽ trở lại Minh phủ."
Nghe vậy, Giang Hiểu không nói gì thêm, bắt đầu tổ chức cho đám quỷ vật này gia nhập Minh phủ.
Đúng lúc này——
"Thương Nguyên Quỷ đại nhân thật lợi hại ah! Rõ ràng đến cả Bắc Minh Quỷ cũng sớm đã âm thầm bị ông ấy thu phục rồi."
Lời nói của một con quỷ nọ khiến Giang Hiểu không còn gì để nói.
Bên cạnh, Thương Nguyên Quỷ cười gượng nói: "À, ta ngụy trang bảo đó là Minh phủ, nhưng thật ra lại là thế lực phụ thuộc của Huyền Môn."
Giang Hiểu giận đến mức mặt mày đen thui!
"Thực lực của Thương Nguyên Quỷ đại nhân thế nào, ngươi còn không biết à? Các huynh đệ, lên! Cắm cờ của Huyền Môn chúng ta vào Minh phủ!"
Đám quỷ Huyền Môn hô lớn rồi ồ ạt xông vào giữa [Cấm Thuật Chi Môn].
Đến lúc này.
Giang Hiểu mới nghiến răng nghiến lợi: "Tốt lắm! Rõ ràng xem Minh phủ của ta là lãnh địa của chúng rồi! Để xem lát nữa ta xử lý các ngươi thế nào!"
"Bắc Minh quỷ, kia... kiềm chế một chút đi..."
Thương Nguyên Quỷ nhịn không được nuốt nước miếng, cảm thấy, hình như hôm nay Minh phủ có chút không đáng tin cậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận