Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 293: Không thể nào?

Chương 293: Không thể nào?Oanh ~ Con dao mổ heo cực lớn ngang nhiên bổ xuống, tạo ra khí lãng ầm ầm đánh vào người Hứa Diệp.
Hắn bị hất văng ra sau, đập mạnh vào một cây cột đá làm nó gãy đôi, khí huyết trong cơ thể sôi trào, một ngụm máu tươi "Oa" phun ra.
"Đáng giận..."
Hứa Diệp nghiến răng ken két, sắc mặt đầy vẻ không cam lòng.
Ngay phía trước.
Trong màn huyết vụ, thân hình cao lớn của Quỷ Trù sư tỏa ra khí thế lạnh lẽo, khiến người kinh sợ.
"Giết!"
Hứa Diệp hét lớn một tiếng, lại lần nữa điều động linh lực còn sót lại trong cơ thể, xông về phía Quỷ Trù sư.
Sau một khắc.
Phụt—— Cả người Hứa Diệp lại lần nữa giống như chim gãy cánh, rơi về phía xa.
Ầm!
Cùng lúc đó, Quỷ Trù sư bước về phía trước một bước, mặt đất thậm chí không chịu nổi trọng lượng của nó, nứt toác ra từng đường.
Hộc hộc ~ hộc hộc ~ Tiếng thở dốc ồ ồ, mỗi nhịp đều thúc đẩy đại lượng huyết khí.
Trên người nó, một vết thương dữ tợn từ từ khép lại...
Màn huyết vụ quanh quẩn không ngừng giúp nó khôi phục thương thế, dường như có chút tương tự với Bất Tử Chi Thân của Hoạt Đầu Quỷ.
Giờ phút này, ánh mắt Hứa Diệp dần ảm đạm.
Năng lực đã dùng hết, linh lực còn lại cũng chẳng bao nhiêu, bản thân dường như đã đến cực hạn.
Nếu như Tiểu Uyển ở đây thì tốt rồi...
Hứa Diệp nghĩ thầm như vậy.
Cùng lúc đó.
Xoạt xoạt—— Quỷ Trù sư lôi theo con dao mổ heo, bước từng bước nặng nề tới gần.
Cảm giác áp bức to lớn không ngừng đến gần!
Hứa Diệp gắng hết sức đứng dậy, chuẩn bị liều chết một trận.
Nhưng đúng lúc này.
Dị biến xảy ra!
Chỉ thấy cảnh vật xung quanh bỗng nhiên rung chuyển dữ dội.
Sau đó, không gian liên tục vặn vẹo, giống như một bong bóng dưới ánh mặt trời.
Sau một khắc.
Ầm!
Cái bong bóng này nổ tung!
Hứa Diệp cùng với Quỷ Trù sư đột ngột xuất hiện ở ngay giữa căn nhà lầu ban đầu.
Thậm chí, thân hình khổng lồ của Quỷ Trù sư còn làm nứt vỡ cả tầng trệt, một màn bụi mù bốc lên.
Chưa kịp để Hứa Diệp nghĩ nhiều.
Xung quanh nhanh chóng xuất hiện Lý Phong, nam tử tóc dài và những người khác.
Người thì thương tích chồng chất, người thì còn khá, không có gì thay đổi lớn.
Điểm chung duy nhất, tất cả đều mặt mày hoang mang!
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Lý Phong hỏi điều mà tất cả mọi người thắc mắc.
"Khoan đã! Đằng sau..."
Đột nhiên, Hứa Diệp chú ý tới một sự rung động bất thường truyền đến từ phòng khách phía sau.
Vừa quay đầu nhìn lại, mọi người đều giật mình.
Chỉ thấy trong tầm mắt.
Một lão nhân rách rưới mặc áo da dê đen, cao lớn đến gần chạm trời đứng im tại chỗ, đôi mắt xám xịt chứa đầy tử khí, ảm đạm vô quang.
Trước mặt hắn.
Giang Hiểu mặc Huyền Giáp, tay cầm hắc nhận, toàn thân đẫm máu, như Tu La tỏa ra sát khí lăng lệ ác liệt!
Bên cạnh, Hứa Uyển cũng có biểu lộ khác thường giống mọi người, ngơ ngác như phỗng.
Phù phù~ Trước ánh mắt dò xét của mọi người, Xao Môn Quỷ ầm ầm ngã xuống, cuốn theo một làn bụi dày đặc.
Lúc này, Hứa Diệp mới kinh hãi.
Thân thể Xao Môn Quỷ bị xẻ làm đôi bởi một vết nứt màu đen không thể hình dung.
Như vực sâu, tỏa ra hơi thở hủy diệt vô tận.
Chỉ cần nhìn thêm một chút, trong lòng sẽ tự dưng sinh ra một nỗi rúng động!
"Ực--"
Lý Phong nuốt nước miếng, nói năng lắp bắp, "Cái...cái này...chẳng lẽ...không phải là...Xao Môn Quỷ..."
Không kịp do dự.
Một luồng khí hung hãn bạo ngược xộc thẳng vào mặt!
"Tất cả xốc lại tinh thần cho ta! Nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc!"
Hứa Diệp hét lớn, điều động chút linh lực đáng thương còn sót lại trong cơ thể, lần nữa triệu hồi chiến đao, "Ở đây còn có một con Quỷ Trù sư cấp bất hạnh!"
Đồng thời, những con quỷ cấp tai họa khác cũng bắt đầu rục rịch...
Không ai biết trong cánh cửa của Xao Môn Quỷ có bao nhiêu quỷ vật, giờ phút này tất cả đã hoàn toàn tràn ra thế giới thực tại.
Không chỉ con ở trước mắt này, mà cả trên đường bên ngoài nhà cũng có vô số Quỷ Túy đáng sợ đang lang thang...
"Rống!!!!! "
Con Quỷ Trù sư kia hung tính đại phát, xé rách bê tông cốt thép xung quanh, phát ra tiếng hét như sấm động.
"Tiểu Uyển! Mau chóng liên hệ với hiệp hội Ngự Linh Sư!"
Hứa Diệp không quên nhắc nhở một câu.
Sau đó, cả đám Ngự Linh Sư Cuồng Sa lập tức lại bước vào trạng thái chiến đấu.
Dù linh lực trong cơ thể họ lúc này chẳng còn bao nhiêu, nhưng lại đoàn kết hơn hẳn so với lúc mới bắt đầu còn phân tán.
Không cầu tiêu diệt sạch những Quỷ Túy này, mọi người dựng thành đội hình phòng thủ, chờ đợi sự hỗ trợ của hiệp hội Ngự Linh Sư.
Chẳng bao lâu sau.
Đội Ngự Linh Sư Dương Thành thể hiện tố chất tổng hợp cực cao.
Vút! Vút! Vút!
Mấy đạo ánh sáng xẹt qua bầu trời đêm Dương Thành, hướng về đường Phong Diệp.
"Đội trưởng Hứa! Chúng tôi đến rồi đây!"
Đi kèm tiếng hét lớn, sắc mặt cả đội Ngự Linh Sư Cuồng Sa vui vẻ.
Bên ngoài đường.
Từng đạo linh mang chói mắt lóe lên!
Các Ngự Linh Sư bắt đầu giải quyết những Quỷ Túy cấp thấp, rất nhanh quỷ khí đậm đặc xung quanh đã dần suy yếu.
Ầm—— Trong thoáng chốc, Quỷ Trù sư giống như mãnh thú hồng hoang, đột nhiên bị một thanh lợi kiếm màu vàng cắm sâu xuống đất, không thể động đậy.
Sau đó, một người trung niên mặc hoa phục xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
"Tiền bối Lâm!"
Mọi người sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức chắp tay chào hỏi.
Người đến chính là một trong năm vị thất trọng Ngự Linh Sư của hiệp hội Ngự Linh Sư Dương Thành – Lâm Tinh Hà!
Không ngờ, sự kiện lần này lại có thể thu hút cả ông ấy tới đây?
Điều làm người ta bất ngờ hơn là—— "Ta hỏi các ngươi, Giang Hiểu đâu?"
Lâm Tinh Hà sắc mặt lạnh lùng, cực kỳ nghiêm túc hỏi.
"Giang Hiểu là ai?"
Hứa Diệp giật mình, không hiểu lắm.
Những người khác cũng đều ngơ ngác.
Vị tiền bối Lâm này...
Vậy mà những con quỷ này bày ngay trước mắt ông ấy mà ông ấy lại mặc kệ sao?
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ở bên kia.
Lâm Tinh Hà trong mắt tràn đầy lo lắng, nhìn quanh một lượt, lúc này mới thấy Giang Hiểu trong phòng khách, khẽ thở ra.
Cũng may...
Nếu người này mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở địa bàn của mình, vậy thì phiền phức lớn rồi.
"Khụ khụ ~ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nơi này lại xuất hiện nhiều quỷ vật như vậy?"
Bỗng, Lâm Tinh Hà điều chỉnh lại sắc mặt, nói, "Các ngươi không phải là đi xử lý sự kiện Xao Môn Quỷ sao?"
"Việc này...nói rất dài dòng..."
Nghe vậy, ánh mắt Hứa Diệp có chút phức tạp.
"Hả? Chẳng lẽ nói những thứ này là do con Xao Môn Quỷ kia gây ra?"
Lâm Tinh Hà trấn thủ hiệp hội Ngự Linh Sư Dương Thành nhiều năm, bản thân lại là một thất trọng Ngự Linh Sư, kiến thức rộng rãi, tự nhiên lập tức đoán ra nguyên do.
"Ừ."
Hứa Diệp gật đầu.
Rồi, Lâm Tinh Hà nhìn trái ngó phải một lượt, "Vậy Xao Môn Quỷ ở đâu? Sao ta chỉ cảm nhận được một con quỷ cấp bất hạnh này?"
Vừa nói xong.
Sắc mặt Hứa Diệp trở nên khác thường.
"Sao vậy?"
Lâm Tinh Hà nhíu mày, "Có gì thì nói, đừng lãng phí thời gian."
Hứa Diệp có chút không biết nên mở miệng như thế nào.
Bên cạnh, Lý Phong do dự nói, "Tiền bối Lâm, Xao Môn Quỷ có lẽ đại khái ở ngay sau lưng ngài."
"Ngươi tên này nói chuyện có tật à?"
Lâm Tinh Hà không vui nhìn Lý Phong, sau đó sắc mặt chợt biến đổi, "Sau lưng ta? Chẳng lẽ không phải là..."
Trước mắt bao người.
Vị thất trọng Ngự Linh Sư này lập tức quay người lại, sau đó trong chớp mắt lao đến trước mặt Giang Hiểu, giơ tay che trước ngực thứ hai, quát lớn, "Giang Hiểu! Mau lui lại phía sau! Tiểu...tâm..."
Âm thanh dần yếu đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Lâm Tinh Hà ngây ngốc.
Một lúc sau, ông nhìn thi thể Xao Môn Quỷ, rồi lại nhìn Giang Hiểu, chần chừ nói, "Giang cháu trai, Xao Môn Quỷ này...không thể nào...chẳng lẽ...không thể nào là do cháu giải quyết đấy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận