Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 506: Giao dịch chấm dứt

Chương 506: Giao dịch chấm dứt Tin nhắn bên trong.
Tô Nhược Uyên: À.
Một chữ vô cùng đơn giản, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu loại cảm xúc phức tạp?
Giang Hiểu chẳng buồn phản ứng mấy thứ này.
Hai bên đối mặt là muốn phân ra sống c·h·ết.
Đối đãi với đ·ị·c·h nhân, dạo gần đây bản thân luôn không từ t·h·ủ đoạn!
Bắc Minh quỷ: Cửa ta sẽ phái quỷ đưa đến Tô gia ngươi, khuyên ngươi không nên động nhiều tâm tư, xảy ra vấn đề ta tự nhiên có cách xử lý tiếp, dù sao lần này Tô gia các ngươi trả giá đã khá lớn.
Tô Nhược Uyên: À.
Bắc Minh quỷ: Bảy trăm sáu mươi miếng Hồn Châu cấp bất hạnh, Tử Ngọ Quỷ, Hoang Vu quỷ cộng thêm bốn cái hồn thể bổn m·ạ·n·g nguyên quỷ.
Tô Nhược Uyên: À.
“Lão già này tức đến hồ đồ rồi à?” Giang Hiểu lẩm bẩm một câu, sau đó cũng lười nói nhiều liền chuẩn bị tắt tin nhắn với Tô Nhược Uyên.
Nhưng vào lúc này.
Tô Nhược Uyên: Giang Hiểu, đồ không cha không mẹ, đồ bỏ quốc bỏ nhà súc sinh! Hôm nay còn bị biết bao người phỉ nhổ, mọi thứ đều đối lập với ngươi, chỉ có thể cùng một đám nghiệt súc dựa vào nhau sưởi ấm, đêm nay ngươi rất vui? Trong mắt ta, ngươi chỉ là một con quái vật đáng thương! Cái mặt nạ đó càng thêm nực cười!
Động tác của Giang Hiểu bỗng khựng lại một chút.
“Bắc Minh quỷ đại nhân?” Yến Tử bên cạnh bỗng nhiên nhận ra sắc mặt Giang Hiểu thay đổi.
Không cha không mẹ?
Giang Hiểu phút chốc khẽ cười một tiếng.
Bắc Minh quỷ: Cho dù ta có đeo mặt nạ, e là đã chẳng còn ai nhận ra ta nữa rồi. Mà nói ta không cha không mẹ, Tô Nhược Uyên ngươi mới đúng là mẹ goá con côi đó thôi.
Trong khoảnh khắc.
Tô Nhược Uyên ở khu nhà cũ của Tô gia (tổ tiên để lại) hoàn toàn chấn động.
Mình dùng không cha không mẹ, bỏ quốc bỏ nhà để hình dung Giang Hiểu hôm nay.
Đối phương lại dùng mẹ goá con côi bốn chữ để phản kích mình.
Già không vợ viết quan, già không chồng viết quả, già không con viết đ·ộ·c...
Không cách nào diễn tả cảm xúc.
Tô Nhược Uyên bỗng mất hết khí lực, ngồi phịch xuống ghế, chẳng còn chút bá đạo nào nữa… Bên kia.
Giang Hiểu xem những tin nhắn khác.
Tô Nhược Vân: Hài tử, đừng làm ầm ĩ nữa, dù sao trong người ngươi vẫn chảy dòng máu Tô gia.
Tô Nhược Vân: Đừng tiếp tục nữa có được không, Giang Hiểu, ngươi muốn gì, chúng ta giải quyết riêng tư.
Tô Nhược Vân: Giang Hiểu! Đủ rồi! Tô Linh Nhi là em họ ngươi đó!. . .
“À.” Nhìn một loạt tin nhắn, Giang Hiểu cười khinh miệt, trực tiếp bỏ qua.
Lão già này xem mình là trẻ con à?
Ngoài ra.
Tam Thanh: Giang Hiểu, dù là Cơ Vãn Ca hay vực sâu, thời gian của chúng ta cũng chẳng còn nhiều nữa.
Giang Hiểu im lặng một lát, cũng không trả lời.
Đầu dây nhân quả nối liền với Túc Mệnh Châu trong tay người chấp chưởng Thiên Cơ Cung, bản thân vẫn nhớ rất rõ.
"Người đời muốn có được Túc Mệnh Châu, nhưng chỉ có ta mới có tư cách đó."
Giang Hiểu luôn luôn chỉ tin tưởng bản thân, sự kiên trì trong cốt lõi còn vượt xa những Ngự Linh Sư bát trọng từ xưa đến nay.
Còn có mấy Ngự Linh Sư bát trọng không rõ danh tính ném cành ô liu về phía mình, muốn Minh phủ b·ắt c·óc danh sách gia tộc khác… Mấy chuyện này đều để sau bàn tiếp.
“Bát Kỳ Quỷ, đến đây, ngươi cùng bọn Dã Hồ Quỷ tiếp tục nói chuyện.” Đột nhiên, Giang Hiểu vẫy tay với Bát Kỳ Quỷ.
Bát Kỳ Quỷ nhận điện thoại, nhất thời có chút ngơ ngác, “Thế này thì nói cái gì?” “Tùy ý, nói qua loa vài câu, treo mấy con huyền quỷ này.” Giang Hiểu thuận miệng nói, “Tóm lại, không thể làm chúng mất hứng thú với Minh phủ, nhưng cũng không thể để chúng dễ dàng gia nhập Minh phủ.” Nói xong.
Giang Hiểu bắt đầu chuẩn bị giao dịch với Tô gia, rời khỏi phòng.
Trong hành lang nhỏ, đám người Tô gia nôn nóng ngẩng đầu, nhìn Giang Hiểu.
“Chúc mừng chư vị, có thể về nhà rồi.” Giang Hiểu nhếch miệng cười, sau đó vung tay áo, trực tiếp đánh đám đông choáng váng, sau đó linh lực to lớn trực tiếp cuốn Tô Trần và những người khác ra khỏi khách sạn...
Bành ~ Giang Hiểu mang theo đám người Tô Trần đến một ngọn đồi nhỏ ngoại ô Đông Xuyên, sau đó trực tiếp quăng bọn họ xuống.
Đám người Tô Trần suýt nữa thì gãy chân tay, nhao nhao tỉnh lại, kêu la thảm thiết.
“Đây là đâu vậy?” Tô Trường Không âm thầm nảy sinh tâm tư, muốn quay đầu nhìn nơi Minh phủ ở.
Nhưng ngay lúc này—— “Ngươi mà dám quay đầu lại, ta bẻ đầu ngươi ngay.” Giang Hiểu nở nụ cười “thân thiện”, đồng thời đồng tử bất chợt biến thành màu tím yêu dị.
Lập tức, đám thiếu niên thiếu nữ giật mình, tinh thần có chút hỗn loạn.
Sau đó chợt tỉnh, lại rùng mình một cái, rụt cổ lại, nhanh như đà điểu.
Chẳng bao lâu sau.
Giang Hiểu lại lấy ra một cánh cửa từ 【Cấm Thuật Chi Môn】.
“Rốt cuộc cũng được về rồi...” Tô Linh Nhi k·í·c·h động không thôi, nhớ lại quãng thời gian vừa trải qua, chỉ cảm thấy như một giấc mơ ác mộng.
“Tính thời gian thì chắc cũng sắp đến rồi.” Giang Hiểu ước chừng thời gian, con quỷ mình sắp xếp chắc cũng sắp đến Tô gia rồi.
Ngay từ lúc trước.
Giang Hiểu đã sắp xếp quỷ ẩn nấp ở Bắc Đô, dù sao đám danh sách Tô gia này cuối cùng cũng do Tô Nhược Uyên thanh toán, đỡ mất công mất thời gian.
Quả nhiên.
Rất nhanh, Giang Hiểu nhận được tin tức, con quỷ cấp Bạch kia đã đến khu nhà cũ Tô gia ở đường Chu Tước.
“Phải cẩn thận.” Giang Hiểu chăm chú nhìn.
【Cấm Thuật Chi Môn】 là thông đạo hai chiều, nhỡ Tô gia thật sự phái Ngự Linh Sư bát trọng qua cánh cửa này, mình phải hủy ngay hai cánh cửa.
Một cánh cửa khác tự nhiên là dính một đạo linh lực, hơi có gì bất ổn là sẽ nổ ngay!
Giang Hiểu không tiếc tiêu hao linh lực, mở 【Thời Gian Lĩnh Vực】 bao phủ khu vực này.
Thời gian dần trôi qua… Đám người Tô Trần cũng nhận ra hào khí hơi ngưng trọng, không dám lên tiếng nhiều lời.
May mà Tô Nhược Uyên vẫn muốn nhanh chóng đưa đám trẻ con Tô gia như Tô Linh Nhi về nhà.
“Hô~” Giang Hiểu lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó.
Cánh cửa hé ra một khe nhỏ, một cái bao được ném vào.
Giang Hiểu vận chuyển linh lực, trực tiếp mở bao gói giữa không trung, bên trong quả nhiên là một đống lớn Hồn Châu đủ kiểu dáng, đều tản ra linh quang nồng đậm.
“Tô Trần, Tô Phong…” Giang Hiểu lên tiếng gọi ba người trong danh sách Tô gia, để bọn họ vào cửa.
Lập tức, ba người Tô gia vội vàng chạy về phía cánh cửa kia như thể được giải thoát.
“Nhớ thường về thăm nhà.” Giang Hiểu không quên “ân cần” thì thầm một câu.
“Mả cha ngươi! Cái nơi quỷ quái này, có đ·ánh c·hết ta cũng không trở lại!” Tô Khanh Hải thầm chửi, “Không đúng! Mình phải dẫn Ngự Linh Sư bát trọng của Tô gia tìm được chỗ này, sau đó bắt tên Bắc Minh quỷ này lại! Nghiền xương tra tấn hắn!” Những lời này hắn không dám nói ra, dù sao giờ còn chưa về đến nhà.
“Ha ha.” Giang Hiểu đoán được suy nghĩ của đám người này, trong lòng thầm nhủ, “Các bé à, đợi đi, chờ ta tìm được Vô Gian Quỷ, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại.” Đổi bảy trăm sáu mươi miếng Hồn Châu lấy ba người trong danh sách Tô gia.
Từ nay về sau chính là trọng đầu hí.
Hồn thể bổn m·ạ·n·g nguyên quỷ!
Trong lúc đó.
Tô gia bên kia cũng chậm chạp không động tĩnh, Giang Hiểu âm thầm vận chuyển linh lực, chuẩn bị hủy cánh cửa kia bất cứ lúc nào.
Tô Linh Nhi và Tô Trường Không thì như bị dày vò.
Một giây trôi qua dài như cả ngày...
Nhưng ngay lúc này—— Bành ~ Một cái hộp gỗ theo trong cửa ném vào.
Ngay tức khắc, Luân Hồi châu trong người Giang Hiểu liền rung lên.
Khí tức linh hồn nồng đậm từ trong hộp gỗ lan tỏa ra...
Giang Hiểu cũng chia ra hai luồng tâm thần, dùng linh lực mở hộp gỗ ra, cả người lập tức chấn động.
Sáu cái hồn thể bổn m·ạ·n·g nguyên quỷ!
Thu hoạch lớn nhất đêm nay, tới tay!
“Tô Linh Nhi, Tô Trường Không.” Giang Hiểu lười phí thời gian, cất tiếng gọi lớn.
Tô Linh Nhi và Tô Trường Không vội dìu nhau bò dậy, loạng choạng chạy vào trong cửa.
Ngay sau đó—— Oanh! Oanh!
Giang Hiểu không chút do dự hủy hai cái 【Cấm Thuật Chi Môn】 này, đồng thời dùng Luân Hồi châu hút hết sáu hồn thể bổn m·ạ·n·g nguyên quỷ kia, sau đó dùng Tuyệt Viêm Chi Hỏa đốt cái hộp gỗ thành tro tàn, rồi kéo theo Hồn Châu nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Cũng không quay lại thành phố Đông Xuyên.
Phải bảo đảm mấy thứ này không bị Tô gia động tay mới được.
“Bị phát hiện rồi.” Trong khu nhà cũ của Tô gia, Tô Nhược Vân cau mày, âm thầm cảm nhận phương hướng, “Hộp gỗ bị thằng nhãi đó hủy, ta chỉ đoán được đại khái một hướng. Ừ, phía nam!” “Không sao!” Tô Nhược Uyên khoát tay nói, “Dù cho tiểu quái vật kia kín kẽ đến đâu, thì lần này vẫn để lại quá nhiều manh mối.” Nói xong.
Tô Nhược Uyên quay người nhìn đám người Tô Trần vừa thoát khỏi miệng cọp, nói, “Vậy thì giờ nói cho lão phu, các ngươi thấy gì ở Minh phủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận