Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 334: Tứ đại gia tộc tề tụ Thiên Cơ cung

Chương 334: Tứ đại gia tộc tề tựu tại Thiên Cơ cung
Lệnh Giang Hiểu thật không ngờ chính là.
Ngay trong đêm đó, Bạch Quỷ rõ ràng tìm đến hắn.
"Sẽ không lại muốn nói chuyện chút chuyện không đâu vào đâu chứ?"
Giang Hiểu buồn ngủ sắp chết, có hơi bất đắc dĩ.
Bạch Quỷ lẳng lặng đứng ở cửa, sau khi trầm mặc một chút liền nói: "Luân Hồi châu chỉ còn thiếu một hồn thể bản mạng của Huyền Quỷ."
Lời vừa dứt.
Giang Hiểu nhíu mày, chợt thả lỏng, nói: "Nhanh vậy sao?"
"Quả thật có hơi nhanh..."
Bạch Quỷ xoay người, nói: "Đi theo ta dạo quanh căn nhà này lần nữa đi, có lẽ là lần cuối."
Nghe vậy, ánh mắt Giang Hiểu khẽ biến, tùy tiện khoác áo, rồi đi theo ra ngoài.
...
Trong biệt thự.
Ánh đèn màu da cam ấm áp chiếu rọi xuống, bốn phía im ắng, tĩnh mịch.
Không hiểu sao.
Nhìn bóng lưng Bạch Quỷ phía trước, Giang Hiểu mơ hồ cảm thấy giờ phút này đối phương đang có một loại biến hóa khó nói nên lời.
"Sau khi thiên đạo vặn vẹo, ranh giới người quỷ sẽ không còn, ngươi cùng Cơ Vãn Ca sẽ đi đến con đường mà ta đã từng mơ ước nhưng không thể có được."
Đột nhiên, Bạch Quỷ mở miệng: "Đến lúc đó, ngươi muốn làm gì?"
Giang Hiểu trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta còn không biết thiên đạo vặn vẹo lần hai sẽ phát sinh cái gì..."
Bạch Quỷ cắt ngang: "Tin ta đi. Mấu chốt của thiên đạo nằm ở Túc Mệnh châu chưởng quản vận mệnh của chúng sinh. Chỉ cần ta có thể dùng sức mạnh của Luân Hồi châu, phá nát nó lần nữa, thiên đạo thế giới này sẽ triệt để gần như sụp đổ."
Giang Hiểu im lặng.
Đối phương căn bản không trả lời mình, trong đầu chỉ có mỗi ý niệm làm sao để vặn vẹo thiên đạo.
Bên kia.
Ánh mắt Bạch Quỷ thâm trầm nhìn tất cả đồ vật trong biệt thự này, như đang cảm khái.
Đột nhiên, Giang Hiểu lần nữa nhìn thấy bức tranh thủy mặc phong cảnh trong lối đi nhỏ.
Lạc khoản là Tô Thanh.
Giang Hiểu không khỏi hiếu kỳ nói: "Tô Thanh cũng biết căn biệt thự này?"
"... Vì sao hắn không thể biết?"
Bạch Quỷ trầm mặc một lát rồi hỏi.
Giang Hiểu giật khóe miệng: "Chẳng lẽ hắn không có thù hận gì với mẫu thân ta sao? Ta còn tưởng rằng cả nhà họ Tô đều là người chỉ biết dùng cơ bắp chứ."
"Nếu ngươi để ý sẽ phát hiện, Tô Nhược Uyên vẫn luôn không ưa Tam thúc ngươi."
Bạch Quỷ nói: "Ngươi có biết vì sao không?"
Nghe vậy, Giang Hiểu cũng nhớ ra.
Tô Thanh rất ít khi ở khu nhà cũ của Tô gia, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh lão thái gia Tô gia.
"Vì sao?"
Giang Hiểu nhìn Bạch Quỷ, hỏi.
Bạch Quỷ nói: "Tam thúc ngươi là người đầu tiên trong Tô gia biết được thân phận của nàng, ngày thường vẫn luôn gọi nàng là đại tẩu."
Lời vừa nói ra.
Giang Hiểu hơi kinh ngạc: "Không thể nào?"
Bạch Quỷ không nói thêm gì nữa, chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn bức tranh mực, mang theo chút hồi ức.
Giang Hiểu thì nhớ tới những lời lão thái gia Tô gia nói với mình trước đây, từ góc độ nào đó mà nói Tô Thanh quả thật đã dành rất nhiều tâm tư cho mình.
Thậm chí lần trước ở Dương Thành, đối phương cũng cố ý đến gặp mặt mình.
Đến đây, mọi chuyện đã được giải thích.
Giang Hiểu tự nhủ: "Xem ra mẫu thân ta đối xử với Tô Thanh không tệ."
"Chuyện cũ không nên nhắc lại."
Đột nhiên, Bạch Quỷ phẩy tay áo, quay người bước ra khỏi đó: "Đây đều là chuyện của thế hệ trước rồi, không liên quan gì đến ngươi."
Giang Hiểu bĩu môi, thầm nghĩ nếu thật không liên quan đến mình, thì ngươi cần gì phải cố tình bắt mình lên chiếc xe này?
Trong khoảnh khắc không ai nói gì.
Hai người giữ im lặng, bước đi trong biệt thự có phần vắng vẻ này.
Ngoài cửa.
Bạch Quỷ lưng về phía Giang Hiểu, giọng bình tĩnh: "Chỉ còn một bước cuối cùng..."
Gió đêm thổi vào mặt, chiếc áo trắng không nhiễm chút bụi tung bay, bóng lưng mang theo chút ý lạnh: "Những Ngự Linh Sư tự xưng là chính nghĩa kia, tiếp theo sẽ dùng thái độ gì để đối mặt với thế giới hoàn toàn mới này đây?"
...
Núi Thiên Cơ.
Dãy núi xanh biếc tựa như một con cự long đang ngủ đông, ẩn mình dưới lòng đất.
Những bậc thềm đá xám nối nhau thành con đường núi thông thiên, có vẻ hơi hoang vắng.
Điều khiến người kinh ngạc là.
Linh lực chấn động kịch liệt trong không khí thường ngày, giờ phút này lại biến mất không chút vết tích, các đệ tử trẻ tuổi lui tới xung quanh cũng không thấy bóng dáng đâu.
Trước sơn môn hình chữ "Núi" làm bằng đá cẩm thạch.
"Không biết đã bao nhiêu năm rồi không trở lại nơi này..."
Một lão nhân mặc Đường Trang, chống gậy đầu rồng, cất tiếng cảm khái: "Thật là nhớ nhung quá."
Bên cạnh ông ta, Cửu Linh mặc áo thanh sam và Long Thủ đứng hai bên trái phải.
Ngay lúc này.
"Nhà họ Lâm sao lại phái Lâm lão tiền bối đến đây?"
Một thanh niên mặc áo trắng bước nhanh tới, sau đó lại chắp tay cười nói: "Cửu Linh đại nhân, Long Thủ đại nhân."
Cửu Linh và Long Thủ đều là hậu nhân của nhà họ Lâm, điểm khác biệt duy nhất là Long Thủ là người thuộc dòng chính nhà họ Lâm, còn Cửu Linh thì là người thuộc chi thứ.
Mà lão nhân mặc Đường Trang, chống gậy trước mắt chính là Lâm Bán Sơn, phụ thân của Cửu Linh.
"Tam Thanh cung không phải nói là có chuyện lớn cần bàn bạc sao?"
Lâm Bán Sơn liếc nhìn thanh niên áo trắng, nói: "Nhà họ Bạch sao lại phái một tên tiểu bối như ngươi qua vậy? Thế nào? Hiện tại nhà họ Bạch các ngươi cũng muốn học theo nhà họ Tô, tách khỏi Thiên Cơ cung à?"
Lời lẽ có phần sắc bén.
Thanh niên áo trắng cười ha hả nói: "Lâm lão tiền bối, nhà họ Bạch ta không giống nhà họ Lâm các ngươi và nhà họ Tô có thể tự quyết, chẳng phải có ta và nhị đệ ta là hai Ngự Linh Sư bát trọng sao?"
"...Ừ."
Lâm Bán Sơn miễn cưỡng lên tiếng, rồi quay đầu đi, làm bộ không muốn nói chuyện nhiều với đối phương.
Thanh niên áo trắng cũng không để ý, ánh mắt dừng lại ở Thương Nguyên Quỷ đang nằm trên tảng đá ở phía xa, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò, bèn bước tới bắt chuyện.
Thương Nguyên Quỷ cũng không thèm phản ứng Ngự Linh Sư bát trọng này, vẫn giữ bộ dáng như cũ.
Điều khiến hắn không ngờ là.
"Muốn rời khỏi đây sao?"
Thanh niên áo trắng đột ngột truyền âm.
Thân thể Thương Nguyên Quỷ khẽ giật mình, rồi cong mông một cái, không để trong lòng.
Thấy vậy, thanh niên áo trắng mỉm cười, cũng không để ý.
Bên kia.
Lâm Bán Sơn nhìn xung quanh nói: "Người nhà họ Vương và nhà họ Tô đâu? Ngoài ra, lão Nhị, ta hỏi chuyện này, Bạch Quỷ kia có phải chính là Tô Bạch của nhà họ Tô không?"
Nghe vậy, Cửu Linh nhỏ giọng nói: "Cha, ở chỗ này phiền toái đừng gọi con là lão Nhị..."
"Thế nào? Vào Thiên Cơ cung thì con không phải con trai ta à?"
Lâm Bán Sơn nổi giận, giơ gậy định đánh vào người Cửu Linh.
Bên cạnh, Long Thủ lùi lại, cố gắng cách xa lão nhân này một chút.
Không còn cách nào.
Đối phương tính tình như vậy, lại vì chuyện hồn thể bản mạng trong Quỷ Vực mà không ít lần xảy ra xung đột với Thiên Cơ cung.
Tứ đại gia tộc và Thiên Cơ cung.
Mối quan hệ giữa bọn họ rất khó diễn tả bằng vài ba câu.
"Lâm lão tiền bối gân cốt vẫn còn tráng kiện đấy, cả Ngự Linh Sư bát trọng mà cũng dám đánh."
Cùng với một tiếng nói lớn, một người mặc hán phục màu đen xuất hiện trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, Tinh Túc mặc váy dài màu tím đi bên cạnh đối phương.
"Vương Lỗi? Nhà họ Vương coi như miễn cưỡng được đấy, còn phái cả phó gia chủ đến."
Lâm Bán Sơn lầm bầm một tiếng: "Chỉ có nhà họ Bạch là không ra gì."
Trong mắt lão nhân, thực lực quan trọng hơn địa vị.
"Bạch Vũ! Lần trước chuyện ngươi cướp Hồn Quỷ ưa thích của nhà họ Vương ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây."
Vừa dứt lời, Vương Lỗi liền đi về phía thanh niên áo trắng.
Người sau cười nói: "Vương tiền bối, Hồn Quỷ ưa thích tuy nói là xuất hiện trên địa bàn của nhà họ Vương, chẳng phải sau đó nó lại chạy đến khu vực của nhà họ Bạch chúng ta sao?"
"Ngươi còn dám nói!"
Vương Lỗi nghiến răng nghiến lợi: "Con Hồn Quỷ ưa thích kia..."
Lời còn chưa dứt.
Mọi người đột nhiên quái dị cứng đờ tại chỗ, sắc mặt kinh hãi không thôi, tựa như vừa thấy cảnh tượng khó tin.
Đồng thời, không khí cũng đột ngột ngưng đọng.
"Sao thế? Lão phu vừa xuất hiện, các ngươi đã không ai nói gì rồi?"
Cùng với một giọng nói già nua uy nghiêm, Tô Nhược Uyên mặc áo mực vân xuất hiện tại sơn môn núi Thiên Cơ.
Bên cạnh ông ta.
Tô Tô với mái tóc dài màu bạc, đeo mặt nạ đồng xanh, tựa như trích tiên, phong hoa tuyệt đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận