Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 461: Lý Mỗ ngươi lấy cái gì cùng ta đấu?

Chương 461: Lý Mỗ ngươi lấy cái gì cùng ta đấu?. . .Rất nhiều năm về sau. Khi bọn này người Tô gia trong danh sách lần nữa từ miệng những trưởng bối nghe được từ "Thưởng thức", thì điều đầu tiên họ cảm thấy không phải kiêu ngạo mà là hồi tưởng lại quãng đời tăm tối, thê lương này. "Tiểu muội muội tư chất rất tốt đó nha? Vừa xinh đẹp lại còn ưu tú như vậy, ơ? Còn là người thứ sáu trong danh sách?" "Ừ, không tệ, ta rất thưởng thức ngươi đó nha, làm con gái thứ sáu của ta đi!" "…Ta rất thưởng thức ngươi, làm… Cái gì? Ngươi không phải danh sách? Bát Kỳ Quỷ! Lôi tên phế vật này ném vào công trường cho ta!" Nghe vậy, Bát Kỳ Quỷ liền hưng phấn mà ra tay, giống như đang dẫn theo gà con mà mang theo Tô Khanh Hải ném ra phía sau cửa Đông của Xuyên thành phố. Mặt khác, nơi này có chút đen. "Hừ, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không tiến bộ." Giang Hiểu hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói, "Quỷ con Bắc Minh ta không phải là cái thứ cá tôm thối nát nào cũng được đâu." Nói xong, Giang Hiểu lại "tra tấn" một chút những người Tô Trần còn lại… Đợi cho khi đưa hết toàn bộ người Tô gia trong danh sách vào thành phố Đông Xuyên, Giang Hiểu phủi tay, vẻ mặt tươi cười không giấu được. "Bắc Minh quỷ đại nhân, hắc hắc, ngươi thật sự là quá lợi hại!" Bát Kỳ Quỷ vội vàng chạy tới. Một tồn tại đỉnh phong nguyên quỷ đường đường lại bày tỏ sự khâm phục Giang Hiểu đến tận đất. "Lần này xong việc, ta có nên tiếp tục gây sự với Vương gia, Lâm gia không?" Bát Kỳ Quỷ thăm dò hỏi. Giang Hiểu sững sờ, lập tức cười lớn, "Nhìn ngươi xem, cái tên mày rậm mắt to này, hóa ra ngươi thích làm mấy cái hoạt động này à?" "Không…không phải rất thoải mái sao?" Bát Kỳ Quỷ ngượng ngùng cười nói, "Bát trọng Ngự Linh Sư Minh phủ ta giờ không đụng được, chỉ có thể hung hăng giày vò hậu nhân của bọn hắn!" "Hừ hừ" Giang Hiểu lầm bầm hai tiếng, ngược lại là nghĩ đến một cảnh tượng trong tương lai. Đợi đến ngày sau những người trong danh sách kia trưởng thành là Bát trọng Ngự Linh Sư… Chính mình lại dẫn theo lũ quỷ Minh phủ, sau lưng còn có một đám Bát trọng Ngự Linh Sư đi theo, giáng lâm Thiên Cơ núi. Đến lúc đó… Vẻ mặt Lý Mỗ… "Ha ha ha! Tứ đại gia tộc đều là người của Bắc Minh quỷ ta, Lý Mỗ ngươi lấy cái gì để đấu với ta?" Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Giang Hiểu chỉ cảm thấy sướng đến không gì bằng, ăn no thỏa mãn. "Mai Hoa Lạc, điều này có thể xem là việc thuận tay nhặt được thôi nha." Giang Hiểu vì mạch suy nghĩ linh hoạt của mình mà tự khen. Việc này vốn dĩ chỉ vì để có được Trọc Tịnh Quỷ, chưa từng nghĩ rằng rõ ràng thuận đường làm cho Tô gia một vụ rút củi dưới đáy nồi. "Ha ha ha!" Giang Hiểu không che giấu được vẻ mặt vui mừng, lập tức ho nhẹ xuống, thu liễm. "Đi! Ta thấy dường như còn có hai Ngự Linh Sư trong Phong Đô thành này, ta đi bắt chúng nó, tranh thủ đem con Trọc Tịnh Quỷ của Tô gia trộm bỏ trốn cho xong!" Giang Hiểu vừa dứt lời, liền một tay phá nát phiến 【 Cấm Thuật Chi Môn 】 kia đồng thời đi ra khỏi miếu sơn thần. Ở phía sau hắn. Bát Kỳ Quỷ miệng rộng há ra không khép lại được, tâm tình kích động vô cùng. Vốn còn cảm thấy đi theo Bắc Minh quỷ đại nhân lén lút làm chuyện này có hơi tủi thân...Không ngờ."Hóa ra cảm giác hãm hại lừa gạt rõ ràng thoải mái như vậy!" Tư tưởng của Bát Kỳ Quỷ nghiễm nhiên đã nhận sự ảnh hưởng lớn từ Giang Hiểu, triệt để phát triển theo hướng lệch lạc. . . . Bên ngoài Hoàng Tuyền Quỷ Vực. Trên một tòa nhà cao tầng. Tô Phàm lúc này đang ngồi đối diện uống rượu cùng hai vị Bát trọng Ngự Linh Sư. "Hôm nay là tết Trung Nguyên, đợi đến nửa đêm 12 giờ, không biết cánh cửa Quỷ Môn dẫn đến thế giới khác kia còn có xuất hiện ở đời sau nữa hay không." Một vị đại hán lưng hùm vai gấu nhìn về phía Phong Đô Quỷ Vực phía trước, ánh mắt như có điều suy nghĩ. "Nói đến, lần này còn phải cảm ơn Tô gia rất nhiều." Người bên cạnh, một trung niên nhân có hình tượng văn sĩ mặc thanh sam thì chắp tay nâng một ly Thanh Mai rượu, hướng Tô Phàm kính một ly. Hai người bọn họ đúng là Long Thủ và Thiên Tướng của Thiên Cơ cung! "Ai..." Đối với điều này, Tô Phàm lại thở dài, lắc đầu, "Nói ra thật xấu hổ, Thiên Đạo lần thứ hai vặn vẹo vẫn là do Tô gia ta mà ra..." "Việc này không nên nhắc đến." Thiên Tướng xua tay nói, "Lý cung chủ cũng không có nửa điểm ý trách cứ Tô gia, thật sự là do vực sâu sau lưng đã ảnh hưởng đến Tô Thanh..." Lời nói dừng ở đây. Mọi người đều không có nói sâu thêm. Không giống với ba nhà khác nhân cơ hội Thiên Đạo vặn vẹo mà lớn mạnh, Tô gia lại khác thường bình tĩnh, một mực không có bất kỳ động tĩnh nào. Nghe nói ngay cả Tô Nhược Uyên cũng đã hơn mấy tháng không bước ra khỏi khu nhà cũ của Tô gia (nơi tổ tiên để lại). Có người muốn trở nên cường đại, có thể đã cường đại đến một mức độ nào đó thì sẽ quan tâm đến một phương diện khác. Không thể không nói, Tô Bạch và Tô Thanh gây đả kích cho Tô gia không hề nhỏ. Tô Nhược Uyên đều không thể tưởng tượng được, Ngự Linh Sư hậu thế cuối cùng sẽ ghi chép sự kiện Thiên Đạo vặn vẹo lần thứ hai này như thế nào. Tô gia, một gia tộc mang trên mình vô số vinh quang truyền kỳ, lại vì hai anh em tài tình tuyệt diễm này mà bị đóng đinh lên trụ sỉ nhục lịch sử. ... Một lúc lâu không ai nói gì, bầu không khí có vẻ trầm mặc. Long Thủ ngược lại tính tình phóng khoáng, chủ động lên tiếng nói, "Nói đến, đệ nhất và đệ nhị danh sách rảnh rỗi nhà ngươi còn có ai nhắm đến hay không?" Ngày xưa. Khi ở trong Man Hoang quỷ vực lần nữa gặp phải Bạch Quỷ. Tô Đào, đệ nhị danh sách đáng thương của Tô gia, vốn định tiến lên làm quen, không ngờ cũng bị Tô Thanh trấn áp gạt bỏ không nể mặt chút nào. Thêm vào đó việc Tô Hàn hôm nay đã trở thành đệ tử Tam Thanh cung, tương lai liền muốn chấp chưởng Thiên Cơ cung… Tô Phàm cười nhìn về phía Phong Đô Quỷ Vực, nói, "Tô gia ta nhân tài đông đúc, không lo không xuất hiện nhân vật như Tô Hàn. Có lúc, ta thậm chí còn nghe thấy Tô lão gia tử thở dài, yêu nghiệt nhiều quá ngược lại không phải chuyện tốt." "Ha ha." Nghe vậy, Long Thủ cùng Thiên Tướng lịch sự nở nụ cười hai cái. Tô gia đương nhiên là gia tộc được trời cao ưu ái. Nhưng mà sao có thể Long Thủ đồng dạng cũng là Bát trọng Ngự Linh Sư bước ra từ Lâm gia, nghe thấy Tô gia khoác lác như vậy, trong lòng ít nhiều vẫn còn chút ý kiến. "Nhân vật như Tô Hàn, sợ là không dễ gì xuất hiện đâu." Long Thủ thầm nghĩ trong lòng. Tô Phàm liếc mắt nhìn Long Thủ, sau đó nói, "Lần trước, tiểu gia hỏa Tô Quan Vũ không phải đã có tranh chấp với một vãn bối Lâm gia của ngươi, còn vô tình đả thương người đó. Ở chỗ này, ta ngược lại phải nói xin lỗi Long Thủ đại nhân." Lập tức, mặt Long Thủ liền đen lại. Vãn bối nhà mình thế nhưng là đệ nhị danh sách! Vậy mà hết lần này đến lần khác không đánh lại đệ tứ danh sách Tô gia… Tô Phàm cố ý nhắc đến ở đây, nghĩ cũng biết là cố ý chọc tức mình. Long Thủ bực mình qua loa hai câu, "Tô Quan Vũ à, tiểu tử kia không tệ, rất giỏi." Thấy vậy, khóe miệng Tô Phàm hơi cong lên không thể nhận ra. Mặc dù đều là Bát trọng Ngự Linh Sư, mặc dù đều là tứ đại gia tộc có huyết mạch thiên phú… Lão Tô gia vẫn có cái khí độ ngạo nghễ độc nhất vô nhị đó! "Nói đến, sau khi kết thúc Hoàng Tuyền Quỷ Vực lần này, Tô lão gia tử cũng có ý định cho Tô Quan Vũ tăng thứ hạng lên vài bậc." Tô Phàm hết lần này đến lần khác đề cập Tô Quan Vũ cùng với một đám thiên tài Tô gia. Khiến cho Long Thủ không ngừng uống trà, tay cũng không ngừng, trong lòng thì có chút khó chịu. Chuyện phiếm của đám Bát trọng Ngự Linh Sư nơi này tạm thời không nhắc đến. Bên kia. Giang Hiểu đã đặt mắt lên người hai Ngự Linh Sư còn sót lại trong Phong Đô quỷ thành. Tô Tiêm, Giang Thiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận