Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 625: Hóa bướm (5)

Trong căn hộ.
Hoa Vũ Nhu lúc này đang ôm xác con mèo hoa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hối hận, tiếc nuối về hành động của mình hôm nay.
Một lúc sau.
Hoa Vũ Nhu lau khô nước mắt, nhìn điện thoại, phát hiện trên mạng vẫn chưa hết tranh luận về chuyện này, trong lòng lại không khỏi lo lắng cho Giang Hiểu...mà bắt đầu.
"Vì sao... ngươi không tiếc vì Yến Tử... mà gây sự với Vương gia chứ..."
Hoa Vũ Nhu đỏ bừng vành mắt, trong mắt đầy lo lắng, hàm răng khẽ cắn môi, "Mau trở về có được không?"
Dù là vì Yến Tử mất đi, mình cũng rất đau lòng, nhưng so với tứ đại gia tộc cao cao tại thượng, mình chỉ là một người bình thường thì làm sao có thể đối phó được?
Nếu không phải lần này, cái thanh niên đột ngột xuất hiện trong thế giới của mình...
Đến lúc này.
Hoa Vũ Nhu mới phát hiện mình sớm đã quen có đối phương ở trong phòng, cho nên giờ phút này một mình ở nhà trọ, lại cảm thấy cô đơn.
...
Bên kia.
Vương Hạo vừa thay xong quần áo, liền chuẩn bị đi ra ngoài, một mạch đi đến nghe triều các.
Đúng lúc này.
Một vị trưởng bối trong tộc dặn dò, "Hạo nhi, con cũng phải cẩn thận một chút, tên Bắc Minh quỷ hôm nay quá ngông cuồng, hơn nữa tâm địa Bắc Minh quỷ rất ti tiện, để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, không có điểm dừng..."
Một tràng dài dòng.
"Được rồi được rồi, ta biết rồi."
Vương Hạo nghe mà đầu óc choáng váng, vội vàng cúp điện thoại.
"Thật phiền phức!!!"
Vừa dứt lời, Vương Hạo nhịn không được tức giận mắng, "Bắc Minh quỷ sao còn chưa chết đi hả?"
Không hề nghi ngờ,
Thời đại này đối với đám người trong tứ đại gia tộc mà nói là vô cùng đen tối!
Nguồn gốc của sự đen tối chính là Bắc Minh quỷ.
Ngoại trừ Lâm gia, ba nhà còn lại đều bị Bắc Minh quỷ bắt cóc, nhất là Tô gia, càng thê thảm vô cùng.
Ai có thể nghĩ đến một con Lệ Quỷ, suốt ngày không nghĩ cách đối phó Thiên Cơ Cung, mà lại đi vụng trộm tính kế những Thiên Kiêu Nhân Tộc này?
Có thể nói, cũng vì Bắc Minh quỷ cùng Minh phủ của hắn,
Mà những người trong tứ đại gia tộc mỗi khi đi ra ngoài đều phải nơm nớp lo sợ...hoàn toàn mất đi dáng vẻ phong quang như trước.
"Thiếu gia, dạo gần đây khí thế của Bắc Minh quỷ xác thực càng thêm khoa trương. Cẩn thận một chút, vô luận là đối với bản thân hay đối với gia tộc, đều không có gì xấu."
Bên cạnh, một hộ vệ là Ngự Linh Sư thất trọng cũng đi theo dặn dò một câu.
"Ta..."
Trong lòng Vương Hạo quả thực bực bội không thôi, nói, "Ta đang ở Bắc Đô, lần này đi nghe triều các, thì có thể xảy ra chuyện gì? Bắc Minh quỷ không phải vẫn còn ở Huyền Môn sao?"
Ngự Linh Sư thất trọng nói, "Cẩn thận vẫn hơn, có câu cẩn tắc vô áy náy."
"Đừng nói nữa đừng nói nữa."
Vương Hạo cảm giác những trưởng bối trong nhà sắp phát điên rồi, từng người biến thành lão bà tử hết cả.
Tâm tình có chút phiền muộn.
Vương Hạo mặt mày khó chịu, quyết định cứ xem tên người thường kia là cái đích để phát tiết.
Nghe triều các nằm ở ngoại ô Bắc Đô, là một trang viên có khung cảnh tĩnh lặng.
Hai đạo lưu quang xẹt qua chân trời.
Chỉ chốc lát sau.
Vương Hạo liền đi tới nghe triều các cùng với hộ vệ Ngự Linh Sư thất trọng.
"Thiếu gia! Vương Đào đại nhân!"
Người áo đen Vương Liệt lập tức cung kính nói, "Tên tiểu tử kia hôm nay đang ở trong tầng hầm ngầm."
"Nói xem? Tiểu tử kia có gì đặc biệt?"
Vương Hạo thu liễm vẻ mặt, nhàn nhạt hỏi, "Vì sao Ngự Linh Sư tam trọng cũng không phải là đối thủ của hắn?"
Vương Liệt nhíu mày nói, "Cái này thì ta cũng không rõ, ta còn chưa kịp ra tay thì tiểu tử kia đã bị linh uy của ta chấn cho ngất đi."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nghe vậy, Vương Hạo khinh thường cười, "Ta còn tưởng rằng trên đời này thật sự có một sự tồn tại khác hoàn toàn so với Ngự Linh Sư, hay quỷ chứ."
"Cũng không hẳn."
Đúng lúc này, Ngự Linh Sư thất trọng kia lên tiếng nói, "Linh uy của Ngự Linh Sư lục trọng, nếu thật sự chỉ là người thường, e rằng đã nổ xác mà chết tại chỗ."
"Ta cũng muốn xem cái tên không biết sống chết kia bộ dạng thế nào."
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo, nhanh chân đi về phía tầng hầm ngầm.
"Thiếu gia, đi nhanh rồi ra sớm, đừng mất thời gian quá lâu."
Ngự Linh Sư thất trọng rất biết điều lên tiếng nói xong, sau đó an tọa trên một chiếc ghế thái sư, nhàn nhã ngắm nhìn khóm trúc xanh mướt trong đình viện.
Với tư cách Ngự Linh Sư thất trọng, trách nhiệm của hắn chỉ có một, đó là bảo hộ Vương Hạo, người xếp thứ hai của Vương gia, an toàn trong những lúc đi ra ngoài.
Tình hình trước mắt, rất rõ ràng Vương Hạo muốn tra tấn người bình thường kia, những chuyện thế này mình không cần phải nhìn.
Nghe vậy, Vương Hạo rất nhanh đã lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
"Dám đập nát hội quán của ta, để ta bị đám người đồng lứa trong tộc chê cười, nhất định phải phế tứ chi của tên này!"
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nói.
Lúc này đang là hai giờ sáng.
Với tư cách người đứng thứ hai của Vương gia, mà lại bị một người thường làm cho không ngủ được, trong lòng bực tức đến ngay cả Ngự Linh Sư lục trọng cũng khó lòng chấp nhận được.
Đi xuống theo lối đi.
Ánh sáng lờ mờ, con đường hẹp đi về phía chính giữa.
Vương Hạo rất nhanh đã đi tới một gian lao ngục khóa kín bằng sắt ở sâu nhất.
Trong lao yên tĩnh lặng ngắt...
Đồng thời, Vương Hạo cũng không cảm nhận được bất kỳ sự chấn động nào của linh lực.
Đến nơi này.
Vương Hạo lại hít một hơi thật sâu, tạm thời nén lửa giận xuống, thông qua một khe hở, thấy một thanh niên mặc đồ thể thao trắng đứng ở chính giữa gian phòng.
Đối phương đang quay lưng lại với mình, tựa như hôn mê ngã trên mặt đất, không có động tác nào.
"Thật sự chỉ là người thường?"
Vương Hạo quả thực có chút kinh ngạc, "Nhìn bóng lưng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là làn da rất trắng trẻo..."
Vừa dứt lời.
Vương Hạo mạnh mẽ đá tung cửa lao bằng sắt, toàn thân tản ra hơi lạnh lẽo, xông vào trong.
"Tỉnh lại cho ta!!!"
Vương Hạo lớn tiếng nổi giận gầm lên, sau đó giọng lạnh băng nói, "Tiểu tử, dám đập hội quán của ta, còn dám đả thương nhiều Ngự Linh Sư của Vương gia như vậy, ngươi thật to gan đó?"
"Ah? Tới rồi sao?"
Đáp lại Vương Hạo là một giọng nói lười biếng.
Lập tức, tim Vương Hạo đột nhiên nảy lên một cái, "Sao... có cảm giác... giọng nói này..."
...
Trong nghe triều các.
Ngự Linh Sư thất trọng cùng Vương Liệt đang trò chuyện.
"Hai mươi ba Ngự Linh Sư nhị trọng, mười lăm Ngự Linh Sư tam trọng."
Vương Liệt nhíu mày, nói, "Phải nói là, tiểu tử kia quả thực có chút bản lĩnh, chỉ là không rõ lai lịch rốt cuộc như thế nào."
Ngự Linh Sư thất trọng nói, "Dù sao giờ cũng đã bắt về rồi, chờ thiếu gia phát tiết xong cơn nóng giận, chúng ta lại đi tìm hiểu kỹ bí mật giấu trên người hắn là được."
Nghe vậy, Vương Liệt đột nhiên quay đầu nhìn về hướng tầng hầm ngầm, lẩm bẩm, "Hi vọng thiếu gia đừng giết chết tiểu tử kia mới tốt."
...
"Xin hỏi, ngươi có quen ta không?"
Trong tầng hầm ngầm.
Giang Hiểu đang dùng một tay nắm lấy vai Vương Hạo, nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, khiến cho người ta...
Sởn cả gai ốc!
"Ta... Ta... Ngươi..."
Mặt Vương Hạo tái mét, há hốc miệng, lại cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, đến cả sức để mở miệng cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận