Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 42: Hành khách

Chương 42: Hành khách
Không để Tiết Kỳ phải chờ đợi quá lâu, trạm thứ hai đã đến.
Lúc này, chiếc xe buýt số 444 đã dần dần chạy ra khỏi thị trấn Thiên Võng, cách trung tâm chợ có hơi xa một chút.
Tuy nhiên, xung quanh trạm này vẫn còn không ít công trình kiến trúc, gần đó còn có một bệnh viện phụ khoa khá nổi tiếng.
Tiết Kỳ vội vàng đứng dậy, định xuống xe.
Cửa xe phát ra tiếng cọ xát chói tai, từ từ mở ra.
"Bảo bối đừng khóc, bảo bối đừng khóc, mẹ sẽ đưa con về nhà ngay."
Sau đó, ngay khi Tiết Kỳ chuẩn bị bước xuống xe đầu tiên thì bên ngoài lại đột ngột có một phụ nữ trung niên ôm con vội vã chạy đến.
Đồng thời, đứa bé trong ngực người phụ nữ còn phát ra tiếng khóc oe oe.
Trên ghế lái, tài xế bực bội lẩm bẩm: "Sao muộn thế này còn mang con ra ngoài?"
Không còn cách nào khác.
Tiết Kỳ đành phải nhẫn nại, đợi người phụ nữ lên xe xong thì mới xuống xe.
Đột nhiên, người phụ nữ trung niên lại ngã nhào trên bậc thang, đứa bé trong tay cũng rơi xuống chân Tiết Kỳ.
Tiết Kỳ giật mình.
Hắn vội ngồi xổm xuống, sau đó cả người sợ đến ngã nhào ra đất vì cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy đứa bé kia trên mặt đất lại là một con búp bê nhựa!
"Ta… Ta mẹ nó thật sự là phát cáu rồi! !"
Nhớ lại trước đây mình còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Tiết Kỳ nổi hết cả da gà, vội vàng triệu hồi Bản Mệnh Linh Khí.
Vút!
Quá nguy hiểm.
Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh hạ xuống tới mức đóng băng, một luồng khí tức tĩnh mịch bao trùm lấy Tiết Kỳ.
"Ngươi… đang do dự gì vậy..."
Sắc mặt người phụ nữ trung niên đầy vẻ lạnh lẽo, nhìn thẳng vào Tiết Kỳ.
"Nhanh… đem đứa bé… cứu lên đi..."
Tài xế cũng nghiêng đầu 180 độ, thản nhiên lên tiếng.
"Oa a a a a a a a a a a!"
Trên mặt đất lạnh băng, con búp bê nhựa kia lại gào khóc như một đứa trẻ thật sự.
Một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Tiết Kỳ nghiến răng, đưa tấm chắn chắn trước người, lớn tiếng quát: "Mấy thứ quỷ quái các ngươi cút hết đi..."
Vút!
Đột nhiên, Giang Hiểu ngồi xổm xuống, cẩn thận từng chút một nhặt con búp bê nhựa lên... sau đó đưa lại vào tay người phụ nữ trung niên.
"Dì ơi, cẩn thận ạ." Giang Hiểu mỉm cười.
Sau hành động đó của Giang Hiểu, bầu không khí lạnh lẽo vừa nãy bỗng nhiên tan biến.
Tài xế quay đầu lại, sắc mặt người phụ nữ trung niên cũng trở lại bình thường, con búp bê nhựa gào khóc lúc nãy cũng im lặng.
"Cái này… Cái này..."
Tiết Kỳ hoàn toàn không cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại sợ hãi nhìn Giang Hiểu.
"Tên mới đến này… Không! Hắn rốt cuộc là người hay là quỷ?"
Nhớ lại cảnh tượng mình đã gặp ở bên ngoài xe buýt 444 lúc trước, giờ phút này Tiết Kỳ đã lâm vào nỗi sợ hãi không tin ai.
"Tiết học trưởng... Đừng có làm càn... Chúng ta… đều là hành khách trên chuyến xe này..."
Giang Hiểu bắt chước ngữ khí của người phụ nữ trung niên khi nãy, quái dị nói với Tiết Kỳ một câu như vậy.
Cơ thể Tiết Kỳ khẽ run, vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình, đồng thời nhìn Giang Hiểu với ánh mắt đầy đề phòng.
Vì lần chạm trán này, Tiết Kỳ rất đáng tiếc là đã không thể xuống xe ở trạm này.
Xe buýt lại tiếp tục chuyển bánh.
Một đường xóc nảy.
Người phụ nữ trung niên vừa rồi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không ngừng dỗ dành con búp bê nhựa trong ngực: "Bảo bối ngoan, bảo bối đừng ồn ào, mẹ sẽ đưa con về nhà ngay…"
Về nhà?
Nghe thấy hai chữ này, hai chân Tiết Kỳ như nhũn ra, tim lại một lần nữa đập nhanh.
"Chiếc xe buýt 444 này chắc chắn không chỉ đơn giản có quỷ vật cấp Thanh!"
Trong lòng Tiết Kỳ hối hận, vô cùng tiếc nuối.
Ngoài chiếc xe buýt này và người tài xế ra thì người phụ nữ trung niên kia và con búp bê nhựa trong ngực bà ta chắc chắn cũng là quỷ vật!
"Trạm sau, mặc kệ nói gì cũng phải xuống xe!"
Nhìn cảnh đường xá bên ngoài cửa sổ xe càng lúc càng trở nên vắng vẻ, bóng ma trong lòng Tiết Kỳ càng lúc càng lớn.
Lúc này, ánh trăng đã xuống, xung quanh đã xuất hiện những mảng rừng núi lớn, công trình kiến trúc rất thưa thớt, hai bên đường cột đèn cũng từ khoảng cách 10 mét ban đầu chuyển thành 30 mét.
Phanh!
Đúng lúc này, xe buýt một lần nữa dừng lại.
Tiết Kỳ vội vàng đứng dậy, định xuống xe.
Nhưng đúng lúc này, con búp bê nhựa trong ngực người phụ nữ trung niên lại một lần nữa gào khóc: "Oa! Oa! Oa! Oa!"
"Mẹ nó phiền! Cái con nít này!"
Trên ghế lái, tài xế tức giận đập mạnh tay lái một cái, âm thanh lớn đến mức mọi người trên xe đều nghe thấy.
Người phụ nữ trung niên lộ vẻ ngượng ngùng, vội vàng dỗ dành: "Bảo bối đừng khóc, bảo bối đừng khóc."
"Kệ mẹ!"
Tiết Kỳ cắn răng, việc này không liên quan gì đến mình, hắn chẳng muốn quản.
Cùng lúc đó, một nữ sinh tóc dài, mặt tái nhợt bước lên.
Giang Hiểu lập tức đồng tử co rút, chú ý thấy giữa mái tóc đen của đối phương có dính mảng lớn bùn đất.
Cô vừa mới lên xe thì tiếng khóc của con búp bê càng trở nên lớn hơn.
Tài xế giận dữ quát: "Mẹ nó đừng có khóc nữa! Khóc nữa thì cút xuống xe cho tao!"
Không biết có phải vì giọng của hắn chứa sự uy nghiêm hay vì lý do nào đó, mà con búp bê nhựa kia rõ ràng là thật sự đã nín khóc.
Cô gái tóc dài vừa lên xe, Tiết Kỳ liền vội vã bước xuống.
Nhưng khi hắn sắp bước xuống thì cô gái tóc dài lại đột ngột túm lấy cánh tay của hắn.
"Làm gì? !"
Hai mắt Tiết Kỳ bừng bừng lửa giận, linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, suýt nữa thì đã muốn triệu hồi Bản Mệnh Linh Khí.
"Nơi này là mộ địa, ngươi chắc chắn muốn xuống xe ở đây chứ?"
Cô gái tóc dài hờ hững nói.
Nghe vậy, Tiết Kỳ nuốt nước miếng, rồi chợt nói: "Mẹ nó chứ ta đây không sợ quỷ! Có một con giết một con!"
Cô gái tóc dài thờ ơ đáp: "Ngươi hay là đợi trạm sau đi."
Chẳng hiểu sao, vừa nghe đối phương nói vậy, Tiết Kỳ nhìn cảnh tối om bên ngoài cửa sổ, trong lòng nhất thời có chút sợ hãi.
"Mẹ nó! Vận xui thật, khó khăn lắm mới có cơ hội xuống xe!" Tiết Kỳ oán hận nắm chặt tay.
Cuối cùng, hắn vẫn chọn đợi một trạm khác bình thường hơn.
Cùng lúc đó, cô gái tóc dài ngồi xuống sau lưng Giang Hiểu.
"Chị ơi, chị có phải nên đi tắm không nhỉ?"
Đột nhiên, Giang Hiểu quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói với cô gái tóc dài, "Hoặc là phiền chị xuống ngồi sau lưng bạn của em, trên người chị có mùi gì đó lạ quá, em nghe không quen."
Đối phương ngẩn người, dường như không ngờ chàng thiếu niên này lại có thể nói ra những lời đó.
Ngay sau đó, cô gái tóc dài đứng dậy ngồi xuống sau lưng Tiết Kỳ.
"Tổ cha nhà mày!"
Giờ phút này, Tiết Kỳ ở trong lòng mắng Giang Hiểu cho hả giận.
Sau đó, sắc mặt hắn thay đổi, trong không khí rõ ràng đã có một mùi khác lạ thật sự thổi tới.
Có chút giống mùi... thi thể phân hủy tanh tưởi...
Mang theo suy nghĩ đó, Tiết Kỳ cẩn thận từng chút một liếc nhìn cô gái tóc dài phía sau.
Lúc này, hắn mới kinh hoàng phát hiện mái tóc của cô có lẫn rất nhiều bùn đất, đồng thời cánh tay trắng bệch có chỗ thì phồng lên có chỗ thì khô héo, trông rất dị dạng.
Liên tưởng đến những gì cô gái kia vừa nói, ở đây có một khu mộ địa.
Cái mẹ nó...
Tiết Kỳ khổ không nói hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận