Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 118: Quỷ

Chương 118: Quỷ Đợi đã nào...!Cô thư ký kia chẳng phải đã đi với lão chồng của nàng rồi sao?
Vì sao giờ này lại xuất hiện sau lưng mình?
Hơn nữa, chẳng phải mình đang gọi điện thoại cho quản lý bộ sao?
Giờ khắc này, Triệu Thần hoàn toàn mất phương hướng.
Một cảm giác khủng hoảng lớn lao trùm lên toàn thân, hai chân không nhịn được mà như nhũn ra.
Rời khỏi Thiên Cơ cung quá lâu, hắn đã sớm vứt bỏ dũng khí đối diện với Quỷ Túy ngày xưa rồi...
"Triệu quản lý?"
Giọng nói nghi hoặc của nữ thư ký lại một lần nữa vang lên từ phía sau.
Lần này âm thanh lại càng gần hơn...
Triệu Thần mạnh mẽ cắn răng một cái.
Linh lực hội tụ, triệu hồi một khẩu súng, quay người lại là bắn một phát súng nhanh gọn.
Phanh!
Viên đạn hình thành từ linh lực trong nháy mắt đã xuyên qua trán của nữ thư ký.
Người này phù một tiếng ngã xuống đất, giữa lông mày cái lỗ máu chậm rãi chảy ra dòng máu tươi.
"Hô ——"
Lúc này Triệu Thần mới nhẹ nhàng thở ra.
Chợt, hắn nhìn thân thể mềm mại ấm áp kia dưới đất, mắng một câu, trực tiếp hung hăng giẫm lên,"Đồ bỏ đi! Cho ngươi biến thành quỷ đến dọa mệt sức!"
Sau một hồi phát tiết, khuôn mặt nữ thư ký vốn dĩ đã bị giẫm đầy dấu hài, dấu giày, đôi mắt đen ngòm trừng trừng, nhìn lên trên có hơi chút dọa người.
"Thảo!"
Triệu Thần cuối cùng một cước đem bàn tay của nữ thư ký giẫm thành bánh thịt, sau đó châm điếu thuốc.
"Mẹ nó! Loại rác rưởi quỷ vật này cũng dám đến trêu chọc ta?"
Bỗng nhiên trong đó.
Triệu Thần có chút hoài niệm khoảng thời gian trước kia ở Thiên Cơ cung.
Ở đó, quỷ vật giống như quái vật trong trò chơi, sau khi tiến công chiếm đóng thành công còn có thể rớt "Trang bị", không có bao nhiêu uy hiếp.
Trở lại với cuộc sống hiện tại, chẳng hiểu tại sao, sự khủng bố của quỷ vật lập tức phóng đại lên gấp mấy chục lần.
Vừa rồi rõ ràng là mình đã thiếu chút nữa sợ đến mức không biết làm gì hả?
"Để ông già mà thấy thì lại phải mắng ta nhát gan cho coi."
Triệu Thần tự giễu lắc đầu.
Không muốn để ý quá lâu, Triệu Thần không đoái hoài tới thi thể của nữ thư ký trên đất, chuẩn bị rời công ty.
Nhưng ngay khi hắn vừa định bước đi, điện thoại lại đột ngột rung lên một tiếng.
"Ừ?"
Triệu Thần liếc nhìn điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Nữ thư ký kia rõ ràng lại gọi điện thoại cho mình sao?
"Chuyện gì đang xảy ra?"
Triệu Thần quay đầu, nhìn cái xác đã bị mình giày xéo đến không thành hình kia trên đất, nhất thời trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Trong công ty tối tăm tĩnh mịch, tựa hồ có một đôi bàn tay lạnh như băng đang chạm vào người mình...
Triệu Thần da đầu run lên, không biết có nên bắt máy cuộc gọi này hay không.
Tít —— Chuông điện thoại không ngừng vang lên, giống như Tử Thần thúc giục.
Triệu Thần cắn răng, chửi lớn một tiếng, "Thảo! Mệt sức cũng phải xem ngươi là cái thứ quỷ vật gì!"
Sau đó, hắn trực tiếp bắt máy.
"Triệu quản lý... Triệu quản lý... tôi gặp quỷ rồi..."
Khiến hắn ngoài ý muốn chính là, giọng của nữ thư ký ở đầu dây bên kia lúc này tràn đầy sợ hãi.
Triệu Thần ngây người.
"Tôi vừa cùng lão chồng về nhà, ông ấy nói hôm nay muốn nấu canh gà cho tôi, sau đó liền vào bếp làm...
Ở đầu dây bên kia, giọng nữ thư ký ép rất thấp, có vẻ sợ người bên cạnh nghe được,"Thế nhưng... nhưng mà tôi... tôi thấy xác của lão chồng ở sau ghế sofa phòng khách... Ô ô ô... Triệu quản lý mau tới cứu tôi... tôi sợ quá..."
Giờ phút này, sự sợ hãi trong lòng của nữ thư ký sắp tràn ra đến nơi.
Sau ghế sofa chính là thi thể của lão chồng mình, vậy thì người đang ở trong bếp kia rốt cuộc là ai?
Chỉ là nghe thôi, Triệu Thần đã cảm thấy một luồng khí lạnh luồn lên sống lưng.
Đúng lúc này.
"Bà xã, canh gà sắp xong rồi, em đến thử xem có ngon không này."
Đầu dây bên kia vang lên giọng của người đàn ông chất phác kia.
Sau một khắc.
"Ừ... được... em tới ngay đây..."
Nữ thư ký cố nén sợ hãi lớn lao, giọng nói đều run rẩy, giống như sắp khóc lên đến nơi, "Triệu quản lý, anh mau đến cứu em với! ! !"
Tút tút tút...
Điện thoại cắt ngang.
Triệu Thần giống như con rối trong chốc lát trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
Hắn ngơ ngác xoay đầu nhìn xác của nữ thư ký kia trên mặt đất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Thảo! Thảo! Thảo!"
Triệu Thần dùng phẫn nộ để che giấu sự nhát gan trong lòng, điên cuồng giẫm lên xác của nữ thư ký trên mặt đất kia, như một tên tội phạm giết người biến thái.
"Mặc kệ ngươi là cái thứ quỷ quái gì, chỉ cần dám xuất hiện trước mặt mệt sức, đều cho ngươi một phát súng làm lại ván khác!"
Triệu Thần phút chốc cảm thấy có một đôi mắt giấu trong bóng tối đang nhìn chằm chằm mình.
Một loại quỷ dị khó nói đang lặng lẽ lan tràn ra.
Không dám tiếp tục ở lại, Triệu Thần tranh thủ thời gian chạy về phía thang máy.
Chân trước của hắn vừa rời đi, bên trong phòng làm việc sau lưng lại đột nhiên vang lên một tiếng bước chân.
"Không... Không thể nào..."
Trong công ty tối tăm, Triệu Thần bị tiếng bước chân bất thình lình làm cho tim mật tan nát.
"Chẳng lẽ là con mụ thối tha đó lại sống lại à?"
Trong chốc lát Triệu Thần răng run lên, dốc hết sức bình sinh nhấn thang máy.
Không có phản ứng.
Cả tòa cao ốc công ty có lẽ đều đã bị cúp điện.
"Mẹ nó! Thảo! Thảo! Thảo!"
Triệu Thần dốc sức mắng to, nỗi sợ hãi trong lòng sắp trào ra như nước.
Phanh!
Tiếng bước chân đằng sau lại lần nữa vang lên.
Triệu Thần dựng tóc gáy, sợ đến mức tranh thủ thời gian chạy về phía cầu thang thoát hiểm.
Hành lang quanh co, tối đen im ắng.
Triệu Thần hoảng hốt chạy bừa, một bên cầm chắc Linh Khí của mình, một bên điên cuồng muốn chạy trốn.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân phía sau cũng trở nên gấp gáp... hơn.
"Thứ quỷ quái kia đang đuổi theo mình!"
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Triệu Thần đã hận không thể mọc thêm hai cái chân.
"Không được! Mình phải nhanh chóng gọi điện cho ông già."
Lúc này Triệu Thần đặt hết hi vọng lên vị Ngự Linh Sư ngũ trọng Triệu Nguyên của Thiên Cơ cung.
Vội vàng rút điện thoại ra, Triệu Thần tranh thủ thời gian bấm dãy số ở đầu danh sách.
Nhưng đúng vào lúc này —— "Này? Triệu quản lý?"
Ở đầu dây bên kia...
Giọng của nữ thư ký giống như giòi trong xương!
"Má ơi!"
Giờ khắc này, Triệu Thần thật sự bị dọa đến mức sắp khóc lên.
"Triệu quản lý, lão chồng tôi phát hiện ra chuyện của anh với tôi rồi, ông ấy nói muốn đến công ty liều mạng với anh. Tôi sợ quá, anh đang ở đâu? Tôi đến tìm anh ngay."
Ở đầu dây bên kia, giọng của nữ thư ký có vẻ hơi lo lắng.
"Cút! Đồ gái đĩ thối tha! Biến thành quỷ mệt sức cũng sẽ không sợ ngươi!"
Triệu Thần tức giận đến mặt đỏ tía tai, lớn tiếng quát mắng.
"Triệu quản lý, anh rốt cuộc đang ở đâu vậy? Lão chồng tôi mang dao đến tìm anh rồi, anh mau nói cho tôi biết, tôi đến giúp anh."
Nữ thư ký hoàn toàn không bị Triệu Thần ảnh hưởng, không ngừng ép hỏi.
"Cút! Mệt sức ai cũng không sợ! Đều cút cho ta!"
Sắc mặt Triệu Thần tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
"Lão chồng tôi giờ đã là quỷ rồi! Triệu quản lý anh rốt cuộc ở đâu?"
Giọng nói của nữ thư ký dần dần trở nên quỷ dị... hơn.
Đồng thời, tiếng bước chân sau lưng cũng càng lúc càng tới gần.
Triệu Thần cắn chặt răng, không mở miệng nói gì, mà là dùng hết sức lực chạy trốn về phía lối ra.
Bỗng nhiên, phía trước rốt cuộc xuất hiện một đạo lục quang thâm u.
Lối ra!
Vẻ mặt Triệu Thần vui mừng, dùng hết tia sức lực cuối cùng, một hơi xông đến.
Đúng vào lúc này—— Cửa lớn ở lối ra tự động mở ra.
Sau đó...
Triệu Thần ngây người.
Phía trước, ngay chỗ cửa lớn.
Một người đàn ông hói đầu khoảng bốn mươi tuổi sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, tay phải cầm dao, đang đứng chặn trước mặt mình.
Cùng lúc đó.
"Triệu quản lý, thì ra anh ở đây à?"
Phía sau, giọng nói lạnh như băng của nữ thư ký vang lên, "Tôi đã bảo lão chồng tôi biến thành quỷ đến tìm anh rồi mà, sao anh không tin?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận