Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 874: Yêu ngưu Bắc Minh quỷ

Chương 874: Yêu ngưu Bắc Minh quỷ, Thiên Cơ núi.
Một đạo nhân ảnh mặc đạo bào, chính là Lý Mỗ đang đứng trước đỉnh núi, đôi mày có chút nhíu lại, dường như đang lo lắng. Trong tầm mắt, cả thiên địa như sắp có bão tố kéo đến, trở nên mờ mịt âm u, mây đen giăng kín, phảng phất chỉ cần thêm chút sức lực có thể nặn ra cả một vũng mực. Đó là khu vực giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối. Một đám Ngự Linh Sư thất trọng đang liều mình giao chiến với lũ quái vật vực sâu đang kéo đến như thủy triều. Những con quái vật cấp thấp này đã đến cuối tuổi thọ, khao khát máu thịt, bản năng muốn sinh tồn. Giữa chiến trường, một bóng dáng cao lớn, ngạo nghễ tựa vầng nhật trắng, tỏa ra linh quang rực rỡ. Đó chính là Ngự Linh Sư bát trọng, Thiên Tương! Lúc này, Thiên Tương một mình một kiếm, trấn giết vài con quái vật gây nhiễu sóng cỡ lớn, có cấp độ nguyên, bảo vệ tòa Thánh Sơn của Nhân tộc này.
"Rống ah ah ah ah! ! !"
Theo một tiếng gầm rống vang vọng cả bầu trời, một con Hắc Ám Khỉ Đột Khổng Lồ khổng lồ như núi cao ầm ầm ngã xuống, xác của nó trong vài giây ngắn ngủi đã bị đám quái vật xâu xé không còn gì, tạo nên một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy.
"Thiên Tương thi triển 【Thính Vũ Khúc】 quá mạnh. . ."
Một vị Ngự Linh Sư bát trọng của Lâm gia không ngớt lời khen ngợi, "Chỉ sợ không hề thua kém cấm thuật Huyền cấp đỉnh phong của Tô gia."
"Cái này đã là quá xem thường huyết mạch của Tô gia ta rồi, so với 【Thì Đình】 còn không bằng, thậm chí so với lão phu thi triển 【Phá Hải】 vẫn còn kém."
Ở bên cạnh, Tô Nhược Vân tùy ý bình luận một câu. Cả hai người đều không hề lộ ra chút lo lắng nào, từ lâu đã quen với cảnh tượng này, thậm chí còn muốn xông lên hỗ trợ Thiên Tương chiến đấu. Nguyên nhân chính là vì cảm giác nguy hiểm không hề gay gắt. Dù cho quái vật vực sâu liên tục không ngừng kéo đến, có vẻ như khiến người ta tuyệt vọng, nhưng phần lớn đều là pháo hôi cấp thấp. Ngự Linh Sư thất trọng phất tay là đã có thể trấn áp được cả một mảng lớn. Ngoài ra, Bạch Ngọc Kinh đợi tuy không đánh lại loại quỷ Cực Nhạc này, nhưng mà Ngự Linh Sư bát trọng há lại sẽ thật sự yếu như rau cải trắng?
"Cũng may Giang Hiểu ngày nay thực lực đã đủ mạnh mẽ."
Chỉ có Lý Mỗ là hiểu rõ: Nguyên nhân căn bản là do cường giả vực sâu cấp cửu trọng không dám lộ diện. . .
"Nhưng điều này cuối cùng không phải là biện pháp."
Một khắc sau, Lý Mỗ thở dài vô cớ, không lạc quan như những người khác.
Đúng lúc này —-
"Lý cung chủ."
Nguyên Thủy mặc áo đen từ phía sau đi tới. Ánh mắt Lý Mỗ thay đổi, sau đó phất tay lên, linh lực ngăn cách không gian xung quanh, tránh cho cuộc đối thoại truyền đến tai của những Ngự Linh Sư khác.
"Chiếc quan tài đã hoàn thành được bốn phần năm."
Nguyên Thủy nghiến răng, nói, "Nhưng mà nội tình của Thiên Cơ cung ta đã bị tiêu hao gần hết rồi, mà ngay cả tứ đại gia tộc cũng đang thăm dò khắp nơi, nhiều bổn mạng hồn thể như vậy đến tột cùng dùng vào đâu. . ."
"Không cần giải thích."
Giọng Lý Mỗ cố giữ bình tĩnh, "Mặt khác, Giang Hiểu thế nào rồi?"
Nguyên Thủy nói, "Giang Hiểu dường như vẫn còn trong cảnh mộng kia, bất quá nghĩ là không có vấn đề lớn, có lẽ trong vòng ba ngày đối phương có thể xử lý xong con Mộng Yểm Quỷ đó."
Nói tới đây. Ánh mắt Nguyên Thủy lộ rõ vẻ oán hận. Vào lúc nguy cấp như hiện tại, thời điểm mà cả thiên hạ đang phải chiến đấu, ai mà không vì thiên hạ? Vậy mà cái tên thiên mệnh chi tử kia lại đi làm bạn với một con quỷ cái, không công lãng phí thời gian, thật sự có chút không nói nổi. . .
"Ba ngày sao?"
Lý Mỗ hơi trầm ngâm, nói, "Chiếc quan tài đồng xanh kia trong ba ngày có thể hoàn thành không?"
"Có lẽ là có thể." Nguyên Thủy gật đầu.
Lý Mỗ nói, "Vậy ba ngày sau hãy đưa đến Minh phủ. Đến lúc đó, Giang Hiểu không còn nỗi lo về sau nữa, sẽ phải đi vào vực sâu tìm kiếm hy vọng cho ta."
". . . Hy vọng sao?"
Nghe vậy, Nguyên Thủy bỗng nhìn về phía thiên địa đen tối ở xa xăm, có chút thất thần...
. . .
Trong thiên địa tối tăm mờ mịt một mảnh. Tại một tòa lầu dạy học, ở giữa một phòng học nọ. Một thiếu niên với dáng vẻ thanh tú, một tay chống cằm, ánh mắt liếc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thần hồn phiêu du quá hư.
"Có bạn nào biết giải bài này như thế nào không?"
Trên bục giảng vang lên tiếng hỏi của một nữ trung niên. Một khoảng im lặng bao trùm. Thiếu niên thu hồi lại thần hồn, nhìn vào phương trình tựa thiên thư trên bảng đen, sau đó lại nhìn những bạn học khác, cuối cùng vẫn cúi đầu, chuẩn bị tiếp tục giữ im lặng.
Nhưng vào lúc này —- Thiếu niên xoay người thần sắc trì trệ, sau đó đột ngột đứng lên, mở miệng nói, "Thưa cô, em biết."
Bá! Bá! Bá!
Từng ánh mắt lập tức tập trung vào người thiếu niên. Giờ phút này thiếu niên cứ như thay đổi thành người khác, thong dong tự tin đi về phía bục giảng, nhặt phấn viết lên, viết ra trình tự giải và đáp án với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, ánh mắt của những bạn học ngồi ở phía dưới đã chuyển từ ngạc nhiên thành kinh hãi, khó có thể tin nổi.
"Giang Minh. . ." Ngay cả giọng của giáo viên cũng tạo nên sự tương phản rõ rệt, "Em thật thông minh!"
Xôn xao~
Trên bục giảng, thiếu niên lại lần nữa sửng sốt, cứ như lại trở về bộ dạng lúc ban đầu, khó hiểu nhìn một màn này. Dù không biết tại sao lại như vậy, có điều ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học, hơn nữa còn được cô giáo khen ngợi vẫn khiến hắn có cảm giác lâng lâng. Cả thiên địa vốn đang tối tăm mờ mịt tựa hồ cũng trở nên tươi đẹp...bắt đầu... Không gian xung quanh cũng đã xảy ra sự thay đổi cực lớn.
"Im lặng~"
Giờ phút này, tên được xưng là kẻ đứng đầu vạn quỷ đang tràn đầy vẻ khó chịu, không nhịn được oán thầm, "Mấy cái giấc mộng của đám nhóc con đang tuổi dậy thì này..." Chính là Bắc Minh Quỷ, kẻ đang thân ở trong mộng của người khác! Sau khi vừa gia nhập vào cảnh trong mơ chưa được bao lâu. Giang Hiểu liền biết được vô vàn thông tin. Thiếu niên này tên là Giang Minh, chính là một học sinh trung học bình thường hai mươi năm về trước, đại khái ngày thường thích làm mấy cái giấc mơ vớ vẩn, vì vậy bị Mộng Nữ thu thập được. Mà Giang Hiểu phụ thể vào thân thể đối phương, có chút giống với lão gia gia ở trong giới chỉ? Hay bóng dáng của quỷ ở bên trong?
Khụ ~ Mình có thể chủ động khống chế thân thể này, làm ra hành động, quấy nhiễu sự phát triển của sự vật... Trước đây Mộng Nữ cũng có đề cập đến. Mấu chốt để tiến vào tầng cảnh trong mơ tiếp theo là ở sự thỏa mãn nhu cầu trong tâm. Nói một cách đơn giản, chính là giống như vừa rồi, điều khiển thân thể của tiểu tử này, khiến cho đối phương giả bộ bốc phét. Trong khi tâm đắc được sự thỏa mãn, thì giấc mộng này không có sự cần thiết để tồn tại, lúc này mình cũng sẽ theo ý thức của đối phương, tiến vào tầng cảnh trong mơ tiếp theo.
"Cái này thật sự là lướt màn nhanh gọn à?" Trong lòng Giang Hiểu khó hiểu mà có chút cảm giác được tâng bốc đến sợ. Mình đường đường là Minh phủ chi chủ, người nắm giữ Túc Mệnh Châu, một mình một kiếm giết chết quần hùng vực sâu khiến cho bọn chúng kinh hồn bạt vía. Giờ phút này lại phải trải qua một giấc mộng của thằng nhóc con đang tuổi dậy thì như vậy...
"Sớm biết thế đã bảo Mộng Nữ đổi cho bản tọa một giấc mộng của Ngự Linh Sư." Giang Hiểu bỗng cảm thấy độ khó quá thấp cũng không hay. Thật sự là vừa rồi làm bài trên bảng đen, sau đó hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cách thức giả bộ ngầu như vậy quá hạ cấp đi à! Giống như là một người trưởng thành đi giải bài toán cộng trừ của học sinh tiểu học. . . Dù cho thằng này da mặt dày, nhưng vẫn có chút không chịu nổi, đúng là quá xấu hổ.
"Thậm chí còn không bằng tìm một giấc mơ của Ngự Linh Sư thất trọng. . ." Giang Hiểu nhịn không được lẩm bẩm vài câu, sau đó lại lần nữa nhìn về cảnh tượng trong mắt, "Cũng được, cái tên nhóc con này cũng suy nghĩ khá đơn giản, đây đã là tầng mộng thứ hai rồi, có lẽ lập tức có thể tiến vào sâu nhất của cảnh mộng."
"Năm phút đồng hồ! Tối đa bảy phút! Tranh thủ thời gian nhanh chóng thông màn chấm dứt!" . . .
Giờ phút này, Giang Hiểu không hề hay biết. Rằng phó bản vốn nên là có độ khó thấp nhất của cảnh trong mơ sắp sửa nghênh đón một bug.
Bạn cần đăng nhập để bình luận