Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 54: Hoặc tâm quỷ

Chương 54: Hoặc tâm quỷ
Giờ phút này, mọi người đang đi lên lầu.
Thang lầu được cấu thành từ từng phiến đá trắng tinh lơ lửng, rất có tính nghệ thuật.
Đồng thời, hai bên trên vách tường còn treo các bức tranh trông rất sống động.
Giang Hiểu nhìn mấy bức họa vẽ các cô gái khỏa thân, bình luận: “84...62...86...”
Không biết có phải do ảo giác hay không, Giang Hiểu tựa hồ thấy con ngươi của cô gái trong tranh khẽ động đậy.
“Sao vậy? Chẳng lẽ sai rồi?”
Giang Hiểu vội vàng cẩn thận quan sát lại một lần, “Kỳ lạ, chắc đúng rồi mà, ta đây là lão làng rồi, sao có thể sai được.”
Bên kia.
Bỗng nhiên, Ngô Địch dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại nhìn thì kinh ngạc phát hiện trong đội rõ ràng thiếu mất một người.
"Vương Hạo?"
Theo câu nói đó, mọi người nhao nhao nhìn nhau.
Quả nhiên, bọn họ phát hiện tên mập Vương Hạo kia không thấy đâu!
Tóc dài nam cau mày nhìn đại sảnh, nói: "Tên Vương Hạo kia không phải vẫn còn ở dưới lượm đồ chứ?"
"Thứ bỏ đi!" Ngô Địch tức giận mắng một tiếng, xoay người nói: “Đi! Trước tiên tìm hắn về đã.”
Hai đội viên khác càu nhàu: "Ngô ca, tên Vương Hạo này lần nào cũng gây ra vấn đề, lần này xong việc chúng ta đổi hắn đi?”
"Để sau rồi tính."
Ngô Địch bực bội khoát tay, "Trước tiên tìm người về, tránh để không có ánh sáng, chúng ta phải mò mẫm."
Mọi người đang chuẩn bị xuống lầu, thì đúng lúc này, ánh sáng trắng bao phủ đại sảnh đột nhiên biến mất.
"Không xong rồi! Vương Hạo quả nhiên gặp chuyện!"
Trong chớp mắt, ánh mắt Ngô Địch biến đổi.
Tóc dài nam nghiến răng nghiến lợi: “Đáng chết! Đồ mập chết tiệt, hắn chết thì không sao, đằng này chúng ta lại không có năng lực 【màn sáng】.”
"Hả? Bắt đầu rồi sao?"
Khác với vẻ mặt căng thẳng của những người khác, Giang Hiểu nhướng mày.
Cùng lúc đó.
Trong bóng tối, bức tranh bên phải chậm rãi tản ra một luồng khí tức tà ác.
Người phụ nữ trong tranh như sống lại, đôi tay trần trụi từ từ vươn về phía Giang Hiểu, tựa như muốn xuyên qua khung kính để ôm lấy hắn.
Giang Hiểu vội lùi về sau một bước, “Cô nương, xin tự trọng.”
Lời vừa nói ra, người khỏa thân trong tranh lập tức khựng lại một chút.
"Chương Hải huynh, ngươi có năng lực chiếu sáng không?"
Đúng lúc này, trên trán Ngô Địch chậm rãi rịn ra một giọt mồ hôi lạnh, mở miệng hỏi.
“Có chứ.”
Giang Hiểu vừa nói xong liền mở điện thoại kèm theo đèn pin.
Như đang chơi kiếm ánh sáng, hắn thậm chí còn tùy ý vung vẩy hai cái.
Lập tức, nội tâm Ngô Địch và những người khác tràn đầy sự bất mãn.
"Không ngờ năng lực chiếu sáng của ngươi lại chỉ có thế này?"
“Người này có chút không đáng tin cậy, cũng không biết Triệu lão tiền bối phái hắn tới diệt con quỷ hoặc tâm này làm gì.” Ngô Địch thầm nghĩ.
Tuy vậy, bọn họ cuối cùng vẫn phải lấy điện thoại ra.
"Các ngươi không phải cũng có sao? Sao còn hỏi ta?” Giang Hiểu kinh ngạc nói.
Trán Ngô Địch nổi gân xanh, không có tâm trạng trả lời.
Đèn pin điện thoại chỉ chiếu sáng được một vài khu vực, ngược lại càng làm tăng thêm sự thần bí, đáng sợ trong bóng tối.
"Ngô ca, chúng ta lên lầu trước, hay là xuống trước?"
Tóc dài nam nuốt nước miếng.
Không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch đến nỗi tiếng nuốt nước miếng cũng đặc biệt rõ ràng.
Ngô Địch nói: “Xuống dưới. Vương Hạo chắc chắn bị con hoặc tâm quỷ kia hại rồi, nó ở lầu một, chúng ta có năm người, không cần phải sợ một con quỷ cấp Thanh.”
Dứt lời, hắn dẫn mọi người đi về đại sảnh trước đó.
Quả nhiên, vừa xuống, mọi người đã thấy Vương Hạo nằm bất tỉnh dưới đất.
Tóc dài nam vội vàng đi lên, kiểm tra tim mạch của Vương Hạo, "Ngô ca, Vương Hạo hắn không chết."
Ngô Địch nhíu mày nói: “Hắn không chết cũng không hơn không kém, đây là bị hoặc tâm quỷ kéo vào thế giới giấc mơ rồi. Có thể sống tỉnh lại được thì chẳng mấy ai."
Sau đó, Ngô Địch phát hiện Vương Hạo đang nắm chặt chiếc quần lót màu hồng nhạt, không khỏi mắng, "Thật là đồ bỏ đi! Đúng là gặp phải cái đồ đầu heo chết bầm này mà!"
Giang Hiểu một mình đi vòng vòng.
Nhìn cảnh vật xung quanh tối đen, Giang Hiểu lẩm bẩm: "Năng lực của hoặc tâm quỷ là kéo người vào ác mộng, điểm này lại tiện cho ta hành động…"
Bỗng nhiên, ngay lúc này, nội tâm Giang Hiểu đột nhiên sinh ra một cảm giác kinh hãi.
“Tiểu ca ca ~ trông ngươi đẹp trai quá đi...”
Bên tai, một giọng nữ đầy vẻ quyến rũ đột nhiên vang lên, như tình nhân đang thủ thỉ.
Da đầu Giang Hiểu run lên, chủy thủ trong tay lóe lên một tia ô quang, cùng lúc đó ấn ký đỏ thắm giữa hai lông mày của hắn bừng sáng, rực rỡ như máu.
Nhưng, hắn vừa quay đầu lại, ánh mắt liền chạm phải đôi mắt đen kịt của con hoặc tâm quỷ.
Lập tức, sâu trong đại não Giang Hiểu truyền đến một cảm giác mê man.
"Mẹ kiếp! Đẹp trai bị chết nhanh quá!"
Đó cũng là ý niệm cuối cùng của Giang Hiểu trước khi hôn mê…
...
Tỉnh lại.
Trước mắt hắn là một căn phòng kín.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, bốn phía trên vách tường đầy những vệt máu đen sì, chỉ cần liếc nhìn cũng khiến người ta rợn tóc gáy.
Giang Hiểu đang định hành động thì phát hiện mình đang bị trói trên một chiếc ghế sắt lạnh lẽo.
Còng chân, còng tay, xích sắt… Cảm giác bị trói buộc làm hắn vô cùng khó chịu.
Phía trước là một chiếc bàn tròn lớn, khăn trải bàn đỏ thẫm như máu đông lại, nhìn lâu khiến người ta ghê tởm buồn nôn.
Đồng thời, bên cạnh bàn còn có năm chiếc ghế sắt khác. Trên ghế sắt cũng là Ngô Địch và những người khác đang bị giam cầm.
“Ơ? Cuối cùng thì các ngươi cũng tới?”
Giang Hiểu cười nói với mọi người một cách ân cần.
Ngô Địch: ....
Sao có cảm giác ngươi như đang cố tình mong chờ chúng ta tới thế?"
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là nơi nào vậy?"
Tóc dài nam vừa tỉnh dậy đã liều mạng giãy dụa.
Nhưng, dù cánh tay hắn bị cọ xát đến chảy máu, chiếc còng tay bằng sắt lạnh lẽo vẫn không hề hấn gì.
“Đừng giãy giụa nữa, chúng ta đang ở trong thế giới giấc mơ của con hoặc tâm quỷ."
Sắc mặt Ngô Địch lúc này vô cùng thảm đạm, giọng điệu mang theo oán hận, “Đều tại tên mập chết bầm Vương Hạo! Nếu không phải tại hắn, chúng ta đã không dễ dàng đụng phải hoặc tâm quỷ như vậy."
Môi giới để hoặc tâm quỷ phát động năng lực là đôi mắt, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của nó, sẽ bị cưỡng chế đưa đến thế giới giấc mơ này.
Sau khi Giang Hiểu hôn mê, Ngô Địch và những người khác cũng lần lượt bị hoặc tâm quỷ mê hoặc.
“Đệch! Tên tạp chủng Vương Hạo kia vẫn chưa chết sao!"
Rất nhanh, một người khác phát hiện Vương Hạo đang ở chiếc ghế sắt đầu tiên.
Lúc này, mặt Vương Hạo đầy vẻ bối rối.
Hắn cũng hiểu, Ngô Địch và những người khác chắc là hận đến muốn ăn tươi nuốt sống mình rồi.
Đây đúng là đồng đội phá đám.
"Vương Hạo! Ngươi cứ chờ đấy cho ta! Nếu còn sống ra ngoài được, ta sẽ cho ngươi nếm mùi!"
Quả nhiên, Ngô Địch dùng ánh mắt oán độc đến cực điểm trừng mắt nhìn Vương Hạo.
“Ngô ca...”
Vương Hạo rên lên một tiếng, cuối cùng thì gục đầu xuống.
Nhìn một màn này, Giang Hiểu cười cợt hai tiếng.
Rầm!
Đúng lúc này, cánh cửa sắt của căn phòng bị mạnh mẽ mở ra.
Lập tức, một người phụ nữ mặc sườn xám tựa như thời dân quốc chậm rãi bước vào, trên tay còn cầm một ngọn nến đỏ.
Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc của đối phương, đồng tử của Giang Hiểu hơi co lại, "Là hắn?"
Đối phương đúng là người phụ nữ khỏa thân trong bức tranh!
Người phụ nữ sườn xám chậm rãi đi ra sau lưng Giang Hiểu, đặt ngọn nến đỏ thẫm lên chiếc bàn tròn, sau đó một đôi tay mềm mại chậm rãi khoác lên vai hắn, "Chúng ta chơi một trò chơi nhé? Ai thua sẽ chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận