Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 492: Ta làm đúng sao?

Chương 492: Ta làm đúng sao? Khi Tô Quan Vũ cuối cùng đã được như ý muốn ăn được t·h·ị·t, trong lòng bi phẫn nhất thời như muốn hóa thành nước mắt, tuôn rơi. Không để ý đến cái danh sách Tô gia đáng thương này, Giang Hiểu đang cùng Yến Tử nói chuyện phiếm. “Bắc Minh quỷ đại nhân… ta trong khoảng thời gian này sắp đột phá rồi…” Đột nhiên, Yến Tử ngập ngừng lên tiếng, “Ta… có thể ở bên cạnh ngươi chờ lâu một lát được không?” “Làm gì vậy?” Giang Hiểu khó hiểu. Yến Tử nhỏ giọng nói, “Thì… thì hấp thụ quỷ khí bên cạnh ngươi ấy mà…” “Vậy, ta sắp xếp Bát Kỳ Quỷ cho ngươi. Không được, tên đó không đáng tin, Cửu U quỷ xem như cũng được…” Giang Hiểu lẩm bẩm nói xong, Yến Tử bên cạnh đã bĩu môi, uất ức đến đáng thương. "A." Đúng lúc này, Tô Quan Vũ đột nhiên khinh miệt bật cười. "Cười cái gì? Ăn no rồi không có chuyện gì làm đúng không?" Giang Hiểu lập tức trợn mắt, định thu lại đồ ăn trong tay đối phương. Một hành động kia làm Tô Quan Vũ sợ đến vội vàng bới vài miếng cơm trắng. "À." Giang Hiểu cũng khinh miệt cười, đáp trả lại. Nhóc con? Muốn đấu với mình à? Bất quá nói đi nói lại, Giang Hiểu cũng không có nhiều ác cảm với Tô Quan Vũ, cơ bản cũng không khác Tô Hàn lúc trước là bao. So với những danh sách Tô gia khác, Tô Quan Vũ này ngược lại có thể vớt vát lại, cho Giang Thiền làm người luyện tập. “Ai ~ ta đúng là dễ mềm lòng mà.” Nghĩ như vậy, Giang Hiểu nhìn Tô Quan Vũ lúc này sắp ăn cơm lẫn với nước mắt, cảm khái nói. “Bắc Minh quỷ đại nhân…” Yến Tử cũng sắp khóc, sao Bắc Minh quỷ đại nhân lúc thì thông minh vậy, lúc thì lại không rõ chuyện cơ chứ? “Thôi được rồi, vậy ngươi trong khoảng thời gian này cứ đi theo bên cạnh ta đi.” Giang Hiểu đành bất đắc dĩ đồng ý, nghĩ đến Yến Tử đã bỏ tâm huyết vì Minh phủ chắc còn hơn mình, quá vô tình cũng không hay. Nghe vậy, Yến Tử lập tức cười đến lộ cả răng khểnh đáng yêu. “Đúng rồi, kỳ thi Đại học gần đây giống như đã xong…” Yến Tử chợt nhớ đến chuyện gì, cẩn thận hỏi, “Bắc Minh quỷ đại nhân, ta muốn…” “Không được!” Giang Hiểu mạnh mẽ lắc đầu, trong lòng biết đối phương đang nghĩ gì, chém đinh chặt sắt, “Yến Tử, chúng ta bây giờ là quỷ, ngươi còn chưa rõ sao? Ngươi nếu tiếp xúc Hoa Vũ Nhu, ngược lại sẽ hại nàng.” Yến Tử ỉu xìu, thất vọng buông thõng đầu, nhỏ giọng nói, “Rõ ràng Bắc Minh quỷ đại nhân ngươi cũng nhận muội muội mình vào Minh phủ…” Lập tức, ánh mắt Giang Hiểu khẽ thay đổi, rồi trầm mặc không nói gì… Bên kia. Giang Thiền đứng yên tại chỗ một hồi lâu mà không có động tĩnh, Dạ Đại Quỷ Vực lại như quên mất cô. Nhìn những phế tích đổ nát xa xa, nếu giờ phút này rời đi… Đột nhiên, Giang Thiền liếc mắt chú ý tới chiếc vòng lửa đen kịt trên cổ tay, cắn nhẹ răng, cuối cùng không hề trốn tránh. Cùng lúc đó, trên tòa nhà cao tầng xa xa, một Cửu U quỷ mặc hoa phục cùng Quỷ Đồng Tử thu ánh mắt lại. “Ngươi thấy thế nào?” Cửu U quỷ đột ngột lên tiếng hỏi. Tử Y thanh niên Quỷ Đồng Tử nhún vai, “Ai biết được? Bất quá xem ra Bắc Minh quỷ đại nhân đối với những nữ tử nhân loại này có chút đặc biệt, ta dù sao cũng không dám làm bậy.” “Vậy cũng không liên quan đến chúng ta.” Cửu U quỷ gật đầu nói, “Bất quá, Bắc Minh quỷ đại nhân khôi phục thực lực nhanh như vậy, Minh phủ có nên lần nữa hấp thu thêm một đám quỷ vật không? Dù sao không thể chỉ dựa vào việc cho ta mượn để hấp dẫn quỷ khí trong thiên địa…” Thiếu nữ lúc này cũng không biết có hai nguyên quỷ đỉnh phong đang nhìn mình chằm chằm. Lúc này, Giang Thiền chậm rãi bước đi trong chợ trung tâm thành phố Đông Xuyên. Hai bên là những công trình kiến trúc rách nát, thấp bé một vùng, không thiếu quỷ khí u ám… Vô vàn hình thù quỷ vật, phần lớn là Bạch cấp đỉnh phong. Đồng thời cũng có không ít Thanh cấp quỷ vật, dáng vẻ gần như người thường, chỉ có màu tím cuối cùng. Bên hông một bé gái đứng đó, chiếc quần trắng dính máu làm thế nào cũng không giặt sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn lại ngây thơ đáng yêu, tò mò nhìn cô. Cuối cùng cũng vẫn là quỷ vật! Giang Thiền dù biết sau khi Thiên Đạo vặn vẹo lần thứ hai thì quỷ không còn bị oán niệm ảnh hưởng, nhưng trong lòng vẫn không thể chấp nhận những thứ tử vật lạnh lẽo này. Nhìn khắp xung quanh, Giang Thiền nhất thời không biết nên đi đường nào. Cùng lúc đó, quỷ vật nhìn mình càng ngày càng đông, không ít xì xào bàn tán, “Ngự Linh Sư thật đáng sợ…” “Sao Bắc Minh quỷ đại nhân còn không ném tên này đến Đông Đại khu vậy?” “Vì sao hắn có thể tự do ra vào chỗ của chúng ta?” Nghe những âm thanh này, linh mang trong tay Giang Thiền bùng lên, Thiên phẩm linh phiến nắm chặt trong tay, ánh mắt càng lộ vẻ sát khí sắc bén. “Bá!” Vừa lóe lên, đám quỷ vội vàng chạy trốn. “Lũ nghiệt súc!” Giang Thiền nghiến răng nghiến lợi, hận thù ăn sâu vào trong lòng căn bản không cách nào hóa giải được. Đúng lúc này — “Ngươi là ai? Đang làm gì? Sao lại chạy đến đây?” Một tiếng quát lớn tục tằng đột ngột vang lên. Bát Kỳ Quỷ mặt đầy râu quai nón đột nhiên từ trên tòa nhà cao tầng bên hông nhảy xuống, trực tiếp ném ra một hố thiên thạch! Đám quỷ Minh phủ nheo mắt, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, “Bát Kỳ Quỷ đại nhân! Con đường này… chúng ta mới sửa xong…” “Hả?” Bát Kỳ Quỷ giật mình, nhìn xuống mặt đất nứt toác dưới chân, sau đó tức giận nói, “Cút cút! Lắm chuyện vậy hả?” Thầm nghĩ rằng nếu là trước kia, mình đường đường là một nguyên quỷ sao có thể bị lũ quỷ Bạch, Thanh cấp các ngươi nhắc nhở chứ? “Ngươi không ở Đông Đại khu khuân gạch, sao chạy đến đây? Khổng Thuận tên kia quản người kiểu gì vậy? Chỗ này là chỗ ngươi nên đến sao?” Một khắc sau, Bát Kỳ Quỷ mặt đầy hung hăng mở miệng nói. Giang Thiền không nói gì, chỉ nắm chặt Thiên phẩm linh phiến trong tay, linh lực trong cơ thể cũng từ từ lưu chuyển. “Ừ? Còn có linh lực?” Bát Kỳ Quỷ trợn mắt, rồi quỷ khí nồng đậm trong cơ thể lập tức bùng nổ. Ở đằng xa. Cửu U quỷ và Quỷ Đồng Tử đều bị hắn thu hút. “Không xong! Tên ngốc này sao lại tìm rắc rối đến nữ nhân loại kia?” Ánh mắt Quỷ Đồng Tử biến đổi, vội vàng muốn xuống nhắc nhở. Nhưng đúng lúc này. Cửu U quỷ lại kéo nó lại, cười nói, “Nhắc nhở gì? Cứ xem thôi.” Quỷ Đồng Tử vốn khó hiểu, rồi lại không khỏi bật cười, “Ừm cũng phải.” Bên kia. Bát Kỳ Quỷ đã nhanh chóng khống chế được Giang Thiền, hơn nữa dẫn đến Đông Đại khu, trực tiếp ném cô vào trong đống đổ nát phía dưới. Lập tức, mí mắt Khổng Thuận hung hăng giật lên. Bát Kỳ Quỷ lại quát lên, “Khổng Thuận! Ngươi làm việc kiểu gì vậy?” “Bát Kỳ Quỷ đại nhân… cái này…” Khổng Thuận định mở miệng nhắc nhở. Bát Kỳ Quỷ cắt lời, “Được rồi! Đừng giải thích! Làm việc cho Bắc Minh quỷ đại nhân mà không chịu bỏ chút tâm à!” “Cái này… Ta…” Khổng Thuận nhìn Giang Thiền nằm dưới đất, cũng không biết nên nói thế nào. “May mà ta phát hiện kịp thời, đây là sai sót của ngươi, Khổng Thuận! Ta phải tranh thủ thời gian về báo việc này cho Bắc Minh quỷ đại nhân.” Bát Kỳ Quỷ cũng không cho mình cơ hội mở miệng, đã hóa thành một vệt sáng bay về phía khách sạn. “Giang tiểu thư, ta đưa cô đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi…” Đợi Bát Kỳ Quỷ đi rồi, Khổng Thuận lúc này mới cẩn thận lên tiếng. "Tình huống gì vậy?" Ngay lập tức, đám danh sách Tô gia đang lộn xộn làm việc ở công trường không vui, "Không phải chứ, dựa vào cái gì chứ?" Giang Thiền cũng có chút kinh ngạc, rồi lạnh lùng hỏi, "Ngươi muốn làm gì?" "Cái này... ta đâu dám làm gì cô?" Khổng Thuận thầm nghĩ, làm sao có thể không nhìn ra Bắc Minh quỷ đại nhân chiếu cố đến bà cô này? Chỉ sợ mỗi Bát Kỳ Quỷ là không có mắt nhìn. Cùng lúc đó, Bát Kỳ Quỷ đã hưng phấn bay đến giữa khách sạn. Lúc này, Giang Hiểu đang ngồi trong phòng vận dụng Hậu Hối Châu Nhân Quả Tuyến, giao đấu với chính mình ở một không gian khác. Mở mắt ra. Giang Hiểu khẽ nhíu mày, đang muốn suy nghĩ thời gian. “Bắc Minh quỷ đại nhân! Khổng Thuận tên kia vừa phạm phải một sai lầm đáng chết!” Bát Kỳ Quỷ hấp tấp xông vào, lớn tiếng nói, “Ngươi có biết không, rõ ràng có một Ngự Linh Sư trà trộn vào địa bàn của Minh phủ chúng ta! Hắn cũng có cá tính đấy, trước mặt nguyên quỷ như ta mà còn dám phản kháng!” “Hừ! Ta một tát đã vỗ cho nó nằm dưới đất rồi, đúng là tự tìm đường chết!” “Bá!” Yến Tử bên cạnh không khỏi biến sắc mặt. “Hả?” Cùng lúc đó, Giang Hiểu chậm rãi nheo hai mắt. "Yên tâm, ta lúc này đã ném con cá lọt lưới kia vào công trường rồi! Đảm bảo nó không có kết cục tốt!" Bát Kỳ Quỷ không để ý đến thần thái của người phía trước lúc này, tiếp tục giành công, "Mau lên đi! Phải cho con nhỏ kia trải nghiệm Mai Hoa Lạc, ta thấy nó rất ngạo, phải hành cho thật thê thảm mới được!” “Lần này cũng may nhờ có ta, Bát Kỳ Quỷ mới không gây ra hỗn loạn lớn…” Nói xong, Bát Kỳ Quỷ còn mặt dày mày dạn hỏi một câu, “Bắc Minh quỷ đại nhân, ngươi nói ta làm đúng không?” "Đến đây, ngươi tới đây." Giang Hiểu không vội trả lời, mà vẫy tay gọi Bát Kỳ Quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận