Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 457: Bắc Minh quỷ kêu gọi

Chương 457: Bắc Minh quỷ kêu gọi Âm ti, bên trong một tòa cổ trạch.
Bành!
Linh mang bạo phát, sáng chói mắt.
Đám người Tô gia danh sách tiện tay liền đánh cho đám Quỷ Túy nơi này hồn phi phách tán.
"Tô Khanh Hải, ngươi đi theo con đường của Tô Hàn?"
Đột nhiên, một thanh niên đầu đinh suy tư nhìn vào thanh phi đao của Tô Khanh Hải, thứ đang mang theo hơi lạnh thấu xương.
Mặt đất bên dưới chẳng biết từ khi nào đã ngưng kết một tầng băng mỏng màu xanh lam.
Trước đó, đám Quỷ Túy kia đều bị hạn chế bởi lĩnh vực Hàn Băng, di chuyển chậm chạp, sức chiến đấu bị giảm sút rất nhiều.
"Không còn cách nào khác."
Tô Khanh Hải nói, "Dù sao, 【 Thì Đình 】 cuối cùng vẫn cần Vi Trần Quỷ, nghĩ rằng mảnh thiên địa này hẳn sẽ không sinh ra thêm nữa."
Nghe vậy, thanh niên đầu đinh gật đầu, không nói thêm gì.
Xét theo một ý nghĩa nào đó.
Năng lực của quỷ vật đến từ một loại pháp tắc trong Thiên Đạo.
Ví như: Quỷ lái xe có 【 Hư Hóa 】 liên quan đến một nhánh pháp tắc loại không gian.
Nếu quỷ lái xe tu luyện đến đỉnh huyền quỷ thậm chí cao hơn, 【 Hư Hóa 】 cũng sẽ không ngừng hấp thu và cường hóa.
Kể từ đó, có lẽ sau này quỷ vật sinh ra sẽ không còn năng lực xuyên qua hư không nữa!
Tô Tô, Tô Thanh sớm đã thông qua việc hấp thụ Vi Trần Quỷ, chiếm giữ 90% pháp tắc thời không của Thiên Đạo.
Trừ phi mấy vị tồn tại này chết đi, nếu không, điều kiện sinh ra Vi Trần Quỷ không còn nữa.
"【 Lĩnh vực Hàn Băng 】 có hai nhánh tiến giai."
Tô Khanh Hải lên tiếng, "Chỉ không rõ Tô Hàn chọn nhánh nào."
"Sao? Ngươi không dám tranh giành với hắn à?"
Tô Trần đột nhiên cười nhìn.
"Ngươi dám sao?"
Tô Thanh hỏi lại một câu, "Cũng chỉ vì Tô Hàn hôm nay hoàn toàn đứng về phía Thiên Cơ Cung, nếu không thì khi hắn đến đây, chắc chắn ngươi sẽ thay đổi thái độ nhanh nhất."
Tô Trần cười ha hả, ngược lại không phản bác.
"Hiện tại không tính đến danh sách thứ nhất thì sao?"
Đột nhiên, Tô Linh Nhi mỉm cười nhìn mấy thanh niên ngạo mạn từ trong cốt tủy.
Đúng lúc này— Một thiếu niên áo xám trong mắt lóe lên tinh mang, trường kiếm màu thu thủy trong tay đột nhiên bộc phát linh quang mãnh liệt.
Vút!
Kiếm quang như lụa, hóa thành ngân long, lao nhanh về phía đầu một quỷ vật cấp tai họa cách đó không xa.
Thấy vậy, mấy người còn lại trong danh sách Tô gia không khỏi đồng tử hơi co lại.
Đều cảm nhận được một luồng uy hiếp!
"Tô Quan Vũ..."
Tô Trần cảnh giác nhìn đối phương.
Ở đây lại cần nói thêm một câu.
Danh sách Tô gia không chỉ là một cái danh xưng đơn thuần.
Ngự Linh Sư tiến giai không thể tách khỏi Hồn Châu.
Hồn Châu của những quỷ vật cấp thấp thời kỳ đầu thì còn được, nhưng về sau, bất kể là quỷ vật bất hạnh hay cả nguyên quỷ, huyền quỷ...
Lúc này, sự chênh lệch giữa danh sách thứ nhất và thứ bảy sẽ sinh ra.
Gia tộc tất nhiên sẽ ưu tiên cân nhắc bồi dưỡng danh sách thứ nhất, chuẩn bị cấm thuật nguyên cấp cho hắn!
Điều người ngoài không biết là.
Đấu đá trong tứ đại gia tộc vô cùng khốc liệt.
Danh sách là một cái thang trời.
Tô Khanh Hải, Tô Trần, Tô Linh Nhi, Tô Tiêm đều muốn trèo lên đỉnh núi cao nhất!
"Không ngờ đám người kia lại trốn ở đây? A, thật dễ cho bổn tọa tìm."
Ngoài cổ trạch, Giang Hiểu dựa theo mùi vị và linh lực chấn động mà chạy đến.
"Bắc Minh quỷ đại nhân, ngài..."
Bên cạnh, Bát Kỳ Quỷ cảm thấy Bắc Minh quỷ lúc này có gì đó không đúng.
Ừ! Quả thật không thích hợp!
"Bát Kỳ Quỷ, lẽ nào ngươi lại cho rằng những lời ta nói trước kia chỉ là nói đùa?"
Lúc này, Giang Hiểu nghiêm túc nhìn về phía Bát Kỳ Quỷ, "Ta và con rùa già Tô Nhược Uyên có ân oán."
"Cho nên...ta cần một biện pháp, đem đám người kia trói lại hết!"
Lời vừa dứt.
Giang Hiểu không hề che giấu, bộc lộ hoàn toàn ánh mắt như lang sói!
Trong tích tắc.
Bát Kỳ Quỷ ngây người!
Trong Quỷ Vực có Bát trọng Ngự Linh Sư của Tô gia trấn thủ, lại đi bắt cóc đám danh sách Tô gia?
Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Ngươi nói rốt cuộc giữa Tô Tiêm ca và cái Giang Hiểu muội muội kia đã xảy ra chuyện gì?"
Trong sân cổ trạch, Tô Khanh Hải đang cùng Tô Linh Nhi đi dạo.
Tô Quan Vũ thì cùng mấy người danh sách khác của Tô gia đang nghỉ ngơi trong hành lang.
Tô Linh Nhi nhìn như ngây thơ nói ra, "Không biết nữa, nhưng mà Giang thiên có thể khiến gia chủ mở lời cho vào Hoàng Tuyền Quỷ Vực, chuyện này càng đáng để suy ngẫm a?"
"Cũng đúng."
Nghe vậy, Tô Khanh Hải nhíu mày, "Hoàng Tuyền Quỷ Vực cũng không đơn giản, thời điểm tết Trung Nguyên lại càng không tầm thường."
"Ta tích con a ~ ta tích con a ~ "
Đúng lúc này, một giọng nói cổ quái từ bên ngoài cổ trạch vọng vào.
Lời của Tô Khanh Hải còn chưa dứt, chỉ nghe thấy giọng nói này, cả người liền cảm thấy không thoải mái.
Đừng nói đến hắn.
Mấy người khác trong danh sách Tô gia cũng sầm mặt.
"Ta tích con a ~ ta tích con a ~ "
Sau một khắc, giọng nói kia lại lần nữa vang lên.
Giống như một ông lão tóc trắng đang gọi con của mình, tình cảm nghe thật tha thiết động lòng người.
Có điều...
Giọng nói này nghe quá trẻ thì phải!
"Quỷ gì đang kêu bậy? Mau giết đi."
Tô Trần quát nhỏ, tâm tình rất tệ.
Ngươi nói giọng khàn khàn một chút còn đỡ, đằng này nghe chẳng khác nào người cùng tuổi!
Tuổi trẻ thành quỷ đã đành, sao còn thích chiếm chút tiện nghi mồm miệng?
"Ta tích con a ~ ta tích con a ~ "
Càng làm người câm nín là giọng nói trẻ kia dường như còn càng tiến đến gần.
"Ta tích con a ~ ta tích con a ~ "
Đối phương phảng phất đứng ngoài cửa gọi đám danh sách Tô gia trong cổ trạch.
Thằng này xem đám người mình là con của nó à?
"Ta không thể nhịn được nữa rồi!!!” Tô Khanh Hải mặt mày đen xì, gọi ra một thanh phi đao màu bạc, sải bước đi ra ngoài.
"Hô~"
Trong cổ trạch, những người còn lại trong danh sách Tô gia cũng nhả ra một hơi trọc khí.
Năm nay sao quỷ quái gì cũng chui ra thế hả?
"Quả là hiếm thấy."
Tô Trần cố nhịn không nhả rãnh, oán thầm, "Ta lớn thế này rồi, chưa từng thấy con quỷ nào không đứng đắn như vậy!"
Bên kia.
Tô Khanh Hải vừa tới gần cửa lớn liền cảm giác được quỷ khí cấp bất hạnh bên ngoài.
"Cấp bất hạnh?"
Tô Khanh Hải nhíu mày, bản thân hôm nay chỉ mới là Ngũ trọng Ngự Linh Sư.
Ngay lúc này—— "Ta tích nhi! Ta tích nhi!"
Tô Khanh Hải lập tức cả người tức giận đến mức không chịu được, trong mắt bốc lên hỏa khí ngút trời.
Được lắm!
Mình vừa ra đã còn kích động nữa cơ đấy?
"Chết tiệt! Ta mới là ông nội nhà ngươi!!"
Tô Khanh Hải mạnh mẽ đẩy cửa, chấn âm gầm lên, linh lực trong cơ thể vận chuyển, phi đao trong tay càng đại phóng dị sắc...
Còn chưa kịp có động tác gì.
Một đoàn hắc vụ như mực nước lập tức bao phủ hắn.
… "Thứ quỷ kia biến mất rồi à?"
Trong cổ trạch, đám danh sách Tô gia lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Tiếng quỷ kêu khiến người không biết phải nhả rãnh thế nào cuối cùng cũng đã yên tĩnh.
"Tô Khanh Hải?"
Đột nhiên, Tô Trần nhìn chỗ cửa lớn.
"Còn chưa về?"
Tô Linh Nhi cũng có chút khó hiểu, chợt bước ra xem, không thấy gì khác lạ, càng không thấy dấu hiệu đánh nhau.
"Chẳng lẽ là đi chỗ khác rồi?"
Tô Linh Nhi có chút khó hiểu, tự nói một mình.
Mà dù sao bên trong Âm ti lại không có nguyên quỷ, thêm vào bên ngoài còn có một Bát trọng Ngự Linh Sư trấn thủ, nghĩ chắc không có gì ngoài ý muốn.
Trở lại trong cổ trạch.
Mọi người cũng không để việc này trong lòng.
Xét trên một phương diện nào đó mà nói.
Tô Khanh Hải nếu c·hết thì mình bớt đi một đối thủ cạnh tranh~ Đợi đến khi đêm khuya.
Trăng sáng lên cao, màn sương đen bao phủ bầu trời.
Vốn nên là ánh trăng sáng rõ, giờ phút này chiếu xuống bên trong Âm ti, nhưng lại khoác lên vạn vật một tầng trắng bệch âm u, khí chất càng thêm quỷ dị.
"Ngày mai là đến tết Trung Nguyên, không rõ năm nay còn có xuất hiện cánh cửa kia không."
Trong sương phòng, Tô Trần lấy ra hai bình Du Hồn Thủy Lộ, ngồi xếp bằng, chuẩn bị thu nạp linh khí.
Đúng lúc này— "Ta tích con a ~ ta tích con a ~ "
Giọng kêu đầy oán niệm kia lại lần nữa từ khe cửa nhẹ nhàng truyền vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận