Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 626: Hóa bướm (6)

"Ngươi cái gì ngươi? Ta cái gì ta?" Giang Hiểu cười càng lúc càng tươi rói, "Sao mà khẩn trương thế? Ta cũng đâu phải ác ma gì cho cam. Thôi nào, thả lỏng ra đi."
"Ta... Ta..." Lúc này, Vương Hạo toàn thân đã tê rần, thân thể run rẩy không ngừng, ngay cả thở thôi cũng thấy khó khăn.
Vì sao?
Vương Hạo muốn vỡ cả đầu cũng chưa từng nghĩ đến. Mình lại có thể gặp phải Đại Ma Vương mà đám thế gia nghe tên đã kinh hồn bạt vía — Bắc Minh Quỷ — trong tình huống như thế này!
"Ồ? Phản ứng mạnh mẽ đấy chứ." Giang Hiểu nắm chặt vai Vương Hạo, ánh mắt càng thêm thích thú, "Xem ra ta quả nhiên tìm đúng người."
"Ta... Ta..." Tim Vương Hạo đập loạn xạ, mãi vẫn không sao bình tĩnh lại được. Không phải vì gì khác. Chỉ là do hung uy của Bắc Minh Quỷ quá đỗi đáng sợ! Đừng nói Vương Hạo, ai trong đám thế gia mà rơi vào tình cảnh này cũng phải run rẩy đến nỗi chân không đứng vững nổi.
Bốp! Giang Hiểu đột nhiên vỗ mạnh một cái, "Lưỡi mà cứ quắn vào thì nói làm sao! Đừng hòng lừa gạt cho qua chuyện."
Đường đường là nhị danh sách của Vương gia, Vương Hạo lúc này bị ăn tát đến hoa cả mắt. Mà trong lòng lại chẳng dám nửa điểm tức giận, tủi thân đến mức muốn khóc, mặt mày thì nhăn nhó như mướp đắng. Đúng là Bắc Minh Quỷ! Quả không hổ là gian xảo quỷ quyệt, không từ một thủ đoạn bỉ ổi nào.
Vương Hạo làm sao ngờ được đối phương lại giả dạng làm một người bình thường, còn cố tình vác cái cốc hình mèo hoa làm bình phong, qua đó mà tìm đến mình... Giờ khắc này, ruột gan Vương Hạo đều hối hận xanh cả rồi. Ai có thể nghĩ ra, con mèo hoa kia lại chính là mèo mà Bắc Minh Quỷ nuôi?
Ngay lúc đó,
"Nói tên ta đi." Giang Hiểu bỗng hơi cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai Vương Hạo như ác ma dụ dỗ.
Vương Hạo run bắn người, đúng là sợ đến vãi cả mật rồi. "Bắc... Bắc..." Ba chữ này giờ chẳng khác gì bàn ủi nung đỏ, mắc nghẹn ở cổ họng, khó chịu vô cùng.
"Nói cho lưu loát! ! !" Giang Hiểu mất kiên nhẫn, quát lớn một tiếng, "Nhìn cái bộ dạng lấm la lấm lét kia, trong lòng chắc chắn có quỷ! Nói! Rốt cuộc ngươi nợ ta bao nhiêu Hồn Châu?"
Đến nước này rồi, cái tên này trong đầu vẫn cứ nhớ việc Vương gia nợ mình Hồn Châu.
"Van xin ngươi tha cho ta đi!" Vương Hạo sợ đến ngồi phịch xuống đất, khóc lóc van xin, "Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi, ta chỉ xin ngươi đi bắt cóc Vương Tuyết thôi mà! Vì sao? Rốt cuộc vì sao ngươi lại nhắm vào ta hả!?"
"Vương Tuyết? Lại thêm một cái tên quen thuộc." Giang Hiểu cau mày, rồi nói, "Nói trước xem ta là ai, rồi ta có quan hệ gì với ngươi đã."
Nghe vậy, Vương Hạo hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú kia. Trong tích tắc, Vương Hạo cảm thấy thấp thỏm lo âu, cái gương mặt này từng vô số lần xuất hiện trong cơn ác mộng, hôm nay lại hiện hữu trước mắt, hỏi có kinh hãi cho được không?
"Ngươi... Ngươi là... chủ nhân của ta..." Vương Hạo trong lòng biết bản thân mình bị dính chiêu 【Mai Hoa Lạc】 của đối phương, mà Vương gia lại không giống Tô gia, có cách tạm thời che giấu được loại năng lực này. Bởi vậy lúc này ở trước mặt Giang Hiểu chẳng khác nào con thỏ, hoàn toàn không có sức phản kháng, vẻ mặt thì khuất nhục vô cùng.
"Hả?" Nghe vậy, Giang Hiểu ngạc nhiên, "Ta là chủ nhân của ngươi?"
Vương Hạo nghiến răng, gượng gạo nói, "Không... Không sai..."
"Đừng có tìm cách làm quen! Ngươi nói nợ ta bao nhiêu Hồn Châu mau!" Giang Hiểu nghĩ thầm, chẳng lẽ thằng này lại còn dám lợi dụng mình mất trí nhớ sao? Đừng nói gọi chủ nhân, có gọi bằng ông tổ thì hôm nay món nợ này cũng phải đòi cho bằng được!
"Ta..." Vương Hạo giờ chỉ muốn chết cho rồi. Đây đúng là phong cách của Bắc Minh Quỷ, hoàn toàn chẳng thèm lý sự với ngươi, một tên thổ phỉ đầu lĩnh chính hiệu!
"Ta... Ta không nhớ..." Vương Hạo nghiến răng đến sắp nát, cúi gằm mặt, trong lòng chỉ hy vọng hai vị Ngự Linh Sư kia nhanh chóng đến cứu mình.
"Không nhớ à?" Giang Hiểu trợn mắt, lại tát mạnh thêm một cái, "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không nói ra đầu đuôi thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
"Ngươi muốn bao nhiêu Hồn Châu mới chịu buông tha ta?" Vương Hạo gần như bị giày vò đến hỏng mất.
"Ta nói ngươi này, sao cứ như thể ta cố tình đến cướp của thế?" Giang Hiểu ngược lại không vui, "Còn cảm thấy bản thân bị oan ức đúng không?"
"A a a a a a a a!" Vương Hạo ngửa mặt lên trời than, căn bản không thể hiểu nổi lối suy nghĩ trước sau bất nhất của Bắc Minh Quỷ. Chẳng hiểu nổi thằng này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu nữa? Đúng là một tên cướp có tiếng có miếng rồi!
Đồng thời, Vương Hạo trong lòng cũng buồn bực vô cùng. Bắc Minh Quỷ chẳng phải đang giành chính quyền ở Huyền Môn với Thương Nguyên Quỷ sao? Sao giờ lại vì Hồn Châu mà lén la lén lút lẻn vào Bắc Đô, hao tổn công sức lớn như vậy chỉ để đối phó mình?
Bên kia. Giang Hiểu cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cái tên Vương Hạo này sao cứ luôn lôi mình vào? "Ta hỏi ngươi, ta là ai!" Ngay sau đó, Giang Hiểu đổi giọng nghiêm túc, một tay túm lấy cổ Vương Hạo, ánh mắt sắc lẻm nhìn thẳng vào vị nhị danh sách Vương gia này.
Bản năng né tránh, Vương Hạo cà lăm mở miệng, "Ngươi... Ngươi là... Bắc..."
Ngay lúc đó, "Thiếu gia? Còn chưa ra sao? Ta muốn nhìn xem người kia rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt." Giọng nói bất chợt vang lên từ bên ngoài xà lim. Chính là vị Ngự Linh Sư thất trọng kia!
Ánh mắt Vương Hạo đột ngột sáng lên, trái tim đang lo lắng lại dần rơi xuống. Quá lắm rồi! Chung phòng với một Lệ Quỷ nguy hiểm tột độ như Bắc Minh Quỷ thật đáng sợ quá đi!
Vụt — trong khoảnh khắc, ánh mắt Giang Hiểu trở nên hung ác, một tay nắm chặt cổ Vương Hạo, lạnh giọng nói, "Bảo thằng kia cút đi!"
Về rồi! Về rồi rồi! Trái tim Vương Hạo lại lần nữa treo ngược lên. Vừa nãy còn cảm thấy Bắc Minh Quỷ có gì đó không đúng... Giờ thì khỏi nghi ngờ gì nữa rồi. Cơn đại khủng bố mà trước kia mình từng chứng kiến ở Thiên Trì giờ lại lần nữa ập xuống!
"Thiếu gia?" Đồng thời, vị Ngự Linh Sư thất trọng trong hành lang đã nhận ra được điều bất thường.
Tách! Giang Hiểu siết tay thêm một cái nữa. Cho dù không có linh lực, nhưng dưới cảm ứng của bản năng 【Mai Hoa Lạc】, lúc này Vương Hạo cũng không thể động đậy. Chỉ có thể như gà chờ thịt bị người ta bóp trong tay.
"Ta... Ta đang... bàn chút chuyện với... hắn..." Vương Hạo cảm thấy sắp nghẹt thở, vội vàng lên tiếng.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. "...Được." Ngoài xà lim vang lên một giọng đáp bình thản.
Trong giây lát. Tiếng bước chân dần đi xa. Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Giang Hiểu vẫn không hề biến mất, mà lại càng thêm đậm đặc.
Bên kia. Ngự Linh Sư thất trọng Vương Đào vừa rời khỏi tầng hầm ngầm, lập tức vẻ mặt lạnh lùng.
"Sao vậy?" Vương Liệt lúc này đang nhấp ngụm trà, "Tiểu tử kia bị thiếu gia giết sắp chết rồi hả?"
"Không đúng!" Vương Đào hít sâu một hơi, gằn từng chữ, "Nhanh chóng liên hệ gia tộc, lập tức phái người đến chỗ này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận