Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 788: Trong vực sâu ăn dưa quần chúng

Chương 788: Đám đông hóng chuyện trong vực sâu
Một vùng Berlin tối tăm, hỗn loạn, đổ nát ở ngay trung tâm.
"【Cấm thuật Chi Môn】 bị Bạch Ngọc Kinh bọn người phá hủy sao?" Giang Hiểu vừa không tiếc bất cứ giá nào để Lý Mỗ giữ lấy mạng, vừa lẩm bẩm tự nói, "Cũng không sao, đã vậy rồi thì..."
Đúng lúc này --
Bốp!
Lý Mỗ bỗng nắm lấy tay phải Giang Hiểu, gian nan ngẩng đầu nói, "Giang Hiểu... ngươi đang làm gì vậy?"
"Cứu ngươi." Giang Hiểu thẳng thắn đáp.
"Không... ngươi chấp chưởng thiên Đạo...?" Lý Mỗ đột nhiên linh quang lóe lên, gắt gao nhìn khuôn mặt thanh niên, nói, "Vậy mà ngươi lại lãng phí những tàn lực cuối cùng của thiên Đạo!"
"Cái gì gọi là lãng phí?" Giang Hiểu nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Một tia thiên Đạo chi lực cuối cùng này... có thể che chở cho Hoa Quốc hai tháng cuối cùng..." Lý Mỗ cảm thấy yết hầu nghẹn ứ, khàn giọng nói, "Không nên... lãng phí lên người ta... ta đã là kẻ sắp c·hết... Hãy nắm lấy khoảng thời gian cuối này... ngươi sau khi trở về có thể..."
"Câm miệng! Ta còn có Luân Hồi châu, ngươi không thể c·hết được." Giang Hiểu đột ngột gạt tay Lý Mỗ ra, sau đó nhìn về phía một vùng đen tối xa xăm không sao soi rõ, nắm chặt Trần Châu lần nữa, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.
"Vì sao? Giang Hiểu! Ngươi không phải chỉ làm những việc chính xác sao?! Ngươi có biết làm vậy với thế giới này..." Lý Mỗ không muốn chấp nhận việc này, hy sinh chút thiên Đạo chi lực cuối cùng, chỉ để cứu mình?
Hai tháng ngắn ngủi kia đáng quý đến thế nào? Lãng phí lên người hắn, chẳng phải là để mạng sống của thế giới này vì hắn mà nhường nhịn?
Với tư cách cung chủ Thiên Cơ Cung, Lý Mỗ cũng khó gánh phần tự trách này.
"Ngươi có thể hy sinh, Tô Tô cũng có thể hy sinh, Cửu Linh cũng có thể hy sinh, tất cả mọi người đều có thể hy sinh..." Giọng Giang Hiểu không chút dao động, cứ như đang kể về một việc tầm thường, "Sau đó, hy sinh đến cuối cùng, chỉ còn lại mình ta sao?"
"Muốn cứu thế giới trước hết phải cứu những người bên cạnh mình."
Sau một khắc, Giang Hiểu cầm chắc Huyền Vũ kiếm, huyền quỷ tinh huyết đỉnh phong trào dâng vào tim, cung cấp nguồn sinh lực mạnh mẽ.
Đồng thời, một đám lưu ly hỏa bảy màu chuyển động mà ra, bám vào cánh tay phải, vặn vẹo cả không gian xung quanh.
Cùng lúc đó--
Giang Hiểu nâng ngang thanh ma kiếm huyết đồng tử mảnh khảnh này.
Vầng hồng quang thị huyết từ huyết đồng tử lóe lên.
"Chúa tể huyết." Giang Hiểu bất chợt nhếch môi vẽ nên một độ cong kỳ dị, "Muốn nếm thử không?"
"Đã sớm chờ ngươi." Tàn hồn bị phong ấn trong Huyền Vũ kiếm đã sớm thần phục Giang Hiểu, càng chưa từng tưởng tượng, vị kiếm chủ này lại đưa nó đến độ cao này.
Tuy rằng cũng có một thanh Tô gia Tiên kiếm khác, Long Uyên kiếm. Nhưng cùng đi đến đây, Bắc Minh quỷ sớm đã quen thanh Ma kiếm huyết thị điên cuồng này.
Không gió yên ắng...
Hắc ám tĩnh mịch...
Thần đưa tay chạm vào chỗ vết kiếm vừa nãy trên lớp vải trắng, bỗng thấy một cảm giác vô cùng khó hiểu.
"Vì sao lại đến bước này?" Thần quỷ dị tự nhủ... rồi nói, "Cho dù là chúa tể, cũng vẫn không có cách nào phá hủy tàn dư cuối cùng của thiên Đạo sao?"
Vốn là tuyệt cảnh thập tử vô sinh, vậy mà đối phương lại lần nữa dựa vào thiên mệnh cưỡng ép xông ra một con đường sống. Thần chợt nhớ đến Si thần bí, lập tức giơ tay, thất số Sứ Giả vực sâu ngay ngắn khẽ động.
"Càng vậy, ta lại càng muốn tự tay xé cái gọi là thiên mệnh chi tử này, triệt để nghiền nát thiên Đạo đáng c·hết kia!"
Vụt--
Bảy vị Sứ Giả vực sâu trong khoảnh khắc hóa thành ám ảnh quỷ dị, xé rách không gian, tốc độ cao nhất ập đến.
Giang Hiểu chỉ đứng im tại chỗ, sắc mặt không đổi, sau đó một cổ thôn phệ lực cường đại đột ngột bộc phát từ chỗ hắn làm trung tâm. Xung quanh mọi thứ thậm chí cả bóng tối đều bị hút vào. . .
【 Thao thiết 】
Trên thực tế,
Berlin lúc này đánh nhau dữ dội, nhưng ở thế giới hắc ám trong gương kia, tức là bên trong vực sâu. Tô Trạch cùng Trần lão bản cùng với Quỷ Thần Phụ, Cực Nhạc Quỷ và những đại lão vực sâu khác, lúc này hoàn toàn với tâm thế ăn dưa xem náo nhiệt, quan sát màn này.
Dù sao thế giới này cũng chưa bị vực sâu nuốt chửng, cho dù là phương Tây cũng chỉ nhận phải sự ăn mòn nghiêm trọng, chưa hoàn toàn hòa nhập làm một phần của vực sâu.
Tô Trạch, Trần lão bản cũng đều dựa vào thủ đoạn tương tự như hình chiếu để hàng lâm hiện thế, c·hết thì c·hết, dù sao bản thể cuối cùng vẫn ở trong vực sâu.
"Giang Hiểu này xem ra thực sự đã dung hợp hạt giống thiên Đạo rồi..." Quỷ Thần Phụ thông qua đôi mắt xám trong hiện thế nhìn thấy Berlin lúc này, "Còn có cả Trần Châu, chỉ sợ không thua Lý Mỗ cửu trọng."
"Lý Mỗ cửu trọng mạnh đến thế nào?" Bên cạnh, Cực Nhạc Quỷ đột nhiên nhìn vết thương quanh người Quỷ Thần Phụ.
"Mạnh hơn ta, cũng mạnh hơn ngươi." Quỷ Thần Phụ cũng không để bụng, thản nhiên nói, "Nếu có Luân Hồi châu, e rằng Lý Mỗ hôm nay một mình có thể gi·ết ra ngoài."
Tình trạng của mình tuy cực kỳ nguy hiểm trong Rừng Rậm Hắc Ám, cần biết rằng--
Linh hồn của Quỷ Thần Phụ cũng đang nằm trong tay một vị chúa tể.
Cực Nhạc Quỷ cũng không thể thật sự ra tay với Quỷ Thần Phụ, bèn đổi chủ đề nói, "Ta tò mò hơn, Thần có gi·ết được tên thiên mệnh chi tử kia không."
Vừa dứt lời,
Xung quanh bóng tối bỗng gợn lên một đợt như sóng nước. Đó là thực lực khủng bố của chúa tể vực sâu, ở hiện thế đã có ma lực lớn đến thế, lại càng không cần nói đến ảnh hưởng trong vực sâu.
Cực Nhạc Quỷ vội vàng im lặng. Quỷ Thần Phụ lại không mấy sợ hãi, nói, "Trừ khi Thần chịu chi một cái giá lớn, cưỡng ép dùng bản thể hàng lâm hiện thế, nếu không e là không ngăn được."
"Hai bên cùng bị thương có khả năng không?" Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn từ bóng tối bên cạnh vang lên.
Quỷ Thần Phụ liếc mắt rồi gật đầu, "Có khả năng, nhưng đừng mơ mộng, chỉ có chúa tể mới có tư cách nhặt cái t·i·ện nghi này thôi."
"Nói đến đây..." Quỷ Thần Phụ đột nhiên nhìn về phía Trần lão bản vẫn luôn im lặng, "Vì sao Si lại ra tay giúp thiên mệnh chi tử của thế giới này?"
"Không cần trả lời ngươi." Trần lão bản nhíu mày, sau đó nhìn xung quanh, "Ở đây tối om, không thấy ánh sáng, mãi không quen, ta đi trước đây."
"Không xem tiếp sao?" Cực Nhạc Quỷ liếc nhìn Trần lão bản, trong lòng biết thực lực của gã kỳ thực không tính là xuất chúng, có lẽ do bản chất sinh mệnh vực sâu phần lớn thiếu thốn thất tình lục dục nên mọi người bình thường cùng Trần lão bản có quan hệ khá tốt.
Huống chi sau lưng đối phương còn là vị chúa tể Si thần bí, hiếm khi ra tay; không giống những chúa tể khác, hễ động là sẽ mở ra hắc ám, thôn phệ cường giả trong vực sâu...
"Không cần." Trần lão bản thản nhiên nói xong rồi biến mất tại chỗ.
"Hả?"
Trong bóng tối, một con rùa đen khổng lồ cỡ núi liếc xéo Trần lão bản, sau đó lại nhắm đôi mắt khổng lồ của mình lại.
"Tô Trạch, ngươi thì vì sao lại ra tay giúp tên thiên mệnh chi tử kia?" Đột nhiên, Cực Nhạc Quỷ nhìn về phía Tô Trạch, mở miệng nói, "Cái tên Hư đó rốt cuộc nghĩ cái gì..."
Chưa đợi hắn nói hết câu. Tô Trạch đã bực bội ngắt lời, "Cả đám chỉ có ngươi nói chuyện không ngớt! Im miệng cho ta nhờ! Để xem Đại điệt nhà ta... xem cái tên thiên mệnh chi tử đó thế nào đập nát con quái mắt to là xong thôi mà..."
Vừa nói xong.
Mặt Cực Nhạc Quỷ lập tức đen lại.
Cực Nhạc Quỷ dù sao cũng là cường giả sống hàng ngàn năm trong vực sâu, nếu không có chỗ dựa là chúa tể, cũng có thể ngang hàng với Tô Trạch, Quỷ Thần Phụ và những Sứ Giả này, thực lực tự nhiên khỏi bàn.
"Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì." Tô Trạch lúc trước bị Thần một chiêu miểu sát, lúc này trong lòng vẫn còn uất ức, có cơ hội là lại xả ra, "Hỏi mãi không thôi, có ai thèm để ý ngươi không, không biết điều à?"
"Ta thấy ngươi mới là không biết trời cao đất dày!" Cực Nhạc Quỷ không nhịn được, "Có ngon thì bảo Hư trả nguyên hồn cho ngươi! Để xem bổn tọa nuốt ngươi! Hay là ngươi nuốt bổn tọa!"
"Não tàn." Tô Trạch khinh thường nhả ra hai chữ.
Nguyên hồn một mặt đại biểu cho việc bị chúa tể giam cầm, mặt khác cũng đảm bảo mạng sống có thể không ngừng nhờ sức mạnh của vực sâu mà cải tạo.
Nếu đổi thành đám Sứ Giả của Thần thì đã không có hồn, đờ đẫn, tự nhiên sống không bằng c·hết; Trần lão bản cũng bận bịu ngược xuôi cả ngày, chỉ là không quen dừng chân ở vực sâu mà thôi... có sở thích khác.
Còn Tô Trạch, sau lưng hắn là đại ca Tô Bạch,
Tô Bạch ngày thường thì khi nào quản thằng nhị đệ này? Cho nên tên này cũng là một Sứ Giả tương đối hiếm thấy trong vực sâu.
Bên kia,
Quỷ Thần Phụ cứ lẳng lặng nhìn một màn này, không nói một lời, trong lòng lại đang suy nghĩ.
"Hư rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn nhặt t·i·ện nghi của Thần?"
Tính cả Hư, trong vực sâu tổng cộng có ba nửa chúa tể.
Thần cùng Si đều đã ra tay.
Trong đó cách làm của Si khiến người không thể nắm bắt ý đồ; Thần trước sau như một hung hăng; còn vị chúa tể sau lưng mình thì có vẻ không hứng thú với những chuyện này.
Điều khiến Quỷ Thần Phụ thấy tò mò hơn cả là:
Hư sắp trở thành vị chúa tể vô thượng thứ tư kia! Đối phương, rốt cuộc là muốn làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận