Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 41: Cái thứ nhất sân ga, không người lên xe

Chương 41: Sân ga đầu tiên, không ai lên xe
Rất nhanh, Giang Hiểu và Tiết Kỳ đã đi tới trước chiếc xe buýt số 444.
Két... Ken két...
Cửa xe chậm chạp mở ra, trục xe kêu lên những âm thanh chói tai như thể bị gỉ sét.
Trong xe không có đèn, tối đen như mực.
Tiết Kỳ quan sát xung quanh, không phát hiện bất cứ thứ gì đáng sợ.
"Đờ người ra làm gì? Lên xe đi chứ!"
Ngoài dự kiến, người lái xe lại là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi. Thấy Tiết Kỳ đứng ở cửa xe không chịu lên mà cứ nhìn ngó xung quanh, ông ta liền mất kiên nhẫn nói một tiếng.
Ngay lập tức, Giang Hiểu nhướng mày, "Giọng của ông lái xe này nghe lại bình thường quá nhỉ."
Chiếc xe buýt quỷ dị như vậy, mà một người lái xe với vẻ ngoài bình thường lại chính là điều bất thường nhất.
Tiết Kỳ cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cắn răng, bước lên xe.
Giang Hiểu cũng đi theo, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
"Đợi một chút!"
Bỗng nhiên, đúng lúc này, người lái xe trung niên đột ngột quay đầu nhìn hai người một cái, "Tiền đâu?"
"Tiền?"
Khóe miệng Tiết Kỳ co giật một chút.
Thật sự y hệt như xe buýt bình thường sao?
Nhưng khi cậu đến chỗ bỏ tiền xu thì mới phát hiện không có mã quét hai chiều.
Thời buổi này, đa số mọi người không mang tiền mặt khi ra ngoài, trong lúc nhất thời Tiết Kỳ không khỏi ngây người.
May mà lúc này Giang Hiểu đã đi tới, móc ra một tờ mười đồng tiền, "Sư phụ, không có tiền lẻ, vậy coi như thế đi."
"Mười đồng à? ... Để ta tìm xem."
Người lái xe trung niên đột nhiên lên tiếng.
Sau đó, ông ta lục lọi trong cái ví bên người, cuối cùng móc ra vài tờ tiền mặt lẻ.
Người lái xe này cũng tốt bụng đấy chứ?
Giang Hiểu cũng không khỏi lẩm bẩm.
Nhưng mà, sau khi nhận lấy mấy tờ tiền kia, cả người anh lại kinh hãi.
Âm tiền!
Số tiền người ta trả lại lại là tiền của người chết dùng!
Cùng lúc đó, con ngươi Tiết Kỳ đột nhiên co rút, suýt chút nữa đã triệu hồi ra Linh Khí Bản Mệnh.
Trong không gian mờ ảo của xe buýt, Giang Hiểu cố nén chấn động trong lòng, cười cười, cất mấy tờ âm tiền vào túi.
Tiết Kỳ ngạc nhiên nhìn anh một cái, "Tên tân sinh này có tố chất tâm lý tốt thật đấy."
"Ngồi vào chỗ đi."
Sau khi giao tiền, người lái xe kéo cần số, chuẩn bị xuất phát.
Đột nhiên, Tiết Kỳ mở miệng hỏi, "Sư phụ, sao không bật đèn vậy?"
Người lái xe đáp, "Có một số khách không thích ánh sáng."
Nghe vậy, trong lòng Tiết Kỳ như bị đè một tảng đá lớn.
Giờ phút này, cậu ta mơ hồ có chút hối hận vì đã lên xe.
Ngồi trở lại chỗ, Tiết Kỳ liếc nhìn Giang Hiểu bên cạnh, anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
"Hô ~"
Tiết Kỳ hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm, một khi có chuyện bất trắc, cậu nhất định phải triệu hồi Linh Khí Bản Mệnh ngay lập tức.
Cùng lúc đó, xe buýt số 444 rốt cục chậm rãi chạy về phía cổng ra.
Một cảnh tượng quỷ dị lại lần nữa xuất hiện.
Cánh cổng lớn vốn đã đóng chặt giờ phút này tự dưng mở toang, hơn nữa nhân viên bảo vệ trong chốt gác giống như không hề phát hiện chiếc xe buýt này vậy.
Xuyên qua cửa sổ xe, Giang Hiểu thậm chí thấy mấy người bảo vệ đang đánh bài uống rượu.
Ầm...
Tiếng động cơ trầm thấp, chiếc xe buýt này giống như đồ cũ mấy năm về trước, trên đường đi rất là xóc nảy.
Bỗng nhiên, Tiết Kỳ kinh hãi phát hiện rõ ràng có một chiếc xe buýt khác đang chạy ngang bên ngoài.
"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có hai chiếc xe buýt ma quái sao?"
Tiết Kỳ vội vàng ghé vào cửa sổ, dụi dụi mắt nhìn kỹ chiếc xe buýt kia.
Cảnh tượng tiếp theo làm cậu khó tin.
Chỉ thấy chiếc xe buýt trên đường đối diện, xe sơn màu đỏ thẫm, trên bảng hướng dẫn bên hông có thể thấy rõ ba chữ màu đỏ tươi như máu: 444.
Bá!
Da đầu Tiết Kỳ tê dại, một luồng khí lạnh chạy thẳng xuống tận lòng bàn chân.
Càng làm cậu không thể tin nổi hơn chính là, cậu mơ hồ trông thấy ở cửa sổ xe của chiếc xe buýt số 444 đối diện cũng có một bóng đen đang ghé vào cửa sổ.
"Má nó!"
Tiết Kỳ sợ tới mức kêu quái lên.
Giang Hiểu bên cạnh quay đầu nhìn qua, ánh mắt khó hiểu.
Người lái xe phía trước cũng bất mãn mắng một câu, "Náo cái gì?"
"Sao vậy?" Giang Hiểu lên tiếng hỏi.
Trên trán Tiết Kỳ túa ra vài giọt mồ hôi lạnh, "Vừa nãy ta...thấy một chiếc xe buýt 444 khác?"
"Hả?" Giang Hiểu kinh ngạc.
Tiết Kỳ nghiến răng, nói, "Không được, lát nữa tới trạm tiếp theo ta sẽ xuống xe, sau đó trực tiếp làm hỏng cái xe này! Ta xem nó là cái loại yêu ma quỷ quái gì mà dám lộng hành trước mặt ta!"
Nghe vậy, khóe miệng Giang Hiểu hơi cong lên, không nói gì thêm.
Có thể thấy được, tâm của đối phương giờ phút này đã loạn cả lên.
Còn về phần mình?
Giang Hiểu liếc mắt nhìn xung quanh không khí đen kịt áp lực, sau đó ngáp một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Có hơi mệt mỏi...
Thời gian dần trôi qua.
Tiết Kỳ không ngừng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ngoài cửa sổ xe.
Cũng may, vẫn còn trong trấn Thiên Võng, không có chạy tới nơi hoang vu nào cả.
Ánh đèn đường lờ mờ hai bên, coi như là sự an ủi duy nhất lúc này.
Bình!
Đột nhiên, đúng lúc này, chiếc xe buýt 444 cuối cùng đã tới sân ga đầu tiên - Uy Hải Lộ.
Tiết Kỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm, trấn Thiên Võng không hề kém các thành phố loại hai, Uy Hải Lộ là một đoạn đường tương đối phồn hoa.
Trên đường thậm chí còn có những đôi tình nhân đang đi dạo.
Bất quá, chiếc xe buýt này thực sự bất thường, hay là chờ thêm vài ngày mình tìm mấy đồng đội đáng tin cậy đến xử lý.
Nghĩ vậy, Tiết Kỳ đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên cửa xe tự động mở ra.
Đồng thời, một bà lão tóc bạc chống gậy từ từ bước lên xe.
Chỉ thoáng nhìn qua, động tác của Tiết Kỳ lập tức cứng đờ.
Cậu không nhận ra bà lão tóc bạc này là người bình thường.
Vừa bước lên xe, bà ta đã nhìn quanh, sau đó khó hiểu nói, "Sao lại không có ai vậy? Thôi được rồi, ta đợi xe khác vậy."
Nói xong, bà lão tóc bạc lại bước xuống xe.
Người lái xe trung niên quát ầm lên, "Bà lão chết tiệt kia, đừng có lãng phí thời gian có được không?"
Bà lão tóc bạc như không nghe thấy lời của đối phương, trong miệng lẩm bẩm gì đó, quay người chậm rãi rời đi.
"Chuyện gì xảy ra..."
Tiết Kỳ giờ phút này chân tay lạnh toát, tim đập nhanh hơn.
Vì sao bà lão tóc bạc không lên xe?
Vì sao bà ta biết trên xe không có người?
Lúc này, Giang Hiểu cũng từ từ mở hai mắt ra, nhíu mày.
Trong mắt anh, Ảnh Quỷ cũng không đưa ra lời nhắc nhở gì.
Xem ra, tình cảnh hiện tại của mình càng trở nên quỷ dị hơn rồi...
Bất quá...
Đột nhiên, khóe miệng Giang Hiểu nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn, "Như vậy, mới thú vị chứ."
Tiết Kỳ vốn định xuống xe, giờ phút này càng thêm kiên định ý định đó.
Cậu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn Giang Hiểu bên cạnh, cũng không có ý định nhắc nhở anh ta.
"Ngươi cứ tự chết ở trên chiếc xe này đi..."
Tiết Kỳ nhanh chóng đi về phía cửa xe vẫn chưa khép lại.
Nhưng vào lúc này, cửa xe đóng sầm một tiếng.
Tiết Kỳ mở to mắt, khó có thể chấp nhận nhìn về phía trước, "Sư phụ! Tôi còn chưa xuống xe mà!"
"Mười giây đã trôi qua rồi, cửa xe phải đóng lại, nếu không chúng ta sẽ nhìn thấy một vài thứ không nên thấy."
Giờ phút này, giọng của người lái xe nghe có chút khẩn trương.
"Má nó!"
Tiết Kỳ tức giận nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi lên.
Cậu suýt nữa đã nói cái vấn đề lớn nhất chính là cái tên lái xe này chứ ai!
Không có cách nào, xem ra mình chỉ có thể đợi trạm kế tiếp.
Tiết Kỳ hậm hực trở lại chỗ ngồi.
Bên cạnh, Giang Hiểu liếc nhìn đối phương, sau đó cười hai tiếng, không nói gì.
"Cô——"
Sau khi một lần nữa ngồi xuống chỗ, không khí quỷ dị xung quanh càng thêm nồng đậm, Tiết Kỳ không khỏi khẩn trương nuốt nước bọt.
"Nhanh tới trạm kế tiếp đi!"
Cậu nhìn phong cảnh không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ, căng thẳng chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận