Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 790: Hắc ám tới gần

Chương 790: Hắc ám đến gần thiên đạo...Đang trên đà sụp đổ...Hoa quốc. Bên ngoài Dương Thành, biển rộng mênh mông. Nơi này từng là khu vực nổi tiếng Man Hoang quỷ vực, có một huyền quỷ và ba nguyên quỷ, cuối cùng bị Bạch Quỷ dẫn theo Minh phủ đệ nhị giới đồ sát sạch sẽ. Quỷ khí dần biến mất, ngư dân lại có cơ hội vào lại vùng biển ẩn chứa vô số bảo vật này. Nhưng hôm đó, một đám người thân thể cường tráng đang chèo thuyền bỗng ngừng tay, ngay cả mẻ lưới vừa kéo cũng bỏ mặc, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước. “Trời…” Một hán tử cường tráng mờ mịt há hốc miệng, “Sao lại thành đen rồi?” Trong tầm mắt có thể thấy. Biển cả phía xa như biến thành mực, đen kịt đến mức không thấy cả năm ngón, ngay cả bầu trời cũng mờ mịt không ánh sáng, như thể có một lớp màn đen không xuyên thấu ánh sáng giáng xuống. “Quỷ sao?” Một đồng bạn khó khăn nuốt nước miếng. “Mẹ tổ phù hộ ta…” Một hán tử khác run rẩy cầu nguyện… bắt đầu, đối mặt với bóng tối quỷ dị này, trong lòng thấp thỏm lo âu. Cùng lúc đó. Những người đi thuyền này không hề chú ý. Bên dưới ca nô, biển sâu lặng lẽ xuất hiện một bóng đen cực lớn như hòn đảo… Một khắc sau. Sóng lớn ngập trời! Một cái miệng lớn đen kịt dữ tợn phá biển mà ra, như hố đen nuốt sống tất cả... Huyền Môn đóng quân ở tây cảnh Hoa Quốc, sát với nước láng giềng, bao gồm cả thềm lục địa Châu Âu. Từ sau chuyện Thương Nguyên Quỷ xảy ra. Dã Hồ Quỷ cùng các huyền quỷ cấp cao không còn sức ngưng tụ, hoặc suốt ngày đánh nhau, hoặc mạnh ai nấy đi. Bốn Minh Ngự Linh Sư thì nóng nảy vô cùng. Suốt ngày lo đánh nhau không lại, khắp nơi cố ý khiêu khích, các kiểu khiêu chiến mở miệng mắng chửi… Quỷ Đạo sĩ dứt khoát một đường đi về hướng tây, tới nước láng giềng, cố ý tạm tránh những phiền toái này. Trên đường thấy mọi thứ đều khác xa Hoa Quốc. Đúng lúc này – Quỷ Đạo sĩ bỗng dừng bước, nhìn về phía trước, bình nguyên mênh mông, nhíu mày. Ở phía chân trời rất xa xuất hiện một đường kẻ đen nhỏ xíu… Bầu trời sầm lại. Càng giống mây bão kéo đến, âm u. "Ừm?" Quỷ Đạo sĩ nhạy cảm nhận ra điều gì, lập tức vận dụng 【 Vi Quan 】 Súc Địa Thành Thốn, chớp mắt đã đến cuối bình nguyên. Một khắc sau, Quỷ Đạo sĩ hơi khựng lại, cặp mắt hẹp dài lộ vẻ rung động lớn lao. Đập vào mắt là bóng tối mênh mông vô tận... Không riêng mặt đất, ngay cả bầu trời cũng đen kịt một mảnh, như một bức họa ngâm trong mực nước, chẳng thấy chút ánh sáng nào. Cảnh trước mắt như thể là... Thế giới diệt vong! Từng luồng khí tức tà ác phát ra trong không gian hắc ám bao la, vô số con ngươi xám xịt mất trật tự mọc ra trong bóng tối, những tiếng nói thì thầm kỳ dị khiến lòng người thất thủ, như thể đang ở địa ngục. Két… Đúng lúc này, một bàn tay to xù lông lặng lẽ đưa ra từ bóng tối, năm ngón tay bấu chặt vào lớp đất màu nâu xám bên ngoài. Oanh! ! ! Quỷ Đạo sĩ búng ngón tay, một viên đá lập tức kéo theo thế núi, đánh nát quái vật chưa kịp chui ra thành một vũng thịt bọt đen ngòm. Một khắc sau – “Rống!” “Thịt!” “Ăn hết hắn! ! !” Không gian hắc ám lập tức bạo động, từng tiếng gào thét quái dị vang lên, vô số quái vật vực sâu dày đặc như thủy triều bò ra. “Đây là vật gì?” Dù Quỷ Đạo sĩ là cường giả trong huyền quỷ, nhưng giờ phút này vẫn thấy da đầu run lên. Nhất là khi bóng tối không ngừng lan rộng... Bóng tối như thủy triều, không ngừng lan tràn, vạn vật mất hết sắc màu, thế giới này đang bị ăn mòn! Cùng lúc đó. Quỷ Đạo sĩ bỗng có cảm ứng, ngẩng lên nhìn màn trời đen kịt. Trong lòng chẳng hiểu sao dấy lên một cảm giác rung động sợ hãi... Trong bóng tối đậm đặc không thể nào tan ra, mờ hồ như có một hình dáng vật thể cực lớn không thể hình dung! “Không ổn, việc này lớn rồi, mau về báo cho Huyền Môn.” Một khắc sau, Quỷ Đạo sĩ không dám ở lại lâu, lòng căng thẳng, vội vã lướt đi vài dặm, đứng trên một ngọn núi. Nhìn sóng ngầm hắc ám không ngừng mở rộng kia. Ánh mắt Quỷ Đạo sĩ ngưng trọng, lẩm bẩm: “Ngày này cuối cùng cũng tới rồi sao?” ... ... Phương Tây. Theo bầu trời bị con ngươi xám xịt kia chiếm giữ… Thế giới này hoàn toàn biến thành không gian hắc ám tĩnh mịch lạnh lẽo. Như thể đang ở giữa vực sâu! Dù Giang Hiểu quanh thân linh quang sáng chói, nhưng lại như một ngọn đuốc trong đêm tối, ánh sáng yếu ớt thậm chí chỉ vừa đủ chiếu sáng khu vực chưa đầy 10 mét bên cạnh. “Đây là bản thể của thần?” Giang Hiểu kinh hãi ngẩng đầu nhìn con ngươi màu xám mang theo tử khí lạnh lẽo. Chỉ một con ngươi thôi đã lớn đến mức bao trùm tất cả! Tầm mắt không cách nào thấy rõ hoàn toàn bản thể hắn, khó có thể tưởng tượng hắn rốt cuộc lớn đến mức nào, như tinh cầu khổng lồ ư? Cùng lúc đó. Giang Hiểu cau chặt mày. Thiên Đạo chi lực đang trôi qua rất nhanh... Hơn nữa, thần không tiếc bất cứ giá nào, hao tổn lực lượng vực sâu khó lường, giáng xuống bản thể, khiến gánh nặng lên thế giới này càng lớn, đến mức thiên đạo không thể gánh nổi. Bá! Một khắc sau, Giang Hiểu không nghĩ nhiều, lập tức trong bóng tối vô tận tìm được Lý Mỗ. “Phải làm sao bây giờ?” Lý Mỗ cũng kinh hãi trước cảnh này. Đúng là chúa tể vô thượng trong vực sâu. Ngay khi bản thể hắn xuất hiện, toàn bộ Phương Tây đã lập tức rơi vào vực sâu... “Phải trốn.” Giang Hiểu không biến sắc, giọng rất bình thản, “Đợi ta có được Đoạn Phách kiếm, lúc đó sẽ xuống vực sâu giết con mắt to này.” Ngoài ra. Giang Hiểu càng thêm rõ, tình trạng của Lý Mỗ có chút khó giải quyết, phải nhanh chóng trở lại Hoa Quốc, dùng Luân Hồi Châu để chữa lành cho hắn. Nếu không, e là tiếp tục trì hoãn, ngày mai vực sâu sẽ nuốt hết mảnh đất tịnh thổ cuối cùng này. "Túc Mệnh châu còn dùng được không?" Lý Mỗ nhìn không gian hắc ám như vực sâu, nói: “Hay là nói thiên đạo chi lực không đủ?” “Không đủ.” Giang Hiểu vừa dứt lời. Bá — Trong bóng tối, vô số xúc tu đen kịt dài ngoằng từ tứ phương tám hướng đánh tới hắn. Giang Hiểu cũng không biến sắc, trở tay cầm chặt Huyền Vũ kiếm, bắp tay phải gân guốc nổi lên như rồng có sừng, linh lực mạnh mẽ lập tức bộc phát! Oanh ~ Nhưng lần này, Huyền Vũ kiếm không còn lóe ra những tia máu chói lọi như trước nữa, kiếm quang yếu ớt, không thể xé rách hắc ám. Đồng thời, lực lượng những xúc tu kia trong bóng tối được tăng phúc rất lớn, mang theo vực sâu chi lực đậm đặc, không thể bị một kiếm chém tan. Giang Hiểu lúc này mới nhíu mày, lập tức mang theo Lý Mỗ, loé lên tránh đòn đánh này. Bá! Bá! Bá! Gần như đồng thời, mắt cá chân của hắn đột ngột bị hắc ám đông cứng lại, lực đóng băng cường đại, trong nhất thời rất khó cử động. Trong bóng tối, lại có mấy xúc tu như mãng xà điên cuồng chui ra, cuồn cuộn đánh tới, thế không thể đỡ. 【 Lưu Ly Hỏa 】 Giang Hiểu chỉ có thể cắn răng, trở tay gọi ra biển lửa sáng rực, đốt những xúc tu đen kịt này không còn chút gì, sau đó linh lực trong cơ thể ầm ầm chuyển động. Bành! Đám hắc ám đông cứng ở mắt cá chân hắn lập tức tan vỡ. Được Trần Châu gia trì. Linh Hải vĩnh hằng của Giang Hiểu hiện nay là hai vạn ba nghìn trượng! Dù đang ở trong vực sâu, Giang Hiểu vẫn đủ sức tự bảo vệ mình. Nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi lo lắng vô cùng! Thiên Đạo chi lực đang tiêu hao với tốc độ chóng mặt; Bóng tối như thủy triều không ngừng dâng lên; Thời gian còn lại trước khi vùng tịnh thổ này bị nuốt chửng không quá hai tháng; Nếu mình bị ép mang xuống nơi này, chuyện sinh tử trước mắt không nói. E rằng Ngự Linh Sư, quỷ vật và người thường sẽ sớm bị lũ quái vực sâu này đồ sát hết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận