Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 763: Lam Hà trang viên đại hỏa

Chương 763: Biệt thự Lam Hà bốc cháy dữ dội.
Trong nháy mắt.
Giang Hiểu lấy lại bình tĩnh, đồng thời liếc mắt xéo về phía cô gái mặc quần thun đen đang cắm cúi ăn ngấu nghiến.
Đối phương bỗng chú ý tới ánh mắt đó, ngừng ăn, một lần nữa tự nhiên mỉm cười với Giang Hiểu.
"Giang Hiểu?"
Bên cạnh, Lý Mỗ có chút không chắc chắn, lại lần nữa lên tiếng hỏi.
Giang Hiểu không mở miệng, mà nhíu chặt mày, như đang suy tư một câu đố hóc búa.
Lý Mỗ càng thêm hoang mang trong lòng, thấp giọng nói, "Đừng kích động... Ta với ngươi hiện tại..."
"Không có."
Đúng lúc này, Giang Hiểu mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt, không chút cảm xúc, "Vừa rồi chỉ là giả vờ, muốn xem cô gái kia phản ứng thế nào mà thôi."
Lý Mỗ ngẩn người, "Giả vờ?"
Không ngờ ngươi vừa rồi còn đỏ cả mắt, vậy mà cũng có thể giả vờ được sao?
"Cái con ngốc đó... Không phù hợp..."
Giang Hiểu như có điều suy nghĩ nói, "Ta cố ý lừa mình, giả vờ như muốn làm càn, muốn xem hắn sẽ phản ứng thế nào. Chỉ tiếc kẻ này có lẽ đã giả ngốc, không nhìn ra bất cứ dấu hiệu nào."
"Cô gái kia quả thực có vấn đề lớn, nhưng có lẽ vấn đề của chúng ta hiện tại còn lớn hơn."
Nghe vậy, Lý Mỗ cau mày, nói, "Giang Hiểu ngươi đừng làm càn đấy nhé!"
Lý Mỗ cảm thấy Giang Hiểu không phải người bình thường, tên này lừa người đến cả bản thân cũng lừa được, đôi khi không khác gì một tên điên.
Trên thực tế, cho đến bây giờ, vị cung chủ Thiên Cơ cung này vẫn chỉ muốn sống sót.
Giang Hiểu không để ý tới Lý Mỗ.
So với đám quái vật vực sâu cấp thấp như Beatrice, thì Bạch Sí thoạt nhìn ngây thơ kia lại càng khiến mình cảm thấy nguy hiểm khôn lường!
Vừa rồi đám Ngự Linh Sư phương Tây này như muốn nổi loạn, chỉ cần nói sai một câu hoặc có hành động quá khích, sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng!
Vị cung chủ Thiên Cơ cung Lý Mỗ đã sáng suốt lựa chọn im lặng.
Chỉ có Bạch Sí trước sau hai lần, nhìn như vô tình hóa giải cho mình. Hơn nữa không biết vì sao, đám Ngự Linh Sư phương Tây kia lại kìm chế được sự xao động...
Đối phương có biết đám Ngự Linh Sư thoạt nhìn bình thường này là quái vật vực sâu hay không?
Nói cách khác, đối phương có biết khối thịt thăn đã ăn gần hết kia rốt cuộc là cái gì hay không?
Đúng lúc này——
Giang Hiểu tận mắt thấy cô gái gắp một miếng thịt bóng dầu cho vào đôi môi đỏ, từ từ nhai nuốt, trên khuôn mặt nhỏ còn lộ ra vẻ hưởng thụ, tựa hồ đang tỉ mỉ thưởng thức cảm giác của miếng thịt...
Cùng lúc đó.
Đám Ngự Linh Sư phương Tây trên bàn ăn càng nổi giận đùng đùng, như đàn chó sói đói khát mấy ngày, trực tiếp dùng tay bốc những miếng thịt thăn kia lên, điên cuồng nhét vào miệng.
Giang Hiểu và Lý Mỗ có vẻ lạc lõng giữa khung cảnh đó, cả hai căng thẳng, không dám lộ ra bất cứ dị trạng nào.
"Oa! Sao các người đều đói bụng như vậy?"
Bạch Sí kinh ngạc nhìn đám Beatrice hóa thành quái vật.
Giờ phút này, trên quần áo đối phương dính đầy mỡ, vẻ đoan trang ban đầu không còn, há miệng ngoác ra cắn xé huyết nhục, trong mắt chỉ còn tham lam chiếm giữ. Rõ ràng trong miệng vẫn còn thịt chưa ăn hết, hai tay lại bắt đầu lấy thức ăn trong khay bạc, như muốn nuốt sống bản thân vào bụng...
RẦM... XOẢNG!
Đúng lúc này, mấy chiếc bàn ăn còn lại phía sau cũng trở nên hỗn loạn hơn.
Sau khi kết thúc cầu nguyện.
Những con quái vật này đã hoàn toàn chìm vào dục vọng thôn tính không có điểm dừng!
Những đứa trẻ non nớt thậm chí vì tranh giành một miếng thịt đùi mà không tiếc đánh nhau tàn nhẫn, năm ngón tay cào rách cả da mặt đối phương.
Bàn ăn bị đánh đổ, rượu đổ lênh láng ra đất, tựa như bạo động, hết lần này đến lần khác không một ai thấy đây là bất thường.
"Thật là quá thô lỗ..."
Bạch Sí dùng khăn ăn trắng nõn lau lau đôi môi anh đào, rồi từ từ đặt dao dĩa xuống, dường như không có ý định ăn uống.
"Bản Đạm đại nhân, những món này không hợp khẩu vị của ngươi sao?"
Sau một khắc, Bạch Sí nhìn về phía Giang Hiểu, nói, "Ngươi đối với đồ ăn như vậy không thèm để ý, từ góc độ nào đó mà nói, đây chính là không tôn trọng mạng sống nha."
"Ta không cho rằng tôn trọng mạng sống đồng nghĩa với việc phải ăn hết thi thể của đối phương."
Giang Hiểu miệng thì ứng phó qua loa, đồng thời trong lòng niệm đếm thời gian 3 giây cuối cùng.
"Là một sinh vật, chúng ta đều dựa vào các sinh vật khác để duy trì mạng sống."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Sí nghiêm túc nói, "Một nền văn minh chính là bắt đầu từ việc tôn trọng đồ ăn..."
Vừa dứt lời.
Ánh lửa rực rỡ đột ngột bốc lên trời!
Đôi mắt trong veo của cô gái lập tức bị ánh lửa đó làm sáng rực...
Ầm ầm ~
Sau một khắc, tiếng nổ dữ dội xé tan khung cảnh ăn uống như thú tính này!
Bá!
Bá!
Bá!
Kael, Beatrice đồng loạt dừng động tác, trong mắt hiện lên vẻ giãy dụa.
"Ta... ta làm sao vậy..."
Sau một khắc, Kael nhìn miếng thịt trong tay, trong nhất thời đầu óc mông lung, ngay cả đám cháy lớn phía sau cũng không để ý, rơi vào hoang mang vô định.
"Thiên Tương đại nhân... ngươi đang nhìn ta làm gì vậy... ta..."
Beatrice ngẩn người, sau đó phát hiện bản thân mình bất thường, đồ ăn trên tay rơi xuống đất, kinh hãi tại chỗ như con tò he.
Nơi khác.
Những Ngự Linh Sư kia và người bình thường cũng cảm thấy lo lắng, thấp thỏm về sự biến đổi của mình.
Nhưng chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, Kael lại tỉnh táo trở lại, không hề truy tìm sự bất thường của mình mà nhìn về phía đám cháy ngút trời bên ngoài đại sảnh, sắc mặt thay đổi.
Giờ phút này, bên ngoài đại sảnh, lửa cháy ngập trời.
Một trận hỏa hoạn như cháy lan đồng cỏ bao quanh toàn bộ trang viên Lam Hà, cả màn đêm bị ánh lửa đốt rực, tiếng nổ mạnh chát chúa không ngớt vang lên...
Trong hành lang, đám trẻ con khóc òa lên, ồn ào như ong vỡ tổ, mọi người như kiến bò trên chảo nóng, hoàn toàn không nghĩ tới sự cố này.
"Không ổn rồi! Lửa lớn quá..."
Kael vội vàng đứng dậy, quát lớn một tiếng, trấn áp toàn trường, "Tất cả mọi người im lặng cho ta! Người thường đứng yên tại chỗ, Ngự Linh Sư theo ta ra ngoài xem sao! Beatrice ngươi ở lại..."
Bên kia.
Giang Hiểu và Lý Mỗ thì ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn như không liên quan gì tới mình.
"Ồ? Một đám cháy lớn thật đấy."
Bạch Sí tò mò quay đầu, nhìn biển lửa bên ngoài đại sảnh, "Còn rất thú vị..."
"Giang Hiểu, ngươi làm gì vậy?"
Lý Mỗ lúc này cũng hơi kinh ngạc, thấp giọng hỏi, "Động tĩnh lớn vậy sao?"
"Ngươi đừng lo. Tóm lại trận hỏa hoạn này sẽ bao trùm cả trang viên Lam Hà, chút Ngự Linh Sư nhị trọng kia có lẽ không giải quyết được."
Thần sắc Giang Hiểu không thay đổi, khóe môi hơi cong lên đầy ẩn ý, "Mười phút! Chúng ta sẽ tránh đám Ngự Linh Sư đang cứu hỏa kia, lục soát trong 10 phút, rồi rời đi..."
"Được!"
Lý Mỗ không hề do dự.
Nhưng sau một khắc.
Lý Mỗ chợt nhíu mày.
Không đúng!
Đường đường cung chủ Thiên Cơ cung như mình sao lại đi theo quỷ Bắc Minh làm chuyện phóng hỏa cướp bóc...
Thấy Kael bọn người bước nhanh rời đi,
"Không xong rồi!"
Giang Hiểu lập tức sắc mặt đại biến, mạnh mẽ đứng dậy.
"Sao vậy? Thiên Tương đại nhân?"
Beatrice lúc này đang chỉnh lại vết bẩn trên quần áo, trong lòng vô cùng khó chịu về dáng vẻ vừa rồi, đột nhiên thấy Giang Hiểu giật mình một cái.
"Trong phòng ta có một đồ vật cực kỳ quan trọng!"
Giang Hiểu vừa nói, vừa bất ngờ túm lấy Lý Mỗ, "Đi! Tiểu Lý, nhanh cùng vi sư đi xem!"
Tiểu Lý? Vi sư?
Sắc mặt Lý Mỗ tối sầm, thầm nghĩ tên này quả nhiên có gì đó giấu mình, không biết đã nói gì với đám Ngự Linh Sư phương Tây kia.
"À?"
Beatrice nhìn đám cháy bên ngoài, sau đó nhịn không được cũng đứng dậy, "Vậy... tôi đi cùng được không...?"
"Không được."
Giang Hiểu đã ép buộc kéo Lý Mỗ xoay người rời đi, "Beatrice cô ở lại chăm sóc người thường đi..."
Thời gian gấp rút.
Giang Hiểu không màng đến vết thương, nhanh như chớp mang theo Lý Mỗ chạy ra ngoài.
"Cảm giác là lạ?"
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Beatrice cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói nên lời.
Đúng lúc này——
"Á...A! Ta còn quyển sách ở trong phòng."
Bạch Sí bỗng đứng dậy, vẻ mặt "lo lắng" nói.
"Sách?"
Beatrice chợt nhớ đến quyển sách cũ màu nâu kể chuyện, đang chuẩn bị lên tiếng thì phát hiện đối phương cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận