Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 537: Huyền Môn

Giang Hiểu lúc này thực sự bị kinh ngạc tột độ. Không ngờ cái gọi là lão đại Huyền Môn lại chính là Thương Nguyên Quỷ. Thương Nguyên Quỷ mày rậm mắt to rõ ràng đã trở thành tay sai của Thiên Cơ cung! Còn việc hắn mạnh mẽ xông ra Thiên Cơ núi, Thủ Tịch, Cửu Linh, Long Thủ đều không phải đối thủ của hắn, thậm chí còn đánh cho Lý Mỗ thổ huyết không thôi... Chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không thể nào là sự thật. "Huyền Môn sao có thể tuyên truyền láo, cố ý lừa gạt người khác vậy!? " Giang Hiểu bỗng nhiên giật mình. Xét về độ dày mặt, Thiên Cơ cung không biết xấu hổ bắt đầu cũng không hề kém cạnh mình. Minh phủ so với Huyền Môn quả thực gặp phải cao thủ thật sự rồi. Không biết Lý Mỗ đã nói kiểu gì mà bảo Thương Nguyên Quỷ đã vượt qua bảng bách quỷ! Giang Hiểu chỉ nghe thôi đã thấy kinh hãi. Cùng lúc đó, Trung niên nhân dương dương đắc ý liếc nhìn Giang Hiểu, nói, "Giờ thì ngươi biết Huyền Môn chúng ta lợi hại chưa?" Giang Hiểu ậm ừ nói, "Lợi hại, tại hạ bái phục." Các quỷ vật khác thì kích động không thôi. Huyền Môn quả không hổ là thế lực Lệ Quỷ đệ nhất. Mọi người xem, lão đại của bọn họ đã đánh cho cung chủ Thiên Cơ cung là Lý Mỗ phải hộc máu kìa... Sau một hồi kiểm tra đo lường đơn giản. Giang Hiểu cùng các quỷ khác ngồi trên một chiếc xe buýt, vào đêm khuya chậm rãi chạy về phía thảo nguyên nơi Huyền Môn đóng quân. Trên đường đi, gã tráng hán bên cạnh không ngừng líu ríu, "Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì? Ngươi vì sao lại gia nhập Huyền Môn? Ngươi gia nhập Huyền Môn rồi thì muốn làm gì?" Sắc mặt Giang Hiểu lúc đó phải nói là đen như đít nồi. Ngay lúc này. Tin nhắn đầu tiên tới. Thì ra là Yến Tử hỏi thăm bao giờ mình quay về Minh phủ. Giang Hiểu đang chuẩn bị qua loa đối phó một chút. Trung niên nhân đột nhiên bước lên một bước, giật lấy điện thoại, "Đúng rồi, quên chưa nói. Sau khi vào Huyền Môn, mọi phương tiện liên lạc của các ngươi đều phải ngắt hết." Vừa nói xong, trung niên nhân tùy ý liếc nhìn màn hình điện thoại. Chỉ một thoáng. Trong nháy mắt, sắc mặt trung niên nhân đột nhiên thay đổi, khó tin nhìn về phía Giang Hiểu, "Bắc...Bắc Minh..." Đúng lúc này——Giang Hiểu lập tức mở ra 【Thời Quang Lĩnh Vực】 nhanh như chớp tóm lấy vai trung niên nhân, hai mắt chuyển thành màu tử đồng yêu dị. "Thật là phiền phức." Giải quyết xong chuyện này, Giang Hiểu tự nhiên mà thu lại điện thoại, đồng thời thản nhiên hỏi một câu, "Cách Huyền Môn còn bao lâu nữa?" Trung niên nhân vừa rồi còn cao ngạo giờ liền cung kính trả lời, "Còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa." "Được rồi, xuống xe đi." Giang Hiểu phẩy phẩy tay, trung niên nhân lập tức lùi xuống như người hầu. Một màn này lọt vào mắt những quỷ vật còn lại thì tự nhiên là khiến bọn chúng há hốc mồm. Giang Hiểu cũng không để ý những ánh mắt đó, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Một mảnh cảnh sắc xanh ngát bằng phẳng. Trời rộng mây thấp, thảo nguyên mênh mông bát ngát giống như biển cả, gió nhẹ thổi qua, những thảm cỏ xanh non mềm mại liền gợn sóng. Mở cửa sổ ra. Giang Hiểu hơi nhắm mắt cảm nhận một chút, lẩm bẩm, "Quỷ khí đậm đặc hơn Đông Xuyên rất nhiều..." Khó có thể tưởng tượng Huyền Môn phía trước rốt cuộc lớn đến mức nào, chỉ sợ đã tụ tập không dưới mấy chục vạn quỷ vật. Chuyện này có lẽ Giang Hiểu khó mà chấp nhận nổi. "Thương Nguyên Quỷ tên khốn nhà ngươi..." Trong lòng Giang Hiểu tràn đầy khó chịu, "Hôm nay lăn lộn khá hơn cả ta là Bắc Minh quỷ sao?" Quả nhiên. Vừa mới đến gần nơi đóng quân của Huyền Môn. Các quỷ đã thấy vô số lều vải hình trụ, chỉnh thể bày biện thành vòng tròn rộng khắp, tầng tầng lớp lớp bao quanh nhau. Một khu đất cực kỳ rộng lớn dùng làm nơi đóng quân. Đợi đến khi Giang Hiểu xuống xe, lập tức phát hiện môi trường trong doanh địa không có gì khác biệt mấy so với thành phố, các quỷ vật với đủ mọi hình dạng tự do lui tới. Việc mình đến nơi này hoàn toàn giống như một viên đá nhỏ rơi xuống giữa biển cả. "Giang Ảnh đại nhân, ta dẫn ngài đến nơi đăng ký trước, sau đó sẽ chuẩn bị một nơi ở tốt cho ngài." Trung niên nhân phụ trách chiêu đãi chủ động dẫn Giang Hiểu đến một lều trại lớn hơn ở giữa. Sau khi đi ra. Bên hông Giang Hiểu có thêm một tấm mộc bài, coi như đã có thân phận của Huyền Môn. "Tốt rồi, ngươi lui xuống trước đi, tự mình tùy tiện đi dạo chơi." Giang Hiểu xua tay đuổi tên trung niên nhân đã bị 【Cổ Hoặc】 ảnh hưởng. "Để ta xem xem Thương Nguyên Quỷ đang ở đâu..." Giang Hiểu tăng thêm chút cảm thụ, liền lập tức tìm đến chiếc lều vải cực lớn ở chính giữa. Đúng lúc này—— "Nơi này là Huyền Môn sao?" Trong trời đất đột nhiên phong vân biến đổi, một đạo tiếng sấm vang rền đến cực điểm từ xa truyền đến. Quỷ khí nồng đậm đến tột đỉnh càng là ngập trời lấp đất đánh úp tới... Toàn bộ Huyền Môn lập tức bị bao phủ trong uy áp đáng sợ. "Khí tức huyền quỷ!?" Ánh mắt Giang Hiểu thay đổi, nhìn về phía màn trời. Cùng lúc đó. Nơi sâu nhất của Huyền Môn đột nhiên bay lên một cột sáng xuyên trời! Sát khí ngập trời bao phủ cả Bát Hoang. "Kẻ nào tới?" Một tiếng quát lớn vang dội chấn động tâm thần. Đồng tử của Giang Hiểu lại một lần nữa co rụt lại, "Cái này... lại là một đầu huyền quỷ?" "Bá——" Một khắc sau, hai đạo hào quang xẹt qua vòm trời, đến trên cao nhất của Huyền Môn. Cùng lúc đó. Giang Hiểu cũng thấy rõ ràng hình dáng hai con Lệ Quỷ này. Một bé gái tóc đỏ dài, trên vai còn nằm sấp một con hồ ly nhỏ lông màu sáng. "Hồ ly? Không lẽ là..." Giang Hiểu lập tức nghĩ đến con Dã Hồ Quỷ lần trước mình đã cố tình để Bát Kỳ Quỷ bị treo thưởng. Gần như đồng thời, một gã tráng hán hung thần ác sát đạp hư không, ánh mắt lạnh lùng dõi theo một quỷ một hồ này. "Nơi này nhìn cũng được, nhưng mà Thương Nguyên Quỷ đâu? Gọi hắn ra đây gặp ta một mặt." Cô gái tóc đỏ không nói một lời đứng yên tại chỗ, phát ra tiếng nói lại là con hồ ly nhỏ trông có vẻ đáng yêu kia. "Ngươi gặp Thương Nguyên Quỷ đại nhân có chuyện gì?" Tráng hán cau mày rậm, mở miệng hỏi. "Không muốn ở mãi trên núi nữa, định xuống đây hít thở không khí. Minh phủ bên kia vô vị quá, ta đến Huyền Môn các ngươi xem sao." Đôi mắt hẹp dài của tiểu hồ ly lóe lên một vệt huyết sắc, "Hơn nữa, nghe nói ngay cả mấy tên Ngự Linh Sư bát trọng của Thiên Cơ Cung cũng không phải đối thủ của Thương Nguyên Quỷ?" "Ngự Linh Sư bát trọng? À." Nghe vậy, tráng hán khinh thường cười khẩy, "Nếu không phải ngày xưa Lý Mỗ chạy nhanh! Thương Nguyên Quỷ đại nhân đã sớm một chưởng đánh chết hắn rồi." "Hắc hắc!?" Hai mắt Giang Hiểu trừng lớn. Không phải. Không phải lúc trước Lý Mỗ bị đánh cho hộc máu sao? Sao đến đây lại thành Lý Mỗ hốt hoảng chạy trốn, suýt chút nữa thì vẫn lạc? Nhất là người nói ra lời này lại còn là huyền quỷ! Chẳng lẽ không phải đám Thiên Cơ Cung hãm hại lừa gạt Ngự Linh Sư hay sao! Ngay lúc này—— "Có nghe thấy không? Ta đã bảo là Lý Mỗ suýt chút nữa bị Thương Nguyên Quỷ đại nhân đánh chết mà?" "Ta đoán Lý Mỗ lần trước có khi là cầu xin tha thứ nên mới miễn cưỡng sống sót dưới tay Thương Nguyên Quỷ đại nhân đấy..." "Rất có thể! Lý Mỗ thật sự quá hèn hạ!" Xung quanh, tiếng bàn luận của đám quỷ lọt vào tai. "Mấy người có thể bỏ qua cho người ta là Lý Mỗ được không?" Giang Hiểu gần như thổ huyết, thực sự không cách nào tưởng tượng nổi Thương Nguyên Quỷ trong lòng đám gia hỏa này là hình tượng gì nữa. Cùng lúc đó. Dã Hồ Quỷ trên bầu trời cũng có chút không tin, "Tên Thương Nguyên Quỷ đó thật sự lợi hại vậy sao?" "Ha ha ha ha!!!" Tráng hán cười lớn vài tiếng, nói, "Ta trước đây cũng cùng ngươi nghĩ như vậy, đợi đến lúc được tận mắt chứng kiến Thương Nguyên Quỷ đại nhân ra tay rồi... À, khỏi phải nói, ngươi có biết Huyền Môn ta bây giờ đang giam giữ mấy Ngự Linh Sư bát trọng không?" "Giam giữ? Ngự Linh Sư bát trọng?" Đôi mắt hẹp dài của Dã Hồ Quỷ nổi lên một tia nghi hoặc. Tráng hán lớn tiếng nói, "Có đến ba Ngự Linh Sư bát trọng! Tất cả đều không phải là đối thủ một chiêu của Thương Nguyên Quỷ đại nhân, bị hắn bắt giữ giờ đang bị nhốt ở địa lao!" "Bá——" Ngay lập tức, cô bé tóc đỏ luôn lạnh lùng kia lúc này cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Toàn bộ đám quỷ càng thêm kiêu ngạo. Mọi người nhìn xem! Minh phủ trói mấy tiểu bối đã ầm ĩ làm xôn xao cả thế giới. Nhà mình Huyền Môn còn giam giữ ba vị Ngự Linh Sư bát trọng! Có gì mà không khoe được chứ? "Loảng xoảng" một tiếng —— Chỉ có Giang Hiểu không nhịn được lùi về sau mấy bước, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi, "Trong Huyền Môn lại có cả ba vị Ngự Linh Sư bát trọng tọa trấn!" Người khác không rõ ràng, chẳng lẽ Bắc Minh Quỷ như mình còn không rõ sao? Mấy vị Ngự Linh Sư bát trọng đó, gọi là giam giữ, thực ra là bị trấn áp!" "Thương Nguyên Quỷ à Thương Nguyên Quỷ!" Giang Hiểu đau lòng không thôi, bi phẫn nói, "Ngươi đúng là cùng đám Ngự Linh Sư kia cấu kết, xoay vòng đám huyền quỷ này như chong chóng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận