Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 200: Cùng Tô đại nhân đối thoại

"Ta không chấp nhận!"
Giang Hiểu lập tức cự tuyệt thẳng thừng.
"Ừ."
Tô đại nhân gật đầu.
"Hả?"
Giang Hiểu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đối phương.
"Đợi ngươi trưởng thành rồi thì kết hôn với hắn."
Tô đại nhân tiếp lời.
Giang Hiểu tối sầm mặt mày, nói, "Ta nói ta không chấp nhận!"
Tô đại nhân kỳ quái liếc Giang Hiểu một cái, "Ta không có trưng cầu ý kiến của ngươi."
Lập tức, Giang Hiểu hiểu ý đối phương.
"Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể!"
Trong lòng Giang Hiểu âm ỉ bốc hỏa.
"Ngươi có người trong lòng? Hay là..."
Dưới lớp mặt nạ, lông mày của Tô đại nhân hơi nhíu lại, "Cái con Mộng Yểm Quỷ kia?"
"Cái này..."
Giang Hiểu cứng họng, lập tức nói, "Trong lòng ta chỉ có Đại Đạo, vì cái gọi là Đại Đạo vô tình..."
"Kết hôn với Lâm Y Huyên chẳng qua là vì gia tộc Lâm sau lưng nàng, ngươi có thể không cần để ý đến hắn."
Tô đại nhân thản nhiên nói.
Giang Hiểu kinh hãi nhìn đối phương, "Vậy nên...trong mắt ngươi, hôn nhân của ta chỉ là vì lợi ích?"
"Xem ra, ngươi thực sự có người mình thích?"
Tô đại nhân lại mở miệng hỏi, "Có phải là con Mộng Yểm Quỷ kia không?"
"Nếu vậy, ta sẽ giết nó!"
Trong khoảnh khắc, giọng điệu của Tô đại nhân trở nên lạnh lẽo.
Xung quanh không gian dâng lên một trận gió thu sắc lạnh, vị sông bên hông rung động từng hồi.
Giang Hiểu nói, "Sao...vì sao lực chú ý của ngươi luôn đặt vào Cơ Vãn Ca?"
"Chuyện tứ viện tỷ thí ta đến giờ vẫn còn nhớ rõ!"
Ánh mắt Tô đại nhân lạnh băng, nói, "Nếu lúc đó ngươi dám quay đầu lại, ta dùng hết thảy cũng phải giết bằng được nghiệt súc kia!"
Giọng điệu quả quyết.
E rằng nếu chuyện đó thật sự xảy ra, đối phương nhất định sẽ ra tay.
Giang Hiểu bất đắc dĩ nói, "Ta không có ý đó..."
"Vậy ngươi có ý gì?"
Tô đại nhân nói, "Ngươi có biết bà ngoại ngươi tìm bao nhiêu thiếu nữ của tứ đại gia tộc cho ngươi? Cuối cùng mới quyết định chọn Lâm Y Huyên. Giang Hiểu, rốt cuộc ngươi có hiểu chúng ta đã bỏ bao nhiêu tâm huyết cho ngươi không!"
Giang Hiểu im lặng một lúc rồi nói, "Ta không cần người khác, ta chỉ dựa vào bản thân sẽ tự mình xông pha ra một vùng trời!"
"Chí hướng rất tốt."
Tô đại nhân gật đầu, lại hỏi, "Vậy sao ngươi không chấp nhận Lâm Y Huyên?"
Giang Hiểu thực sự không biết nên nói gì.
"Vẫn còn người thích? Ai?"
Tô đại nhân từng bước ép sát.
"...Bạch Khinh Mộng."
Giang Hiểu bất đắc dĩ, đành tùy tiện nói một cái tên.
"Không xứng."
Tô đại nhân dứt khoát trả lời, "Hắn còn không có tư cách bước vào cửa lớn Tô gia."
"Cái này..."
Giang Hiểu thực sự bó tay.
"Chuyện này tạm thời không bàn nữa, ngày mai theo ta trở về Tô gia một chuyến."
Tô đại nhân bất chợt đổi chủ đề.
Lập tức, trong mắt Giang Hiểu lóe lên một tia khác lạ.
"Cuối cùng, ta nhắc lại một lần nữa. Quên con Mộng Yểm Quỷ đó đi."
Đột nhiên, Tô đại nhân tăng giọng, "Ta sẽ không để ngươi lạc lối nữa. Nhớ lời ta nói hôm nay, nếu thực sự có ngày đó, giữa ta và nghiệt súc kia, tất có một sống một chết."
Lời vừa dứt.
Tô đại nhân bạch bào biến mất trong tầm mắt.
Giang Hiểu đứng im tại chỗ, trong lòng ngũ vị tạp trần, cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
Cách đó không xa.
Bên trong Ngọc Hư Cung.
Lâm Đông Đông và những người khác tò mò nhìn cảnh tượng này.
"Các ngươi đoán xem cung chủ và tiểu sư đệ nói gì vậy?"
"Ta thấy sắc mặt của tiểu sư đệ có chút không ổn, chắc là hắn có chút động lòng với Lâm Y Huyên kia, kết quả Tô đại nhân đã vô tình phá vỡ những ảo mộng tươi đẹp của cậu ấy."
"Ah...chuyện này..."
"Lâm Y Huyên kia có gì tốt chứ? Ta đây liền tự mình đi kiếm giúp tiểu sư đệ mấy cô nương xinh đẹp!"
Mọi người buôn chuyện một hồi, lập tức muốn đi chệch đường.
Đúng lúc này, Giang Hiểu trở về.
"Khụ, mọi người đừng nhắc đến chuyện này nữa! Không thấy tiểu sư đệ đang khó chịu lắm sao?"
Lý Cương ra vẻ bậc sư huynh, cắt ngang ý nghĩ của mọi người.
Sau đó, hắn nhanh chóng tiến lên, mở miệng nói, "Tiểu sư đệ đừng buồn, thiên hạ nơi nào chẳng có cỏ thơm, với điều kiện của ngươi, Thiên Cơ cung của chúng ta còn có nhiều mỹ nhân. Chỉ là Lâm Y Huyên kia... các ngươi thật sự không hợp nhau chút nào..."
"Thật vậy sao?"
Đột nhiên, Giang Hiểu ngẩng đầu lên.
"Ách...cái này..."
Lý Cương bị một màn đột ngột này làm cho ngơ ngác.
Lâm Đông Đông và những người khác bên cạnh cũng đầy vẻ mờ mịt.
"Ngươi cũng cảm thấy vậy sao?"
Giang Hiểu tiếp tục hỏi.
Không xong rồi!
Tiểu sư đệ e là chịu kích thích quá độ rồi.
Lý Cương thầm nghĩ không ổn, vội vàng nói, "Cái này...thật ra thì cũng không phải...ta cảm thấy...thật ra ngươi và Lâm Y Huyên là trời sinh một cặp..."
Bốp!
Giang Hiểu giận dữ liếc Lý Cương một cái, rồi quay người rời đi.
"Cái này...ta nói sai cái gì sao?"
Lý Cương hoàn toàn mờ mịt...
...
Trở lại phòng của mình.
Giang Hiểu nặng nề đóng cửa phòng, rồi mạnh tay đấm vào vách tường.
Toàn bộ vách tường rung lên một chút.
Những lời Tô đại nhân vừa nói khiến cho nội tâm hắn lúc này cực kỳ khó chịu.
Tô gia cao cao tại thượng...
Tô lão thái nhìn như ôn hòa nhưng thực tế là không cho mình bất cứ cơ hội lựa chọn nào, cùng với Tô đại nhân...
Chính mình chỉ là thân phận bèo trôi.
Ý kiến của mình trong mắt bọn họ hoàn toàn không quan trọng.
Trong mắt Tô gia, có lẽ bản thân mình thích hợp nhất là một linh kiện máy móc, thích hợp chỗ nào thì cứ để ở đó.
Đối với Lâm Y Huyên, Giang Hiểu thậm chí trước đây hoàn toàn không hề quen biết.
Vậy mà dưới tình huống hiện tại, đối phương lại nghiễm nhiên là vị hôn thê của mình.
Thậm chí cả việc mình cự tuyệt cũng thật sự tái nhợt vô lực.
"Hô--"
Giang Hiểu chậm rãi nhả ra một hơi trọc khí, "Vẫn cần thực lực, chỉ có đứng ở độ cao đủ lớn, mới có thể không để ai tùy ý định đoạt."
Giờ phút này, Giang Hiểu không khỏi hoài niệm quãng thời gian ở Minh phủ.
Ít nhất đối với bọn quỷ lái xe mà nói, mình là một Bắc Minh quỷ ngang hàng với họ...
Nghĩ vậy, trong đầu lại hiện lên hình bóng xinh đẹp trong bộ váy đỏ như lửa kia.
Lời nói cuối cùng của Tô đại nhân cũng vọng lại trong đầu.
"Thật phiền."
Giang Hiểu lắc đầu, xua tan đi những tạp niệm này.
Con đường phía trước còn rất dài.
Dù cho có quay về Minh phủ, thì cũng chỉ là dựa vào Ảnh Quỷ mà thôi.
Vẫn không thể làm được tự do tự tại.
Ngày mai phải đến Tô gia, thế gia thần bí cổ xưa này.
Trong lòng không khỏi dâng lên một tia dao động.
"Tô gia...rốt cuộc sẽ dùng thái độ gì đối mặt với ta đây..."
Giang Hiểu sắc mặt trầm xuống, lẩm bẩm, "Còn ta phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với họ..."
...
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, nắng sớm chan hòa.
Bên trong Ngọc Hư Cung.
Tô đại nhân khoác một bộ áo trắng như tuyết, tựa như Thanh Hàn Trích Tiên, đứng trong sân.
Gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài màu bạc trắng phiêu lãng trong gió, tựa như cảnh tượng chỉ có trong tranh.
"Chuẩn bị xong chưa?"
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ sau chiếc mặt nạ đồng xanh.
"Ừ."
Bên cạnh, Giang Hiểu hít sâu một hơi, sau đó bước về phía đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận