Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 851: Tô gia khu nhà cũ (1)

Chương 851: Tô gia khu nhà cũ (1)
Bước đi trên phế tích Bắc Đô.
"Ý nghĩ muốn sống sót cũng không có gì đáng ghê tởm." Giang Hiểu nắm tay tiểu nam hài, chậm rãi nói, "Có thể, nếu chỉ vì sống sót mà không từ thủ đoạn, đánh mất đi nhân tính vốn có của một con người thì đó mới là thứ xấu xa, độc ác nhất."
Lời này tự nhiên là đang nói đến loại người tay sai phản bội Nhân Tộc như Vương Phú Quý!
Vực sâu vừa mới giáng xuống, mấy con rùa già trong tứ đại gia tộc đã không thể chờ đợi mà làm chó săn, muốn nhân cơ hội ăn hết toàn bộ các Ngự Linh Sư bát trọng của Thiên Cơ Cung… Giang Hiểu đã không chút lưu tình cho hắn tự bạo bỏ mình!
Tiểu nam hài Triêu Ca lại không hiểu những điều này, con ngươi căng thẳng, còn tưởng rằng đây là đang "mắng" mình.
Dù sao, vì mạng sống, mình đã ăn xác quái vật, hôm nay cũng không khác gì quái vật.
"Triêu Ca, con làm rất tốt." Giang Hiểu vừa đi về phía đường Chu Tước, vừa mỉm cười nói, "Ai cũng có dục vọng dơ bẩn, có thể áp chế được hay không mới là sự khác biệt giữa người với người."
"Con còn nhỏ như vậy mà đã làm được điều này, ta rất hài lòng."
Tiểu nam hài nghe không hiểu những lời này, nhưng lại hiểu được đối phương không có ý trách phạt mình, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng.
Giang Hiểu chú ý thấy sự thay đổi này, mỉm cười, không nói thêm gì.
Hắn có chút yêu thích tiểu nam hài này, không liên quan đến chuyện gì khác, chỉ đơn thuần là vì kinh nghiệm và những gì đối phương thể hiện giờ phút này có chút giống với chính mình trước kia.
Thậm chí ngay lúc này, chẳng phải mắt mình cũng là màu xám hay sao? Bên dưới xiềng xích trong cơ thể, tràn ngập thứ vật chất u ám hắc ám còn đậm đặc hơn nữa… Cùng lúc đó.
Đường Chu Tước đã ở ngay trước mắt.
So với những nơi khác, nơi này, nơi ở của tổ tiên tứ đại gia tộc lại được bảo tồn khá nguyên vẹn, cũng không bị quái vật vực sâu tấn công quá nhiều.
Dù sao, tứ đại gia tộc đều có một số lượng Ngự Linh Sư nhất định, không ai muốn thấy khu nhà cũ có lịch sử mấy ngàn năm của mình bị xóa sổ một cách đơn giản trong dòng chảy của thời gian.
Giang Hiểu mặc Huyền Y, tóc cột gọn thả xuống sau gáy, đeo mặt nạ Bàn Nhược màu đỏ sậm, từng bước tiến về phía Tô gia, nơi chịu tổn hại nghiêm trọng nhất.
Tiểu nam hài ngạc nhiên nhìn xung quanh những căn nhà cao cửa rộng.
Với một người bình thường, có lẽ sau này Triêu Ca có thể sẽ đặt chân đến những nơi như này, nhưng lại càng không cách nào tưởng tượng ra những đại nhân vật nào đã từng ở nơi đây.
Sư tử đá trước phủ đệ trông rất sống động, đầy uy nghiêm, mang theo cảm giác quyền quý cách xa quần chúng tự nhiên.
Đúng lúc này—— "Nơi này là Tô gia." Giang Hiểu đứng trước cánh cổng chính màu đỏ thẫm, dùng tay chậm rãi đẩy nó ra, "Một trong tứ đại gia tộc sáng lập Thiên Cơ Cung."
Xung quanh bên trái bên phải.
Các Ngự Linh Sư của Tô gia đều ẩn mình, không lộ diện, phức tạp nhìn một màn này.
Đây đã là cách tốt nhất mà Tô gia nghênh đón Bắc Minh quỷ lúc này… Lão nhân kia còn ra lệnh liều mạng:
Toàn bộ Tô gia trên dưới, tuyệt đối không được có bất kỳ lời qua lại nào với Bắc Minh quỷ, tất cả mọi người phải coi như Bắc Minh quỷ không tồn tại, cho rằng không thấy được là xong chuyện.
"Ầm" theo một tiếng động nặng nề.
Cánh cửa lớn màu đỏ thẫm từ từ mở ra, Giang Hiểu nắm tay tiểu nam hài bước vào trong.
Trong sân.
Cũng giống như một khoảng không trống trải.
"Có người…" Đúng lúc này, tiểu nam hài nhỏ giọng nói, nhìn sang bên cạnh, chú ý tới một cái bóng đen.
"Con nhìn nhầm rồi." Giang Hiểu không nhịn được có chút buồn cười.
Linh lực trong không gian dao động như mặt hồ gợn sóng… Người Tô gia không hề che giấu cố ý bày ra bộ dáng như thế này—— Chúng ta không trêu chọc ngươi, cũng không muốn gặp ngươi, vị gia ngài đây mau từ đâu đến thì về lại chỗ đó đi.
"Nếu không phải dì nhỏ nhớ tình bạn cũ, tiểu gia ta cũng chẳng thèm lãng phí thời gian ở cái chỗ này." Giang Hiểu trong lòng khinh thường, đồng thời liếc mắt nhìn căn phòng phía bên phải, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Vách tường màu xanh nâu chỗ đó có dấu vết tu bổ.
Bắc Minh quỷ từng ngụy trang thành Tô Quan Vũ, vào ngày sinh nhật của Tô Nhược Uyên đã ngang nhiên rút ra huyết đồng tử Ma Kiếm, một kiếm chém phá hơn nửa khu nhà cũ của Tô gia, để lại cho Tô gia ấn tượng không thể nào xóa bỏ.
Sân trong sâu hun hút, Đi dọc theo con đường mòn quanh co, tĩnh lặng.
Giang Hiểu đi tới tiểu viện mà Tô Tô từng dẫn hắn tới.
Đồng thời cũng là cái sân mà người Tô gia ép hắn phải đứng một mình suốt mười tiếng, thủ đoạn như thuần hóa dã thú, tiếc rằng ngược lại chỉ mài ra sự sắc bén của hắn thuở thiếu thời.
Giang Hiểu có hơi dừng lại, sau đó liền thu hồi ánh mắt, đi về phía đại sảnh.
Trên đường đi.
Khí tức của Ngự Linh Sư Tô gia giống như giòi trong xương, chăm chú theo sau từ phía sau, giống như nhà có trộm vào, trước sau không dám lộ mặt, chỉ có thể lo lắng chờ đợi đối phương tự mình rời đi.
Tiểu nam hài thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thanh niên Huyền Y này, sau đó lại quay đầu nhìn đám Ngự Linh Sư Tô gia đang núp phía sau như ăn phải thứ gì đó không tốt, trong lòng vô cùng hoang mang.
Bên kia.
Các Ngự Linh Sư của Tô gia cũng rất kinh ngạc.
"Tiểu nam hài kia là ai?"
"Chẳng lẽ là con của tên Bắc Minh quỷ kia?"
"Con trai của Giang Hiểu…Chẳng phải là…Tổ tiên của Tô gia chúng ta…?"
"Hít…hà….ha…"
"Chuyện này cũng quá…"
Một hồi xì xào bàn tán.
Sắc mặt các Ngự Linh Sư Tô gia càng trở nên đặc sắc… "Ha ha ha ha ha!!!!!"
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lớn, tuy rằng không còn mạnh mẽ khí thế như sư tử gầm như trước kia, nhưng sự vui mừng phấn khởi thì lại có chút mãnh liệt.
Trước đại sảnh.
Một lão nhân cao lớn mặc áo bào hoa văn mực, tóc hoa râm đang ngồi xổm trên bàn đá xanh chơi đùa với một bé trai mập mạp.
Bên cạnh còn đứng một gã béo cũng mập mạp không kém.
Xem bộ dạng thì đúng là một cặp cha con.
"Ông nội, ta đổi đồ chơi của ta lấy cái đó của ông được không?" Bé trai mập mạp chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đã là thiếu niên rồi, nhưng cử chỉ lại có chút không bình thường.
Lúc này mắt hắn nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội bên hông lão nhân.
"Cái đồ nhãi ranh này!!!!!"
Gã mập hoảng sợ tranh thủ tiến lên, một tay túm lấy cổ nó, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, "Thằng Đồng nhà con nó không biết suy nghĩ, nó bị khờ từ nhỏ rồi…".
Gã mập này tên là Tô Tùng Tử, chỉ là một Ngự Linh Sư ngũ trọng bình thường trong Tô gia.
Con trai của hắn lại bị khuyết tật trí tuệ bẩm sinh, đừng nói là Ngự Linh Sư, mà ở người bình thường thì nó cũng có vấn đề.
Vào những lúc trước kia, đôi phụ tử này vào Tô gia khu nhà cũ (tổ tiên để lại) thì chả khác gì thỏ đi vào hang sói, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Mỗi lần họp gia tộc hằng năm, đôi phụ tử này chỉ có thể ngồi ở cuối hàng, ở cái nơi hẻo lánh mà ngay cả Tô Nhược Uyên còn chẳng để vào mắt.
Tô Tùng Tử thật ra tự biết rõ, trong lòng lão nhân kia có lẽ chưa từng coi mình là con cháu Tô gia.
Lão nhân kia chỉ thích những thiên tài như Tô Hàn.
Còn mấy người bình thường như Tô Khanh Hải thì ngày thường cũng không hề qua lại. Còn con mình?
Chỉ sợ khi nó xuất hiện trước mắt lão nhân cũng chỉ là một sự nhục nhã, giống như là thấy cứt chó ở phòng khách… Không ngờ được rằng, hiện nay, lão nhân tuy Linh Hải bị phế, nhưng vị thế ở Tô gia thì không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
Lại còn chuyên triệu kiến đôi phụ tử Tô Tùng Tử này, còn trêu đùa cái đứa trẻ béo khờ khạo bị khiếm khuyết trí tuệ bẩm sinh.
Điều này khiến Tô Tùng Tử có chút hoang mang khó hiểu.
Đúng lúc này—— Điều mà Tô Tùng Tử càng không ngờ được chính là:
"Thích thì cứ cầm lấy đi."
Lão nhân lại đưa miếng ngọc bội bên hông mình cho đứa con béo ngốc nghếch.
Tô Tùng Tử nhớ rõ rất rõ ràng, miếng ngọc bội đó là do một người bạn của lão nhân tặng trong lễ thất thập đại thọ, đã đeo hơn mười năm.
"Cảm ơn ông nội! Cảm ơn ông nội! Cảm ơn ông nội!"
Bé trai béo ngay lập tức líu ríu kêu lên, nhất thời lại lảm nhảm không dứt.
Là phụ thân, Tô Tùng Tử không khỏi nhíu mày, hận không thể cho đứa con trai này một tát để cho nó yên tĩnh.
Lão nhân kia lại cứ “Ha ha” cười.
Thậm chí ngay cả khi đứa bé béo kia chỉ kêu vẫn chưa đã, còn dùng sức ôm chặt lấy ông, chẳng hề để ý hình tượng.
Nhưng lão nhân lại cười càng thoải mái hơn, có điều không ai thấy được trong đôi mắt già đục ngầu có chút cay đắng…
. . . .
Cách đó không xa.
Giang Hiểu nắm tay tiểu nam hài, giống như một cái bóng, yên lặng quan sát cảnh tượng này.
"Xem ra lão già này cô độc ở nhà cũ đến phát sợ rồi."
Một hồi sau, Giang Hiểu không nhịn được cười nhạo nói, "Cô độc đến mức sắp điên rồi sao? Đây có phải là gia chủ Tô gia cường đại bá đạo mà người ta biết hay không? Thật sự là…Tự làm tự chịu…"
"Tô gia…gia chủ…?" Tiểu nam hài bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
"Đúng vậy." Giang Hiểu khóe miệng cong lên một vòng mỉa mai, chậm rãi nói, "Hơn mười tòa Quỷ Vực, hơn trăm vạn Hồn Châu, hơn trăm kiện Chí Cường Linh Khí, chia cắt ba phần tài nguyên tu luyện của Ngự Linh Sư toàn thế giới…Trong tộc có gần mười vị đỉnh phong bát trọng Ngự Linh Sư…"
"Tô gia gia chủ, Tô Nhược Uyên, người này lợi hại lắm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận