Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 91: Nơi này con muỗi thật nhiều a

**Chương 91: Nơi này nhiều muỗi thật**
Khi Thanh Tuyết nhìn thấy muội muội được ôm trở về, nàng kinh hô một tiếng: "Chuyện này là thế nào?"
"Lúc về không cẩn thận bị ngã." Thần Vận quay đầu nhìn về phía Thần Hàn Lâm: "Đại ca, có hộp thuốc không?"
"Có, ta đi lấy ngay đây."
Thanh Tuyết nhìn vết thương trên đùi muội muội, trách mắng: "Bảo ngươi cả ngày chạy lung tung, lần này hay rồi, bị thương rồi chứ gì."
Sau đó lại đau lòng hỏi: "Có đau không?"
Thanh Nịnh lè lưỡi, bộ dáng đáng yêu: "Không đau."
Thần Vận nhận lấy hộp thuốc, trước tiên dùng nước sạch rửa trôi bùn đất xung quanh vết thương, sau đó dùng cồn iodophor khử trùng.
Sau khi xong việc, hắn đứng dậy nói với Thanh Tuyết: "Yên tâm đi, đều là vết thương ngoài da, sẽ không để lại sẹo, chắc ngày mai là có thể chạy nhảy tung tăng."
Thanh Tuyết nắm tay nàng, nhìn qua nhìn lại một lượt, lúc này mới yên tâm.
Sau đó dùng ngón tay điểm vào trán nàng nói: "Bảo ngươi đi theo tỷ phu ngươi, ngươi khẳng định lại không nghe lời tự mình chạy lung tung."
Thanh Nịnh lập tức nhận sai: "Lần sau ta không dám chạy lung tung nữa, sẽ ở bên cạnh tỷ phu, mặc kệ làm gì cũng để hắn nhìn ta."
Nói xong, lại cười xấu xa với Thần Vận: "Ngươi nói có đúng không, tỷ phu?"
Thần Vận sao có thể không nghe ra ý châm chọc trong lời nói, chỉ có thể cười ngượng, không dám nói gì.
Thanh Tuyết nhìn hai người thần sắc cổ quái, luôn cảm giác có chuyện mình không biết.
Khi nàng nhìn thấy hai vết đỏ trên cổ Thần Vận, đầu tiên là sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt giật mình, bất quá trước mặt Thần Hàn Lâm nàng không nói rõ.
Đêm khuya, mấy người đều nằm trên giường, Thanh Tuyết ghé vào ngực Thần Vận, mượn ánh đèn yếu ớt, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cổ hắn.
"Lão công à, ở đây hình như nhiều muỗi thật, chỗ này của anh bị cắn rồi à?"
"A? Ờ, có thể là vừa rồi bị cắn, ha ha ~" Cùng với tiếng cười ngượng ngùng của hắn, Thanh Tuyết cả người nằm sấp trên người hắn, nhìn ánh mắt hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Thần Vận lập tức quay đầu, hắn nào còn dám đối diện với Thanh Tuyết, chột dạ đều viết hết lên mặt.
"Con muỗi kia có phải là có hai chân trắng, dáng người đặc biệt đẹp, dáng dấp khuynh quốc khuynh thành? A, đúng rồi, thân thể của nàng cũng đặc biệt mềm mại, cắn rất thích, anh nói có đúng không? Lão công?"
Thần Vận chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, hắn đã hối hận mượn xe nhà lưu động của lão gia tử.
Vì sự riêng tư, lão gia tử ngăn khu vực nghỉ ngơi thành mấy phòng đơn, bây giờ lại trở thành nơi thẩm vấn Thần Vận.
"Lão bà, em... Em đang nói cái gì vậy, anh nghe không hiểu?" Hắn nói chuyện đã trở nên lắp bắp.
Thanh Tuyết đứng dậy, một phát nắm lấy, cười lạnh nói: "Ai u, không hiểu à, vậy để ta xem xem chỗ này có thay đổi gì không."
Thần Vận bị dọa suýt chút nữa nhảy dựng lên, cảm nhận được sự ôn nhu của nàng, lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên đầu.
Nguy hiểm thật, tưởng là sắp bị đoạn tử tuyệt tôn.
Sau đó, trong lòng thấp thỏm được thay thế bằng sự nóng bỏng, vốn là bị Thanh Nịnh trêu chọc, lại uống nhiều rượu, hiện tại cuối cùng đã đến sân nhà của hắn, làm sao có thể kiềm chế được nữa.
Lão bà, thật xin lỗi, hôm nay em có thể phải đối mặt với gấp đôi trừng phạt.
Đêm khuya, Thanh Tuyết mặt vẫn còn ửng hồng, vô lực cuộn trong ngực Thần Vận, đôi chân dài đè trên người hắn.
Nàng cả người mơ mơ màng màng, nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như nói mớ: "Thanh Nịnh nha đầu kia rất khó tin tưởng người khác, nhưng một khi nó đã quyết định thì sẽ không thay đổi, anh..."
Phía sau đã không còn nghe rõ, hơi thở của nàng dần dần trở nên đều đều.
Mượn ánh trăng yếu ớt, Thần Vận vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, trong lòng cảm thán, mình có tài đức gì, để hai tỷ muội đều thật lòng đối với hắn như vậy.
Nghĩ đến lời nói mớ vừa rồi của Thanh Tuyết, trong lòng hắn khẽ động, chẳng lẽ nàng ngầm thừa nhận chuyện của mình và Thanh Nịnh?
Chuyện này sao có thể?
Thần Vận vội vàng đuổi ý nghĩ tà ác này ra khỏi đầu, mặc dù hai tỷ muội không có quan hệ máu mủ, nhưng chuyện này cũng quá...
Trước mắt lại hiện ra nụ cười của thiếu nữ, nghĩ đến hình ảnh nha đầu này lấy chồng sau này, trong lòng dâng lên một chút chua xót khó nhận thấy.
Không được, không thể nghĩ nữa, quá tội lỗi, hắn lắc đầu, tự trấn tĩnh lại.
Nhưng suy nghĩ là một thứ rất kỳ quái, chỉ cần có một tia manh nha, nó sẽ từ từ bén rễ nảy mầm trong lòng, theo thời gian, cuối cùng trưởng thành thành cây đại thụ.
Cách vách, thiếu nữ đang nằm sấp trên sách vở, miệng cắn bút, trên mặt đầy vẻ ngây ngô, đang cười khúc khích.
Không ngờ Thần Vận lại ngon miệng như vậy, rất muốn cắn hắn một cái nữa, nhưng nếu hắn giở trò lưu manh thì sao?
Hình như... cũng không sao cả, dù sao hắn là Thần Vận, mà ta cắn hắn, cũng không thiệt.
Ha ha!
Thiếu nữ đổi tư thế, tiếp tục cười khúc khích.
Hai ngày sau, cả nhà đều trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái, ban ngày Thần Vận cùng lão gia tử câu cá, mặc dù kỹ thuật chẳng ra sao, nhưng cũng may có thể cung cấp giá trị cảm xúc.
Đáng nhắc tới chính là, không biết Thanh Tuyết nói gì với thiếu nữ, hai ngày nay chỉ cần hai người ở riêng, Thanh Nịnh đều không chút kiêng kỵ nhìn hắn, ánh mắt rất có tính xâm lược, làm cho Thần Vận không hiểu ra sao, sau đó chạy trối c·h·ế·t, để lại phía sau tiếng cười như chuông bạc.
Chiều chủ nhật, mấy người thu dọn đồ đạc, có chút lưu luyến nhìn cảnh sắc phía xa, sau đó lên đường về nhà.
Thần Vận tiếp tục lái xe, Thanh Nịnh trực tiếp ngồi vào ghế phụ.
"Sao em lại đến đây, không cần học à?" Thần Vận cảnh giác nhìn nàng.
"Nghiêm túc lái xe, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."
"Tỷ em đâu?"
Thanh Nịnh cởi giày, hai bàn chân nhỏ gác lên bảng điều khiển phía trước, theo xe xóc nảy, đung đưa qua lại một cách nhàn nhã.
"Tỷ em buồn ngủ, đang ngủ rồi, đại bá đang thu dọn đồ, yên tâm đi, không ai quấy rầy chúng ta."
Thần Vận không tự giác nhích lại gần cửa xe, nhìn ngục lắc lư phía trước có chút hoa mắt, mà thiếu nữ lại mặc một chiếc váy ngắn màu trắng quá gối, càng làm người ta thêm mơ màng.
Thanh Nịnh nhận ra sự quẫn bách của hắn, càng thêm không kiêng nể: "Sao, muốn nhìn bên trong không?"
Nói rồi, vén nhẹ một góc váy.
"Đừng nói lung tung, anh làm sao lại nghĩ như vậy?" Thần Vận liếc qua, bắt đầu giảo biện.
"Nói thì hay lắm, thân thể lại rất thành thật, bất quá rất đáng tiếc, có quần bảo hộ, hay là em bỏ cái thứ chướng mắt này ra nhé?"
Trong mắt thiếu nữ tràn đầy ý cười, nàng phát hiện trêu chọc nam nhân này quả nhiên thú vị hơn bất cứ thứ gì.
Thần Vận vội vàng kéo tay Thanh Nịnh đang vươn về phía váy: "Tiểu cô nãi nãi của tôi ơi, em rốt cuộc muốn làm gì?"
"A? Anh không muốn xem sao, giở trò lưu manh không phải vì cái này?" Thanh Nịnh nhìn hắn với vẻ vô tội.
Thần Vận nhìn về phía trước, hai tay nắm chặt vô lăng.
Thấy hắn không dám nói, thiếu nữ lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Ngươi cho rằng chiếm tiện nghi của bản cô nương dễ thế sao? Về sau ngủ tốt nhất nên mở to một mắt, không thì... Hắc hắc!"
Nàng nhìn nam nhân đang như lâm đại địch trước mặt, trong lòng đã nở hoa.
Thần Vận, ngươi c·h·ế·t chắc rồi, đời này đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của bản cô nương.
Thiếu nữ nắm chặt tay trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận