Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 375: Đáng đời ngươi cưới hai cái lão bà a

**Chương 375: Đáng đời ngươi cưới hai cô vợ**
Thần Vận nhìn thiếu nữ ngồi ghế phụ lái với vẻ mặt căng thẳng, có chút buồn cười.
Không ngờ nàng cũng có ngày hồi hộp khi thi cử, hơn nữa còn là thi bằng lái xe.
Thanh Nịnh thi khoa một rất thuận lợi, kiến thức lý thuyết đối với thiếu nữ mà nói vẫn rất dễ dàng.
Bất quá đến khoa hai thì phiền phức, ban đầu nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng hai ngày nay xem trên mạng mấy video kia xong liền bắt đầu lo lắng bất an.
Ví dụ như khoa hai tỷ lệ qua đặc biệt thấp, XXX lùi xe vào chuồng thì đạp nhầm chân ga thành phanh làm đổ cột, XXX thi xong thì lái xe xuống rãnh.
Đại loại như vậy có rất nhiều, điều này khiến cho Thanh Nịnh cũng khẩn trương theo.
Thần Vận một tay giữ vô lăng, tay kia kéo tay thiếu nữ.
"Đừng lo lắng, không phải ngươi luyện rất tốt sao, chắc chắn một lần là qua."
Thanh Nịnh bĩu môi: "Ta mới không có lo lắng."
"À." Thần Vận vuốt ve bàn tay hơi run của thiếu nữ.
Lúc này, nữ nhân chính là tiểu ngạo kiều, lòng dạ không như lời nói, ngàn vạn lần không thể nói đùa, không cho ngươi lên giường là chuyện nhỏ, nàng rất có thể sẽ nhớ cả đời.
Tựa như nam nhân đến một độ tuổi nhất định thì lực bất tòng tâm, lúc này nữ nhân mà nói đùa.
Emmm~~~~~
Nói thế nào đây?
Tự mình suy nghĩ đi......
Đương nhiên, Thần Vận sẽ không phạm sai lầm cấp thấp loại này.
Đến trường thi rồi, huấn luyện viên đã chờ ở đó, Thần Vận trà trộn vào trường thi làm trợ thủ cho huấn luyện viên.
Huấn luyện viên an ủi: "Thanh Nịnh, không nên quá hồi hộp, cứ như lúc bình thường ngươi lái xe tập là được."
"Ân." Thiếu nữ khẽ gật đầu, hai ngón tay dùng sức bóp vào nhau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trường thi.
Lúc này, an ủi cũng không có tác dụng gì, chỉ làm tăng thêm tâm tình khẩn trương.
Cho nên, tác dụng của Thần Vận liền thể hiện ra.
Hắn kéo thiếu nữ đi đến một nơi không người.
Nhéo mũi nàng một cái: "Cười một cái."
Thiếu nữ cố gắng kéo ra một nụ cười, khóe miệng cao lãnh hơi nhếch lên.
Được rồi!
Còn không bằng không cười!
Lần này cảm giác còn phiền phức hơn.
Thần Vận lấy từ trong n·g·ự·c ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, phía trên còn khảm một ít đồ vật lấp lánh.
Thanh Nịnh bị hấp dẫn, con gái chính là như vậy, kiểu gì cũng sẽ không có sức chống cự với mấy thứ "bling bling".
"Đây là cái gì?"
"Đây là thứ có thể giúp ngươi qua khoa hai."
Thanh Nịnh kinh ngạc hỏi: "A? Còn có đồ thần kỳ như vậy sao?"
Thần Vận thề son sắt nói: "Đương nhiên, mau mở ra xem đi."
Thiếu nữ mở hộp ra, đôi mắt trong veo không tự giác trợn to, khuôn mặt nhỏ cấm dục hệ trong nháy mắt cũng tan ra.
"Đẹp quá đi."
Trong hộp là một sợi dây chuyền như tác phẩm nghệ thuật.
Mặt dây chuyền là một viên đá quý màu xanh nhạt, xung quanh khảm một vòng kim cương nhỏ nhắn mà tinh xảo, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, như sao trời lấp lánh, cùng bảo thạch làm nổi bật lẫn nhau.
Dây chuyền được t·h·iết kế đơn giản, nhưng mỗi chi tiết đều xử lý rất vừa phải.
Chiều dài dây vừa đủ, có thể thoải mái phối hợp các loại quần áo, coi như Thanh Nịnh hiện tại vẫn là sinh viên, mang theo cũng không quá lộ liễu.
Thanh Nịnh cầm dây chuyền ra rồi, đã đến mức yêu thích không buông tay.
Nhìn phản ứng của thiếu nữ, Thần Vận biết món đồ này xem như đã trúng tim đen của nàng.
"Ta giúp ngươi đeo."
"Cái này... Có phải rất đắt không? Mất thì phiền phức, hay là đừng mang đi."
Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt thiếu nữ không hề rời khỏi dây chuyền.
"Đương nhiên phải đeo rồi, đây chính là thứ đã được gia trì p·h·áp lực, đảm bảo ngươi có thể qua khoa hai."
"p·h·áp lực?"
"Đương nhiên, ánh mắt ngươi là sao, không tin sao?"
Thanh Nịnh nhét hộp vào tay hắn, vội vàng xoay người, hơi cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm: "Ta tin, ngươi nói cái gì ta cũng đều tin, giúp ta đeo đi."
Thần Vận vén tóc của thiếu nữ ra sau cổ, lấy dây chuyền rồi đeo lên cho nàng.
"Quay lại đây ta xem."
Thanh Nịnh nghe lời xoay người, cúi đầu nhìn dây chuyền, ánh mắt đầy yêu thích.
"Ân, không tệ, Thanh Nịnh nhà chúng ta quả nhiên mang cái gì cũng đẹp."
"Chỉ được cái miệng dẻo."
Thanh Nịnh lầm bầm một câu, bất quá trong lòng đã vui sướng vô cùng, tâm tình khẩn trương cũng tan biến hết.
Thần Vận không khỏi khen thầm mình trong lòng.
Thật đáng đời ngươi đem hai tỷ muội cưới về nhà mà.
Làm một người chồng đủ tư cách, kịp thời quan s·á·t cảm xúc của vợ là môn bắt buộc.
Hai ngày trước chú ý đến cảm xúc của Thanh Nịnh thay đổi, hắn đã vội vàng đi tiệm châu báu đặt làm hai sợi dây chuyền bảo thạch.
Hiện tại, hiệu quả đến rồi đó.
Nếu như Thanh Nịnh không khẩn trương thì đổi cách nói khác để tặng dây chuyền là được.
Chuyện này không liên quan gì đến giá tiền, hoàn toàn là vấn đề giá trị cảm xúc.
Coí như Thần Vận hiện tại lấy ra một cái móc lon nước ngọt, Thanh Nịnh cũng sẽ vui sướng như thường.
Đạo lý rất đơn giản, ai không hi vọng người chồng của mình có thể thời khắc chú ý đến mình, cẩn thận quan s·á·t những thay đổi của mình.
Cho nên, ván này Thần Vận đứng ở trên tầng khí quyển, nắm chắc thiếu nữ trong tay.
Tựa như ngày lễ Thất Tịch, vợ là muốn quà của các ngươi sao?
Không phải, muốn chính là một cái tâm tình.
Không tin ngươi đi cửa hàng hai tệ mua cái móc chìa khóa, ngươi tặng xong rồi xem nàng có vui hay không là biết ngay (nhắc nhở hữu nghị: Bên trên chỉ là lý thuyết, về nhà b·ị đ·ánh đừng tìm tác giả, cám ơn).
Hai người quay lại phòng chờ, kỳ thi đã bắt đầu, nhìn danh sách trên màn hình lớn, còn mười mấy người nữa mới đến lượt Thanh Nịnh.
Lúc này, một đại ca khoảng 50 tuổi tiến lại gần Thần Vận: "Tiểu huynh đệ, cậu cũng đến thi khoa hai sao?"
Thần Vận quay đầu nhìn đại ca, một thân trang điểm rất mộc mạc, sắc mặt đen nhánh, thoạt nhìn như người làm việc ngoài trời lâu năm.
"Không phải, đưa vợ đến, đại ca, anh là b·ị t·ước bằng rồi thi lại?"
Đại ca cười chất phác nói: "Không phải, trước kia có bằng lái xe con, ở quê toàn lái máy kéo, giờ con trai sống tốt rồi, nói muốn mua cho ta một chiếc xe, đăng ký trường thi. Ta tuổi này rồi còn phải đến học, thật phiền phức."
Đại ca tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng ý cười trên mặt đã không kìm nén được.
Thần Vận hiểu, đại ca này đã chia sẻ chuyện này với người quen hết rồi, bắt đầu tìm người lạ để chia sẻ.
Bất quá, nói thật, con trai đại ca thật sự có tâm, k·i·ế·m tiền rồi còn nghĩ đến mua cho bố một chiếc xe, chuyện này quả thực đáng để kiêu ngạo.
Thêm nữa, dáng vẻ chất phác của hắn, cũng không khiến người ta khó chịu.
Thần Vận phụ họa nói: "Rất không tệ, đại ca chỉ cần hưởng phúc thôi."
"Haizz, hưởng phúc gì, còn phải làm mấy năm nữa, tích cóp cho con trai chút tiền cưới vợ, không giống như các cậu ở thành phố, có nhà có xe."
Lúc này, loa phát thanh thông báo.
"Mời thí sinh số 39 đến địa điểm thi."
Đại ca cười nói: "Đến ta rồi, tiểu huynh đệ, ta đi trước."
"Được rồi, chúc anh một lần là qua."
"Yên tâm đi, ở nhà ta mỗi ngày đều cầm bốn cái vòng t·ử để luyện, việc này còn không phải dễ như trở bàn tay sao."
Huấn luyện viên nhỏ giọng thầm thì: "Hy vọng thôi, thi lần thứ 5 rồi, không qua nữa thì trường thi sắp khóc."
Thần Vận sửng sốt, nhìn phương hướng đại ca biến mất, trong lòng lặng lẽ nói:
Đây mới là cao thủ a!
Thanh
Bạn cần đăng nhập để bình luận