Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 606: Tới đi! Mở làm

Chương 606: Đến đi! Triển khai thôi.
Thần Vận nhìn thấy Ninh Tình Họa, liền nói với người lái xe: "Đi thôi, đủ người rồi."
Vì lý do an toàn, hắn vẫn gọi cả "trần nhà chiến lực" này đến.
Chủ yếu là không gọi nàng đến cũng vô dụng, có Cố Hồng Phi ở đây, sớm muộn gì nàng cũng sẽ vui vẻ chạy tới.
Hai người này hiện tại giống như nam châm trái dấu, mặc kệ ở đâu, chỉ cần một người xuất hiện, người kia chắc chắn xuất hiện không lâu sau đó.
Nhìn hình ảnh hai người tình chàng ý thiếp, Thần Vận có chút hâm mộ.
Đặc biệt là câu "tiểu Tình Họa" kia nháy mắt khiến hắn có cảm giác đồng cảm.
Bình thường với tiểu kiều thê ở nhà, hình như cũng nói như vậy.
Lúc mình nói không có cảm giác, hiện tại đứng ở vị trí người quan sát hâm mộ, lại bất giác cảm thấy rất ấm áp.
Đương nhiên, loại cảm giác đặc biệt này chỉ có những "cẩu độc thân" mới hiểu.
Giống như Ninh Nguyên Bạch, loại người độc thân, toàn thân nổi hết cả da gà.
Nghĩ đến bình thường tỷ tỷ đối với mình bạo lực, hắn thay Cố Hồng Phi lau mồ hôi.
Kiềm chế một chút đi, đừng để một hồi bị nàng đạp bay.
Với cái thể trạng này của ngươi thì t·ử cũng đủ hai cước rồi.
Đến lúc đạp chân thứ ba phải đi tìm ngươi trong hộp tro cốt.
Thật hy vọng tỷ phu này có thể sống đến già, tốt nhất mau cưới nàng về nhà, đỡ cho mình mỗi ngày phải lo lắng sợ hãi.
Trên đường đi, mấy người lại nghiên cứu kỹ các chi tiết trong kế hoạch, đảm bảo không có một tia sơ hở.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe thương vụ trên đường cao tốc, Tống Lương Cát và Tống Tiểu Yêu ngồi bên trong, hai anh em cũng đang bàn bạc gì đó.
Phía sau bọn họ, còn có mấy chiếc xe của quan phương đi theo, bên trong đều ngồi đầy người.
Hiển nhiên, Tống Lương Cát cũng có ý tưởng giống vậy, chuẩn bị trực tiếp kết liễu Thần Vận.
Hiện tại đã không chỉ là ân oán cá nhân của hai nhà.
Có thể nói là sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của mấy tỉnh xung quanh.
Hơn chín giờ sáng, mấy người Thần Vận đến địa điểm thi công của trường tiểu học Hy Vọng.
Bên trong đã dựng một cái đài cao, xung quanh vây đầy phóng viên và người dẫn chương trình, đều đang điều chỉnh thử thiết bị.
Sở Tân Văn đi tới bên cạnh Thần Vận, nhỏ giọng nói: "Đã an bài xong cả rồi, phía Trình di nhận được tin tức, Tống Lương Cát đang trên đường tới đây."
"Hắn tự mình đến?"
"Không sai."
"A! Nóng vội ghê, ngẫm lại cũng đúng, nếu đổi lại là ta, khẳng định cũng muốn đến tận nơi xem, làm gì có hình ảnh rung động như trong video."
Cố Hồng Phi nhắc nhở: "Ca, chớ khinh thường, không chừng xung quanh đây có bao nhiêu người của Tống gia."
"Không sao, đến bao nhiêu người cũng vô dụng, yên tâm đi."
Lúc này, tên mập Tôn từ đằng xa chạy tới.
"Thần tổng, nghi thức cắt băng sắp bắt đầu rồi, mời ngài qua đó."
"Ha ha, Tôn quản lý, khoảng thời gian này thật sự vất vả cho ngươi rồi, đợi cắt băng xong, ta chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ."
Tôn mập mạp nhìn bộ dáng tươi cười của Thần Vận, căn bản không chú ý thấy mấy người xung quanh hắn đều vô thức lui về phía sau.
"Thần tổng, đây đều là việc tôi phải làm, về phương diện công trường ngài cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Thần Vận vỗ vai hắn: "Vậy thì tốt, chúng ta qua đó đi."
Mấy người theo thang lầu đi lên đài cao.
Hôm nay cắt băng bất quá chỉ là làm theo hình thức, căn bản không có mời người đức cao vọng trọng nào hay đại biểu quan phương, thậm chí ngay cả thời gian cũng không chọn.
Thần Vận đứng trên đài cao, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công trường.
Nói tượng trưng mấy câu, sau đó người phía dưới đưa qua một cái kéo, chuẩn bị cắt băng.
Lúc này, mười mấy chiếc xe tiến vào công trường, bụi đất tung bay, dừng lại ở gần đài cao.
Xem như đã đến.
Thần Vận cười cười, còn tưởng ngươi c·hết ở nửa đường rồi, h·ạ·i ta lo lắng lâu như vậy.
Một hồi gặp cháu trai kia phải nhắc nhở hắn một chút, hiệu suất làm việc quá chậm.
Tống Lương Cát từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Thần Vận trên đài cao, lớn tiếng nói: "Chờ một chút hẵng cắt băng, các ngươi thi công ở đây...."
"Răng rắc!"
Thần Vận cầm kéo trong tay khép lại, cắt đứt đoạn dây lụa màu đỏ.
"Ngươi bảo ta chờ thì ta phải chờ à? Ta cứ cắt đấy, ngươi làm gì được ta?"
"Ngươi..."
Một câu nói trực tiếp làm Tống Lương Cát cứng họng, vốn định đánh gãy nghi thức, để phía mình có đủ khí thế.
Kết quả Thần Vận căn bản không theo lẽ thường, trực tiếp cắt luôn.
Phóng viên và người dẫn chương trình cũng kịp phản ứng, mắt đều sáng lên.
Tin tức có sẵn, lại còn nóng hổi, hôm nay coi như vớ bở rồi.
Một đám "trường thương đoản pháo" chĩa vào mặt Tống Lương Cát, trực tiếp thời gian thực.
Tống Lương Cát hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười với ống kính.
"Mọi người đều biết, tiểu học Hy Vọng là công trình của chính phủ, là vì những người không thể đi học do nhiều nguyên nhân khác nhau mà xây nên."
"Về sau sẽ có hàng trăm hàng ngàn đứa t·r·ẻ học tập ở đây, đây cũng là niềm hy vọng cuối cùng của các bậc cha mẹ."
"Hiện tại nền móng ở đây đã...."
"Này, nói điểm chính đi, không ai nghe ngươi nói những điều vô dụng đó đâu."
Thần Vận mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn.
Tống Lương Cát đang nói giữa chừng lại phải nuốt ngược trở vào, làm hắn khó chịu không thôi.
Hai lần nói chuyện đều bị ngắt lời, cho dù có tính nhẫn nại tốt đến đâu cũng gần như biến mất.
Vốn nghĩ trước tiên nói vài lời hoa mỹ, dù sao cũng có nhiều ký giả ở đây.
Vừa hay mượn cơ hội này, dựng nên một hình tượng chính diện.
Nhưng tên nhóc đối diện căn bản không cho hắn cơ hội này, ý đồ rõ ràng là, ta không cần hình tượng, ngươi cũng không thể có.
Người này thật là "cẩu" mà.
Tống Lương Cát nghiến răng nói: "Thần Vận, ngươi thật muốn c·hết, hy vọng một hồi nữa ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy."
"Ta bỏ chạy? Thật là nực cười, ai chạy người đó là cháu trai."
"Ngươi nói chuyện không thể văn minh chút à, còn có nhiều người đang xem trực tiếp như thế, không muốn làm hư thuần phong mỹ tục à."
Nghe vậy, Thần Vận chỉ vào Tống Tiểu Yêu phía sau hắn, cười ngặt nghẽo.
"Tống Lương Cát a Tống Lương Cát, ngươi lại ở trước mặt muội muội mình nói chuyện thuần phong mỹ tục với ta, không cảm thấy mặt đau sao?"
Cố Hồng Phi ở bên cạnh bồi thêm một câu: "Nghe nói Tống đại tiểu thư gần đây có nhiều sủng vật ghê, hay là để ta kể chi tiết cho mọi người nghe nhé?"
Tống Tiểu Yêu sắc mặt tái xanh nhìn Thần Vận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nam nhân này vì cái gì cứ luôn nhắm vào mình.
Mình nào có như hắn nói, không chịu n·ổi như vậy, chẳng qua chỉ là mỗi người có sở thích khác nhau thôi.
Không biết thương hương tiếc ngọc thì thôi, lại năm lần bảy lượt lăng nhục mình.
"Ngươi..."
Tống Lương Cát vội vàng kéo muội muội lại, lúc này vẫn là đừng gây gổ với Thần Vận thì tốt hơn.
Không phải vì chơi không lại, chỉ sợ Tống Tiểu Yêu không kiềm chế được miệng, lại "tự bạo" gì đó.
Phía sau có nhiều cơ quan truyền thông như vậy, đến lúc đó mấy lão gia hỏa trong nhà lại tìm được cớ.
"Tiểu Yêu, đừng nói, để hắn vênh váo thêm một lát, qua không được bao lâu, hắn mặc cho ngươi xử trí."
"Hô."
Tống Tiểu Yêu hít sâu mấy hơi, cảm xúc ổn định không ít.
Nhìn Thần Vận với ánh mắt tràn ngập xâm lược tính, trong lòng đã nghĩ kỹ phương pháp tra tấn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận