Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 402: Thiếu nữ trời chuyện lớn

**Chương 402: Đại sự tày trời của thiếu nữ**
Tống Lương Cát nhìn thấy người đang nói chuyện, đầu óc ong ong.
Muốn nói ở Tống gia, trừ những trưởng bối kia, chỉ có cô muội muội này là khiến hắn đau đầu nhất.
Tống Thủy Dao, người cũng như tên, dáng vẻ một đại gia khuê tú, dù nói không có nhan sắc cực hạn như Thanh Tuyết, nhưng cũng có thể đạt tầm 90 điểm.
Trang phục công sở màu đen phối với tất đen, chân mang đôi giày cao gót, đeo kính mắt viền tơ vàng, nói chuyện cũng có dáng vẻ nhu nhu nhược nhược.
Nhưng thực tế lại không phải như thế, theo lời Tống Lương Cát, chính là một kẻ xấu bụng + Yandere chết biến thái.
Nam nữ đều thích, mặn chay không kỵ.
Nếu thể lực không được, nuôi trong nhà là được.
Hết lần này tới lần khác, năng lực và trí thông minh của muội muội hắn rất không tồi, nếu không phải cân nhắc đến vị trí gia chủ truyền nam không truyền nữ, vị trí gia chủ này thật sự không biết sẽ thuộc về ai.
Nàng bây giờ nói hứng thú với Thần Vận, Tống Lương Cát liền biết phiền phức sắp đến.
Hắn phất tay với người bên cạnh: “Hội nghị hôm nay dừng ở đây.”
Đám người tản đi, hắn lau trán nói: “Tiểu Dao à, ngươi có thể đừng hồ nháo không, loại chuyện nhỏ nhặt này giao cho người làm là được.”
“Tiểu Dao, thanh hai, không phải tiểu yêu, cảm ơn.”
“Tống tiểu yêu.” Tống Lương Cát lớn tiếng hơn mấy phần.
“Ba!”
Tống Thủy Dao chống nạnh, trừng mắt nói: “Ngươi lớn tiếng với ai hả, ngươi còn lớn tiếng nữa xem, có tin ta đem mấy ả tình nhân bé nhỏ của ngươi xử lý hết không.”
“Ta...”
Tống Lương Cát nghẹn lời.
Hắn thật sự hoài nghi thứ này có phải là muội muội ruột của hắn không, lúc trước cha mẹ nghĩ gì, sao lại sinh ra thứ nghịch thiên như vậy.
Trước mặt trưởng bối thì ngoan ngoãn nghe lời, ra khỏi cửa liền bắt đầu lộ rõ bản tính.
Cuối cùng, Tống Lương Cát chỉ có thể thỏa hiệp, nhìn về phía nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi đi có thể, nhưng phải chú ý, Thần Vận thực lực tuy không được, bất quá có chút thủ đoạn, đừng để bị hắn lừa.”
“Ha ha, bị lừa?” Tống tiểu yêu duỗi ngón tay ra cắn nhẹ vào bên miệng, cười duyên nói: “Hi vọng hắn có thể lợi hại như vậy thì tốt.”
Rất nhiều Yandere chính là như vậy, trong tâm lý luôn tìm kiếm sự an ủi khác biệt, cho đến khi người có thể chinh phục nàng xuất hiện, sau đó liền đem thuộc tính Yandere phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Tống tiểu yêu chính là đang mong mỏi sự xuất hiện của người này, mỗi ngày đều hy vọng tìm kiếm, rồi lại thất vọng trải qua.
Điều này cũng dẫn đến trình độ Yandere của nàng ngày càng nặng, đến mức hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
Tống Lương Cát tiếp tục nói: “Ngươi đi cũng tốt, tiện thể tra xem ai là kẻ đứng sau giúp Thần Vận.”
“Ân? Còn chưa điều tra ra sao? Có thể tạo áp lực cho chúng ta không phải chỉ có mấy nhà đó sao, ngươi thấy là ai.”
“Ngàn màn đầu tư hoặc là dật văn khoa kỹ.”
Tống tiểu yêu gật đầu suy tư: “Phương hướng không sai, cũng gần giống ta nghĩ, mấy nhà khác cách chúng ta hơi xa, hai nhà này là tỉnh lân cận, khả năng lớn hơn một chút.”
“Bất quá ta rất hiếu kỳ, hai nhà này vốn không có quan hệ gì với Thần Vận, vì sao lại giúp hắn.”
Tống Lương Cát lắc đầu: “Không biết, trong này hẳn là có chuyện chúng ta không biết, có lẽ chỉ là bọn hắn coi trọng Thần Vận, muốn lợi dụng hắn để mở rộng địa bàn.”
Tống tiểu yêu liếm môi: “Có thể để hai nhà này coi trọng, nói rõ Thần Vận không đơn giản, chuyện này giao cho ta đi.”
“Ân, chú ý an toàn, mang theo nhiều người một chút.”
“Biết rồi, lằng nhà lằng nhằng.”
“Ta...”
Tống Lương Cát bị chọc tức đến im lặng, thứ này đúng là nghiệp chướng.
Với người khác có thể tâm ngoan thủ lạt, nhưng với cô muội muội này, hắn thật sự không có cách nào.
Tống gia chính là loại hào môn điển hình, bên trong tràn ngập lừa gạt, lục đục với nhau.
Nếu không phải Tống tiểu yêu luôn bày mưu tính kế cho hắn, chi nhánh bọn hắn cũng sẽ không nhanh chóng giành được vị trí gia chủ như vậy.
Cho nên cô muội muội này chính là tâm phúc của Tống Lương Cát, cũng là nền tảng vững chắc cho vị trí gia chủ.
Nhìn bóng dáng nàng biến mất, Tống Lương Cát vẫn không yên tâm gọi mấy cuộc điện thoại, phái người đi theo bảo vệ nàng.
Hôm nay là ngày huấn luyện của Thanh Nịnh kết thúc, Thần Vận cùng Thanh Tuyết đến trường học từ rất sớm.
Mà Thanh Nịnh ngồi trong phòng học, đang nghiêm túc ghi chép.
Khoảng thời gian huấn luyện này quả thật làm cho nàng thu hoạch không ít, những kiến thức chưa từng tiếp xúc qua được hệ thống học tập.
Đặc biệt là môi trường học tập ở đây, mỗi người đến đều là học sinh xuất sắc của các trường.
Tuy nói rất nhiều người không có điểm thi đại học cao như nàng, nhưng ở lĩnh vực toán học lại có những kiến giải độc đáo.
Làm xong bút ký, đến giờ làm bài tập.
Thiếu nữ cầm bút trong tay, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy một vầng mây đỏ ngoài cửa sổ, suy nghĩ cũng theo đó bay đến nơi nào đó.
Hắn hẳn là sẽ đến đón ta chứ?
Hắn cảm mạo hẳn là đã khỏi rồi chứ?
Thân thể của hắn hẳn không có chỗ nào khó chịu chứ?
Hắn ở nhà chắc sẽ không ức hiếp tỷ tỷ chứ?
Hắn hẳn là sẽ ngoan ngoãn, không đi trêu chọc tiểu tỷ tỷ khác chứ?
Hắn… Có thể hay không, cũng giống như ta nhớ hắn, nghĩ về ta?
Hẳn là có.
Ân!
Sẽ!
Thiếu nữ cắn môi, trong lòng không ngừng khẳng định.
Thật là không có tiền đồ, mới ra ngoài vài ngày đã như vậy.
Vậy sau này đi làm, đi công tác thì phải làm sao?
Buồn quá đi!
Ai!
Đầu nhỏ của nàng bất lực rũ xuống.
Năng lượng trên người giống như bị rút sạch.
Trong lòng thiếu nữ luôn nghĩ đến những chuyện người khác cho là nhỏ nhặt, nhưng dưới cái nhìn của nàng, lại là chuyện tày trời.
Có lẽ đây chính là thiếu nữ.
Buổi trưa, Thanh Nịnh đeo cặp sách, vẻ mặt lạnh lùng đi ra.
Ninh Tình Họa theo sát phía sau, hai người cách rất gần, không biết đang thì thầm gì đó.
Khi thiếu nữ nhìn thấy Thần Vận, trên mặt lộ ra nụ cười không kìm nén được.
Sau đó liền chạy chậm tới.
Thần Vận giang hai cánh tay, trong lòng không khỏi cảm thán, mới vài ngày không gặp, cảm giác tiểu ngốc nhà mình lại thêm mấy phần tư sắc.
Thanh Nịnh chạy đến gần, đột nhiên chuyển hướng, nhào vào trong lòng Thanh Tuyết.
“Tỷ, có nhớ ta không?”
“Muốn chết, Mua~~~.”
Thanh Nịnh nghiêng đầu, vẫn là không nhịn được nhìn về phía Thần Vận.
Bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ vẫn là da mặt mỏng, ngượng ngùng vùi đầu vào trong lòng tỷ tỷ.
May mà quy mô đủ lớn, có thể che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Thôi, lớn như vậy rồi, còn làm nũng, mau đi xem tiểu lão công của ngươi đi, hắn nhìn mòn con mắt rồi kìa.”
“Phì! Ta mới không thèm nhìn hắn.”
Ngoài miệng nói vậy, nhưng thân thể lại thành thật tiến lại gần.
“Ngươi hết cảm mạo chưa, hiện tại còn có chỗ nào… Ngô ~~~”
Thần Vận dùng hành động nói lên nỗi nhớ nhung.
Trong nháy mắt, nỗi buồn phiền trong lòng thiếu nữ tan biến.
Lần nữa ngước nhìn vầng mây đỏ trên trời.
Thật kỳ quái, đã chẳng còn thấy buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận