Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 26: Hưởng thụ phục vụ

**Chương 26: Hưởng thụ phục vụ**
"Thanh Nịnh, mau giúp ta cầm lấy." Âm thanh của Thần Vận từ phía sau con rối truyền đến.
"A?" Tiếp nhận con cá heo bông xù, Thanh Nịnh nhất thời sửng sốt.
"Lại tiêu tiền bậy bạ cho tiểu nha đầu này." Nhìn giá tiền, Thanh Tuyết đau lòng vô cùng, bất quá nhìn thấy bộ dáng của muội muội, nháy mắt đã cảm thấy rất đáng giá.
"Ngươi... Sao ngươi biết ta thích cái này?"
Thần Vận uống một ngụm đồ uống, cười nói: "Tiểu cô nương nào có thể cự tuyệt đồ chơi lông xù, những đứa trẻ khác có, đương nhiên chúng ta cũng phải có, liền tùy tiện mua một cái, ngươi thích là tốt."
"Ân, thích, tạ... Cảm ơn." Trên mặt Thanh Nịnh xuất hiện nụ cười hiếm có, hai tay ôm chặt lấy con cá heo, vùi cả khuôn mặt vào bên trong, cảm giác an toàn mười phần.
Thần Vận lại lấy ra một chiếc vòng tay xâu bằng vỏ sò và trân châu từ trong túi, óng ánh sáng long lanh, lay động trước mắt Thanh Tuyết.
"Lão công, cho ta sao?" Thanh Tuyết kinh hô, dẫn tới những người xung quanh ghé mắt nhìn, khi thấy nhan sắc của nàng, lại là một trận thổn thức.
"Thích không?"
Thanh Tuyết gật đầu lia lịa, tiếp nhận vòng tay, trực tiếp đeo lên tay, vừa đi vừa lắc lư, phát ra những âm thanh dễ nghe, càng thêm yêu thích không buông tay.
Chờ nghỉ ngơi đủ, ba người tiếp tục đến trạm tiếp theo, chơi đến tận xế chiều, mới thỏa mãn rời khỏi khu vui chơi hải dương.
Hai tỷ muội tụ tập cùng một chỗ, thảo luận những cảnh sắc vừa rồi chưa từng thấy, theo tiếng cười như chuông bạc, những người xung quanh đều ao ước nhìn Thần Vận, trong lòng không khỏi mắng, tên này thật là sống không uổng phí, đời này xem như đáng giá.
"Lão công, chúng ta về nhà đi, hôm nay chơi vui quá." Những năm nay Thần Vận chưa từng đưa nàng đến những nơi như thế này, bây giờ cảm giác hạnh phúc đã tràn ngập.
"Về nhà sớm vậy làm gì, còn có những hoạt động khác chưa được trải nghiệm."
"Còn có sao? Bây giờ đi đâu?" Cảm giác mong chờ của Thanh Tuyết bị kéo căng.
"Xem phim, đã đặt vé trước rồi."
"Mua!" Mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh, Thanh Tuyết hôn mạnh lên mặt Thần Vận một cái.
Trên mặt Thanh Nịnh cũng tràn đầy nụ cười, nhiều năm như vậy chưa từng vui vẻ như thế này, hóa ra cuộc sống không chỉ có sợ hãi, đắng chát, mà còn có thể trôi qua đặc sắc như vậy.
Đến rạp chiếu phim, thời gian vừa vặn, mua hai thùng bắp rang và một ít đồ ăn vặt, tìm thấy phòng chiếu phim, vừa bước vào, cảm giác mát mẻ lan tỏa khắp toàn thân.
Thanh Nịnh vẫn là lần đầu tới rạp chiếu phim, một hồi nhìn bên này một hồi nhìn bên kia, nhỏ giọng hỏi Thanh Tuyết, như một đứa trẻ con.
Thần Vận liền lẳng lặng nhìn nàng, đây mới là phản ứng bình thường của một đứa trẻ, bình thường vẫn là quá lạnh lùng.
Trong rạp chiếu phim rất tối, khoảng thời gian này đa số mọi người còn đang đi làm, không có nhiều người, chỉ có mấy đôi tình lữ ở những góc khuất.
Phim bắt đầu, lực chú ý của Thanh Nịnh rất nhanh bị màn hình lớn hấp dẫn.
Thần Vận ôm một thùng bắp rang, lấy ra một hạt đặt ở bên miệng Thanh Tuyết.
Thanh Tuyết ngoái nhìn nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn lão công." Đôi môi mềm mại khẽ hé mở, bắp rang theo ngón tay Thần Vận cùng vào trong miệng.
Đầu lưỡi linh hoạt lướt qua ngón tay, Thanh Tuyết còn liếc mắt đưa tình với hắn.
Nháy mắt, Thần Vận liền không bình tĩnh, ánh mắt ngây ngốc nhìn cực phẩm thiếu phụ bên cạnh.
Theo lý mà nói, sức chống cự không phải càng ngày càng tăng sao? Sao cảm giác thần kinh của mình đã triệt để từ bỏ chống cự, mặc cho Thanh Tuyết ăn mòn.
Thanh Tuyết nhìn thấy bộ dáng của Thần Vận, đạt được mục đích, trong lòng càng đắc ý.
Đem tay vịn giữa hai người nâng lên, cả người đều nhích lại gần.
Tiếp theo ngược lại là không có những hành động quá phận, dù sao trong rạp chiếu phim là có giám sát.
Thanh Tuyết bắt đầu cho ăn, thỉnh thoảng đem một vài món ăn bỏ vào trong miệng Thần Vận.
Bọn họ đang xem một bộ phim hài, bất quá trong rạp chiếu phim không có nhiều tiếng cười, có lẽ chỉ có ba người này đang nghiêm túc xem phim, còn lại mấy đôi tình lữ đều làm những chuyện khác.
...
"Bộ phim này cũng không tệ, đánh giá năm sao."
Thanh Nịnh không ngừng gật đầu, rất đồng ý với cách nói của tỷ tỷ.
Ba người từ trong trung tâm thương mại đi ra, không khí khô nóng liền ập vào mặt, xen lẫn âm thanh các loại xe con chạy qua trên đường cái.
Giống như là từ Bắc Cực đột nhiên đi đến rừng mưa nhiệt đới, ngột ngạt không chịu nổi.
Có đôi khi ban đêm tương đối mát mẻ, có đôi khi lại giống như đang xông hơi, đều xem tâm tình của ông trời, mua điều hòa không khí cần đưa vào danh sách quan trọng, không phải mùa hè này rất khó chịu.
"Đã muộn như vậy, lão công có đói bụng không, về nhà nấu cơm cho ngươi."
"Chơi một ngày mệt như vậy, không nấu cơm, các ngươi muốn ăn cái gì?"
Thanh Tuyết cảm kích nhìn Thần Vận, hôm nay quả thực rất mệt, bất quá một ngày này trôi qua rất vui vẻ, thật muốn mỗi ngày đều như vậy.
"Thanh Nịnh, muốn ăn cái gì?"
Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Thần Vận, Thanh Nịnh lấy dũng khí nói: "Nghĩ... Muốn ăn thịt nướng."
Món ngon như vậy chỉ được thấy qua điện thoại, mỗi lần nghe bạn học trong lớp thảo luận, nhà nào có món ngon gì, Thanh Nịnh đều sẽ cẩn thận lắng nghe, không có cách nào, đối với những món ăn ngon này nàng không có chút sức chống cự nào.
Thần Vận không nghĩ tới Thanh Nịnh thật sự có thể đưa ra đáp án, trong lúc nhất thời quên trả lời.
"Ta tùy tiện nói, ăn cái gì cũng được." Thanh Nịnh hối hận vì sự lỗ mãng của mình, dù sao giá thịt nướng hình như không được rẻ cho lắm, mình có chút tham lam.
"Không, cứ ăn thịt nướng đi." Thần Vận cổ vũ nói: "Đây mới là dáng vẻ nên có của người một nhà, về sau có yêu cầu gì cứ việc nói, ta và chị ngươi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn ngươi."
"Ân." Thanh Nịnh dùng sức gật đầu, trên mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười hiếm có.
Thanh Tuyết kéo tay muội muội, cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, bây giờ vui vẻ nhất không ai bằng nàng, mặc kệ là lão công, hay là muội muội, đều có biến hóa rõ ràng, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Định vị một nhà hàng thịt nướng ở gần đó, đánh giá trên mạng cũng không tệ lắm, đặt trước vị trí, ba người xuất phát.
Vị trí của nhà hàng thịt nướng nằm trong một khu phố đi bộ.
Trên đường phố người người chen chúc, phồn hoa truỵ lạc, mười phần náo nhiệt.
Mấy người đi ngược dòng người chen vào bên trong, rất nhanh đã đến đoạn giữa của khu phố đi bộ.
Thanh Tuyết nhìn xung quanh cảm thán nói: "Phong cách trang trí ở đây sao lại biến thành như vậy, nhớ kỹ mấy năm trước vẫn còn rất bình thường, bây giờ nhìn lại thật là không tồi, trách sao có nhiều người đến như vậy."
Thần Vận kéo tay Thanh Tuyết không tự giác dùng sức nắm chặt một chút, người này ngốc nghếch đến nỗi bình thường ngay cả thời gian đi dạo phố cũng không có.
Thanh Tuyết cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình của hắn, xinh đẹp cười nói: "Lão công, không cần nghĩ nhiều như vậy, về sau thời gian còn rất dài, ta nhìn thấy nhà hàng thịt nướng kia rồi, mau đi thôi."
Tiến vào đại sảnh, nhân viên phục vụ dẫn ba người tìm xong chỗ ngồi.
Đem thực đơn đưa cho Thanh Nịnh: "Xem xem có món gì muốn ăn không?"
Nhìn thực đơn với những món ăn hoa mắt và giá cả không rẻ, khuôn mặt nhỏ của Thanh Nịnh căng cứng, lại biến thành bộ dáng cẩn thận.
Thần Vận tri kỷ giải thích cho nàng nguyên liệu nấu ăn của món ăn và hương vị đại khái, Thanh Nịnh nhíu chặt lông mày thoáng giãn ra, nhưng dường như thiếu nữ vẫn lâm vào tình cảnh lưỡng nan, trong lúc nhất thời rất khó lựa chọn.
Thần Vận cũng không thúc giục, bảo nhân viên phục vụ đi làm việc trước, nghiên cứu xong sẽ gọi hắn tới.
Thanh Tuyết nhìn thấy bộ dáng tri kỷ của hắn, trong lòng từng đợt nước ấm trôi qua, những khổ sở đã trải qua dường như đều đáng giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận