Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 171: Văn tự mị lực

Chương 171: Sức Mê Hoặc Của Ngôn Từ
Ba người ngồi vào bàn ăn, Thần Vận tiện tay bật TV lên.
“Tuýt tuýt tuýt! Xe buýt bảo bảo đến đón bạn đây, mau tới cùng nhau khám phá thế giới kỳ diệu.......” Ân?
Hai chị em đều kinh ngạc nhìn tiết mục đang chiếu trên TV.
“Đây là làm gì? Gần đây anh lại có sở thích kỳ quái gì à?” Thần Vận chỉ vào bụng Thanh Tuyết: “Còn không phải là vì dưỡng thai cho hai tiểu gia hỏa này sao.” “Dưỡng thai đâu có xem cái này, hai đứa nó còn chưa ra đời a, em có tìm hiểu, có thể nghe một chút nhạc cổ điển.” Thần Vận lập tức lắc đầu từ chối: “Thôi đi, còn chưa ra đời đã gây áp lực lớn như vậy cho chúng, thực sự không cần thiết, chỉ hy vọng sau này chúng có thể khỏe mạnh, tam quan chính, làm người là được.” Thanh Tuyết nghe xong không ngừng gật đầu, điểm này thì suy nghĩ của bọn họ giống nhau, không cầu thành tích của con cái đứng đầu khi đi học, có thể có một tuổi thơ vui vẻ là được.
Thanh Nịnh nghiêng đầu nhỏ giọng nói thầm: “Có thể làm con của các người thật hạnh phúc a.” “Em cũng là con của nhà ta mà, hay là trước đi xem hai tập xe buýt bảo bảo rồi hẵng dùng cơm?” Thần Vận vỗ vỗ đầu nàng nói.
Thiếu nữ trề môi: “Không muốn, vẫn là ăn cơm quan trọng hơn.” Thanh Tuyết nhìn cả bàn đồ ăn, nhìn về phía Thần Vận nói: “Lão công, vất vả rồi, còn phải để anh nấu cơm.” “Nói gì vậy, chẳng lẽ còn muốn để một phụ nữ mang thai nấu cơm sao? Mau nếm thử xem thế nào.” Hắn gắp một miếng sườn đặt ở miệng Thanh Tuyết, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
“Ân ~ ngon quá, không nghĩ tới tay nghề của lão công tốt như vậy.” Nghe được lời khen, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Sau bữa ăn, Thanh Tuyết vỗ vỗ bụng dưới có chút nhô ra: “Hình như ăn hơi nhiều, thu dọn phòng bếp thì em làm được, hai người các em nên đi làm gì thì làm đi.” “Vậy được rồi.” Thanh Nịnh trở lại phòng ngủ học bài, Thần Vận tiếp tục xử lý công việc làm ăn.
Chờ Thanh Tuyết thu dọn xong phòng bếp, nhìn Thần Vận vẫn còn bận rộn, vòng ra sau lưng hắn, nằm sấp lên vai, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn một cái.
“Mua~ Lão công hôm nay vất vả rồi.” Thần Vận quay đầu ôm eo thon của nàng nói: “Em mới vất vả, hơn tám tháng sau có thể sẽ gian nan.” Thanh Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới, ôn nhu nói: “Em nguyện ý, nghĩ đến hai tiểu gia hỏa này dần dần lớn lên, liền sẽ bất giác vui vẻ.” “Kỳ thật cảm thấy thật có lỗi với em, rõ ràng đã hứa sẽ dẫn em đi khắp mọi nơi trên thế giới, dẫn em đi tiểu trấn xa xôi ở phía bắc thế giới, ngắm cực quang đẹp nhất, dẫn em đi nhìn rạn san hô đã bị bạch hóa, dẫn em đi nhìn thành thị mặt trời không lặn, dẫn em đi nhìn mặt hồ giống như gương, dẫn em đi nhìn......” Thanh Tuyết vẫn luôn lắng nghe giọng nói của Thần Vận, chờ hắn nói xong, trong mắt đã hiện lên vẻ mong đợi.
Nhưng sau đó sờ bụng dưới, lặp lại một lần lời nói mới rồi: “Thế nhưng em nguyện ý.” Thanh âm ôn nhu lại nghiêm túc.
Thần Vận nhất thời nghẹn lời, nhìn nàng mấy lần mở miệng đều không phát ra âm thanh.
Thanh Tuyết tiếp tục nói: “Em cũng không biết phải biểu đạt như thế nào, nhưng nếu có thể, em muốn quãng đời còn lại một mực nắm tay anh, ngắm ráng chiều đỏ rực ánh tà dương, nhìn bầu trời đêm điểm xuyết những vì sao lấp lánh, nhìn xuân thu thay đổi dắt tay làm bạn, nhìn năm tháng trôi qua tóc trắng xóa.” Nàng nghiêng người sang ngồi lên đùi Thần Vận, hai tay ôm cổ hắn, thâm tình nhìn hắn.
“Cho nên chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, bất kể thế nào em đều nguyện ý, anh hiểu chưa?” Giờ khắc này, Thần Vận triệt để rung động.
Hắn không biết đời này còn có nữ nhân nào có thể lay động trái tim hắn.
Chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ khuynh quốc khuynh thành kia, chỉ muốn khắc sâu Thanh Tuyết của giờ khắc này vào sâu trong linh hồn hắn.
Sự thật chứng minh, khi một ngự tỷ mang thai lại thêm ngôn từ hoa mỹ, liền đã không có chỗ cho bạn phát huy.
Thanh Tuyết hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là chân thành vĩnh viễn là kỹ năng tất sát.
......
Đêm khuya, Thần Vận ôm chăn mền từ phòng ngủ ra ném lên ghế sô pha, vẻ mặt buồn bã ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn nóc phòng.
Cái này hình như không giống lắm với những gì nhìn thấy trên mạng, ở độ tuổi trung niên này chẳng phải đều là bởi vì lực bất tòng tâm, trốn tránh lão bà mới nguyện ý ngủ ghế sô pha sao?
Sao đến lượt mình, lại biến thành không muốn nhẫn nhịn quá cực khổ mới chạy đến.
Trước kia khi Thanh Tuyết chưa mang thai, mình còn có thể muốn làm gì thì làm, hiện tại chỉ còn lại Thanh Tuyết ở trước mặt hắn muốn làm gì thì làm.
Tựa như vừa rồi, Thanh Tuyết nũng nịu cọ hai lần lên người hắn, mình vừa muốn động thủ, nàng liền làm ra vẻ mặt vô tội chỉ chỉ bụng.
Ủy khuất nói: “Bác sĩ nói, hai tháng này là thời kỳ quan trọng dưỡng thai, bụng không thể quá căng thẳng, cái gì cũng không thể làm a.” “Vậy mà em còn......” Thần Vận chỉ về phía nàng không nói nên lời.
Nữ nhân này chính là thuần túy trả thù, nắm chắc mình không dám làm loạn, cho nên nàng mới dám làm loạn.
Quả nhiên, nữ nhân đều là lòng dạ rắn rết.
Đạt được kết luận này, Thần Vận ủ rũ mở chăn mền, chuẩn bị đi ngủ.
“Lão công ~ Anh tới đây một chút.” Thanh Tuyết mở cửa phòng ngủ, thò đầu cười nhẹ nhàng nhìn hắn.
“Em đừng khinh người quá đáng.” “Ai nha! Anh hung dữ với em, em tâm tình không tốt, hình như sắp mắc bệnh trầm cảm trước sinh......” “Anh đến, lão bà đại nhân, có dặn dò gì.” Thần Vận chạy chậm một đường vào phòng ngủ.
Nhìn thấy Thanh Tuyết sau khi trang điểm, trợn tròn cả mắt.
Liền hỏi bạn đã thấy qua một phụ nữ mang thai phong vận mười phần mặc đồ thủy thủ hay chưa.
Cổ áo lật lên màu trắng, cà vạt màu lam buộc thành một chiếc nơ con bướm xinh đẹp, quần áo hơi rộng rãi, lại vừa đúng lúc phác họa ra thân hình tinh tế của nàng.
Váy phía dưới rất ngắn, vừa vặn che đi đường cong tròn trịa, điểm c·h·ế·t người nhất chính là phối với một đôi tất chân màu trắng, làm nổi bật hoàn mỹ đôi chân ngọc thẳng tắp.
Nàng làm sao nỡ để Thần Vận một mực nhẫn nhịn cực khổ như vậy.
Một hồi lâu sau, Thần Vận thỏa mãn hài lòng đi phòng khách ôm chăn mền về, ôm Thanh Tuyết ngủ thật say.
Nhưng hắn không chú ý chính là, một tiểu gia hỏa đã lặng lẽ đi theo phía sau hắn, cùng nhau vào phòng ngủ.
Trải qua đại lượng nghiên cứu cho thấy, tính tình của mèo phần lớn đều theo chủ nhân, nhất là loại chuyện mang thù này.
(PS: Cầu khen ngợi, cầu khen thưởng, cảm tạ các vị độc giả đại đại.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận