Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 177: Cùng tiểu Thất hội nghị bàn tròn

Chương 177: Cùng tiểu Thất họp bàn tròn
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt còn ba ngày nữa là đến Tết, Thần Vận tuyên bố cho nghỉ sớm, toàn bộ công ty đều sôi trào.
Chưa từng thấy qua ông chủ nào có lương tâm như vậy, thế mà không phải đợi đến trước Tết một ngày mới cho nghỉ.
Đương nhiên, Thần Vận không nói cho bọn hắn biết, chỉ đơn giản là muốn ở nhà bồi Thanh Tuyết cho tốt, thuận tiện dẫn hai tỷ muội đi mua sắm đồ Tết.
Sắp xếp xong xuôi mọi việc trong công ty, Thần Vận gọi Sở Tân Văn vào văn phòng: "Sự tình xử lý thế nào rồi?"
"Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm, tư liệu đều ở đây, tổng cộng có 79 người đồng ý đến, ngươi xem qua một lượt đi, không được ta sẽ bảo bọn họ trở về."
Thần Vận không thèm nhìn xấp tư liệu kia, trực tiếp ném cho Sở Tân Văn một tấm thẻ.
"Người ta muốn hết, theo như những gì đã thương lượng trước đó, ngươi an bài một chút, giữ lại mấy người đáng tin cậy, thân thủ tốt, 24/24 đi theo Thanh Tuyết và Thanh Nịnh."
Sở Tân Văn cầm thẻ ngân hàng, hiếm khi nịnh nọt một tiếng: "Lão bản hào phóng, ta đi làm ngay đây."
Thần Vận đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu mấy chục người xếp hàng ngay ngắn, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Những người này đều là học đồ trong võ quán nhà Sở Tân Văn, nói là học đồ, kỳ thật rất nhiều người đã từng đoạt các loại giải thưởng, tuyệt đối được xem là cao thủ.
Công ty quy mô ngày càng lớn, hắn đắc tội người sẽ chỉ ngày càng nhiều, dưới tay mình không có một đám người như vậy trông coi, luôn cảm thấy không an lòng.
La Trúc đã thương lượng với hắn rất nhiều lần, muốn phái tới một vài cao thủ giúp đỡ Thần Vận, nhưng đều bị hắn từ chối.
Cũng không phải là không tin La Trúc, chỉ là cảm giác không phải người của mình, dùng không được thuận tay, vẫn nên bồi dưỡng một chút thế lực của riêng mình, trong lòng mới có ngọn nguồn.
Xử lý tốt những chuyện này xong, hắn mang theo hai tỷ muội đi thẳng đến siêu thị.
Mãi cho đến chập tối, ba người mới về đến nhà.
Dưới lầu đụng phải Thần Hàn Lâm, đang chỉ huy mấy người chuyển đồ vào thang máy.
"Đại ca, ngươi nói thật với ta, có phải là đã đi cướp cửa hàng nào rồi không?"
Nhìn xem một xe hàng đầy ắp đồ đạc, Thần Vận cảm thấy những thứ mình vừa mua không còn thơm tho như vậy nữa.
"Tránh ra một bên, đừng có quấy rối."
"Ngươi mua nhiều đồ như vậy thì để vào đâu? Đem nhà của hai chúng ta chất đầy cũng không chứa hết được, còn nữa, ngươi mua cái nôi 1 mét 8 là nghiêm túc đấy à?"
Tiểu lão đầu chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: "Cho nên ta đã mua hai hộ ở dưới lầu."
Thần Vận nhìn hắn, nghẹn lời một lúc.
"Được, ngươi trâu bò, ngươi có tiền, ngươi... Ngươi đúng là ông bố tốt của ta." Thần Vận thực sự không tìm được từ nào để hình dung, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên với tiểu lão đầu.
Đồ đạc đều chuyển lên lầu xong, Thanh Tuyết không kịp chờ đợi mở từng thùng đồ ra, loại cảm giác phá hộp mù chuyển phát nhanh này thực sự là không thể diễn tả bằng lời.
"Cha, sao lại mua nhiều quần áo trẻ con như vậy, trông đáng yêu quá đi mất, còn có những đồ chơi này nữa, thật sự là quá đáng yêu."
Thần Hàn Lâm vừa cười vừa nói: "Từ một tuổi đến năm tuổi ta đều mua đủ cả, đồ này có hỏng được đâu, đến lúc đó thích bộ nào thì mặc bộ đó."
Thần Vận lại gần cầm lấy mấy món: "Thật là, không thể không nói, ánh mắt của tiểu lão đầu cũng được đấy, xác thực là rất đẹp, bất quá, làm sao ngươi biết là bé trai hay bé gái?"
"Cái này còn không dễ dàng sao, bé trai bé gái ta đều mua hết, hơn nữa... Coi như bây giờ không dùng được, sau này cũng có thể cần dùng đến."
Ánh mắt tiểu lão đầu đảo quanh trên thân hai tỷ muội, đầy ẩn ý.
"A~ Ngươi đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu gì cả."
Thần Vận ngoài miệng nói như vậy, thân thể vẫn là rất thành thật, nhìn xem hai tỷ muội vẫn còn đang chọn lựa quần áo, ánh mắt dần dần hưng phấn, may mà mình còn trẻ, có thể ứng phó được.
"Đồ đạc cứ để ở đây trước đi, khi nào cần dùng thì xuống lầu lấy, mật mã khóa cửa giống như trên lầu."
Khóa chặt cửa xong, mấy người lên lầu, Thanh Tuyết vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối.
Thời gian này Thần Vận đều bận rộn làm việc, không có thời gian quản những việc nhà này, vốn định tìm một người giúp việc nấu cơm, nhưng bị Thanh Tuyết từ chối.
Bụng của nàng đã có chút lộ ra, lúc đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt, nhưng bình thường cần phải rèn luyện thích hợp, cho nên những việc nhà này đều bị Thanh Tuyết nhận làm hết.
Thần Vận nhìn về phía lão gia tử nói: "Đại ca, số tiền ngươi mua hai căn hộ ở tầng dưới cũng đủ để đổi lấy một căn biệt thự rồi, không cần thiết phải mua lại để làm nhà kho chứ."
Lão gia tử dừng lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Dưới lầu không có ai dù sao cũng tốt hơn là có người."
"Ân, lời này nói không sai, những đối thủ trước kia của ngươi... Không thể không phòng bị a."
"Ngươi hiểu là tốt rồi." Sau đó Thần Hàn Lâm khẽ nhíu mày: "Hai hộ sát vách này ta cũng muốn mua, nhưng vẫn không tìm được chủ hộ, có chút phiền phức."
"A, ngươi nói cái này à." Thần Vận dựa vào ghế sô pha, đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: "Hai hộ kia là ta mua."
Tiểu lão đầu liếc nhìn Thần Vận đang nhả khói, giơ ngón tay cái lên: "Lão đệ, màn khoe mẽ này của ngươi, ta cho 100 điểm."
"Ha ha, thế à."
Hai người nhìn nhau, sau đó chỉ vào đối phương cười ha ha.
Khác với mấy tháng trước, Tiểu Hồ ly đã bắt đầu phát triển theo hướng lão hồ ly.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày Tết.
Cả nhà bốn người đều dậy từ rất sớm.
"Lão công, câu đối hơi lệch rồi, dịch sang trái một chút, đúng đúng, cứ như vậy, được rồi."
Thần Vận bước xuống từ trên ghế, nhìn xem hai câu đối xuân dán trên cửa, hài lòng gật đầu.
Trong phòng truyền đến giọng nói của Thanh Nịnh: "Phi! A~ Thần Vận, hạt dưa này mua ở đâu vậy, có một hạt bị hỏng, khó ăn c·h·ế·t đi được, ngươi đi tìm người bán hàng kia cho ta."
Thần Vận và Thanh Tuyết liếc nhau, đều vui vẻ bật cười, bất quá, ngược lại có thể hiểu được chấp niệm của một tiểu ăn hàng, vốn dĩ ăn Tết ăn hạt dưa là một chuyện rất vui vẻ, thế nhưng lại ăn phải một hạt bị hỏng, làm cho trong miệng...
Cái loại cảm giác đó, tuyệt đối là muốn dùng khăn ướt lau cả lưỡi, nghĩ đến thôi đã thấy khó chịu.
Tiểu Thất ngồi xổm ở cửa ra vào nhìn mấy người, có chút hiếu kỳ vì sao hôm nay hai con thú hai chân này lại cao hứng như vậy.
Đáng nhắc tới chính là, Thần Vận và nó đã làm hòa với nhau, chuyện này phải bắt đầu từ cuộc họp bàn tròn của một nhà sáu miệng và một con mèo.
Nói đơn giản một chút chính là, ba người hóng chuyện, hai người hòa giải, sau đó chính là Thần Vận và tiểu Thất ngồi đối diện nhau.
Toàn bộ quá trình, lão gia tử cười không ngừng, hai tiểu gia hỏa chưa ra đời góp đủ số, Thần Vận lấy ra đủ loại đồ ăn vặt dụ dỗ tiểu Thất, được Thanh Tuyết và Thanh Nịnh khuyên bảo, một người một mèo rốt cục bắt tay giảng hòa.
Ít nhất Thần Vận cho là như vậy, bởi vì từ đêm đó trở đi, hắn không còn gặp ác mộng nữa.
Tiểu Thất cũng trở lại trạng thái ban đầu, mỗi ngày chỉ quấn lấy Thanh Nịnh, ban đêm cũng không ngoại lệ, sẽ ngồi xổm trên đống bài thi của nàng, nhìn thiếu nữ viết kín một tờ giấy nháp, sau đó lại lấy ra một tờ mới tinh, tiếp tục viết viết vẽ vẽ.
Có đôi khi thức quá muộn, nó liền sẽ ngồi xổm ở đó không ngừng ngủ gật, coi như Thanh Nịnh ôm nó đặt lên giường, nó vẫn sẽ chạy về trên bàn, ở bên cạnh Thanh Nịnh.
Mãi cho đến khi nàng học xong lên giường, nó mới an ổn nằm trong lòng nàng, thỉnh thoảng sẽ còn giẫm lên mấy cái.
Dù sao mèo con đều thích những thứ tương đối mềm mại, có quy mô lớn.
(PS: Còn có độc giả đại nhân nào chưa đánh giá, phiền mọi người động động tay nhỏ cho cái khen ngợi, tặng chút quà miễn phí, tác giả xin cảm tạ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận