Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 598: Chia sẻ muốn mạnh như vậy sao?

**Chương 598: Chia sẻ mạnh đến vậy sao?**
Tình yêu là thứ không phải cứ trả giá là có thể nhận lại được hồi báo.
Nếu không, đã chẳng có những từ như "liếm cẩu", "sôi dê dê" tồn tại.
Cho nên, tình yêu không phải là sự trả giá từ một phía.
Chỉ có khi hai người cùng nhau vì một mục tiêu mà cố gắng, đơm hoa kết trái thì đó mới thực sự là tình yêu.
Giang Ly trong lòng hiểu rõ, Tần Hiểu Hiểu vì tình cảm của hai người mà vẫn luôn lặng lẽ trả giá.
Bởi vậy, bản thân chịu chút ủy khuất cũng không có gì to tát.
"Ngươi đáp ứng ta cái gì? Chẳng qua là để ngươi tới công ty làm quen trước một chút, làm gì mà trịnh trọng thế? Cứ như ta muốn cắt thận của ngươi vậy."
Tần Lãng nhìn hắn có chút mộng, người này có phải hiểu lầm gì không?
"A? Đi công ty?"
Giang Ly cũng sững sờ hồi lâu.
Chuyện này hình như không giống với những gì mình nghĩ.
"Đúng vậy, có thời gian thì tới công ty, ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen trước. Nếu ngươi thích, sau khi tốt nghiệp có thể ở lại công ty làm việc."
"Đương nhiên, ta không có ý ép buộc ngươi, chỉ là cho ngươi một đề nghị như vậy."
"Sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của ngươi, nếu như không thích con đường kinh doanh này, thì cứ coi như đi chơi."
Giang Ly nhìn Tần Lãng mặt mày chân thành, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Người này có phải đã học lén kỹ năng của mình rồi không?
Có vẻ như lại được nhìn thấy dáng vẻ thường ngày của mình.
Thật sự là có chút không thích ứng.
Cứ luôn cảm giác ánh mắt muốn "dao" ta của ngươi mới càng phù hợp với hình tượng của ngươi.
"Này, ngây ra đó làm gì, trách sao Hiểu Hiểu cứ nói ngươi là khúc gỗ, được hay không, cho cái lời nói." Tần Lãng lớn tiếng quát.
Được.
Lần này thì đúng vị rồi.
Sớm nói như vậy chẳng phải xong chuyện.
"Thúc thúc, cảm tạ ngài vun trồng, ta khẳng định sẽ đến ngay khi được gọi."
"Ân, vậy còn được, cho nên...... Vừa rồi có phải ngươi hiểu lầm cái gì?"
Giang Ly xấu hổ gãi gãi đầu, hắn làm sao lại đem loại chuyện mất mặt này nói ra.
"Không có, không có mà."
"Ài? Ngươi chờ một chút."
Tần Lãng nhớ tới ánh mắt có chút ưu thương vừa rồi của hắn, lập tức hiểu ra.
"Không phải, ngươi sẽ không muốn ở rể đến nhà chúng ta đi?"
"Ta không có, thúc thúc, ta thật sự......"
"Ha ha ha ha ~~~~" Tần Lãng lập tức tâm tình tốt lên, tiểu tử này được đấy, ở rể mà cũng đồng ý.
"Nàng dâu, mau lại đây, ta nói với nàng này, Giang Ly vừa rồi thế mà lại nghĩ......"
Nhìn Tần Lãng vừa chạy vừa cười ra khỏi thư phòng.
Giang Ly lập tức trợn tròn mắt.
Chia sẻ mạnh đến vậy sao?
Thật đúng là có chuyện gì vui đều nghĩ tới lão bà.
Cái hình tượng này của ngươi đúng là không có phí công xây dựng.
Tần Hiểu Hiểu một mực nhìn động tĩnh bên này, thấy cha nàng chạy như điên đến, tưởng là bên trong xảy ra chuyện.
Đấy xem đi.
Đã bảo rồi, không thể để bọn hắn ở cùng một chỗ.
Giờ thì hay rồi.
Vừa "chết" một "điên".
Nhưng nghe xong lời Tần Lãng nói, Tần Hiểu Hiểu nhìn Giang Ly từ trong thư phòng đi ra, sốt ruột giải thích, trong con ngươi thu thủy tràn lan, ôn nhu tùy ý chảy.
Tiểu Hắc than của nàng dường như so với ban đầu còn đẹp trai hơn rất nhiều, rất nhiều.
Trong bữa cơm, tại Thần Vận châm dầu vào lửa, Giang Ly rốt cục cũng lấy lòng được cha vợ tương lai.
Kỳ thật Tần Lãng cũng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của người con rể tương lai này.
Hắn đã sớm có dự tính, mình chỉ có một cô con gái này, tài sản trong nhà sau này cũng sẽ là của nàng.
Mà Tần Hiểu Hiểu tính tình căn bản không có cách nào kinh doanh, cả ngày đem biểu lộ đều viết hết lên mặt, lớn như vậy đều là thuận buồm xuôi gió, căn bản không có trải qua nghịch cảnh.
Chỉ cần biết ăn no không đói, trời mưa thì chạy về nhà, Tần Lãng liền đã cảm tạ trời đất.
Bởi vậy, hắn đưa ánh mắt đặt lên người Giang Ly.
Nếu như sắp là con rể mà thật sự có lòng kinh doanh, thì có thể bồi dưỡng một chút.
Vả lại, Giang Ly thật sự không có bối cảnh sao?
Vô luận là Thần Vận, Cố Hồng Phi hay Ninh Tình Họa, đều coi hắn như đệ đệ ruột.
Cho dù hắn thật sự là phế vật, có ba người này đứng sau, tiền đồ vẫn như cũ一片光明.
Chờ bọn hắn thật sự có kết cục thành hôn ngày đó, toàn bộ công ty liền trực tiếp bồi gả đi.
Đây cũng chính là chỗ cao minh của Tần Lãng, về sau công ty có chuyện khó xử, chỉ cần Giang Ly một câu, ba đại lão vài phút trình diện, ngẫm lại cái hình tượng kia còn rất nhiệt huyết.
Chờ xử lý tốt những chuyện này, hắn sẽ mang theo lão bà đi ra ngoài qua thế giới hai người, nhân sinh như vậy chẳng phải hoàn mỹ.
Tiếp xúc nhiều với Thần Vận, rất nhiều suy nghĩ của hắn cũng dần thay đổi.
Đời người bất quá mấy vạn ngày, làm gì mọi chuyện đều phải làm khó mình, vui vẻ là được.
Tuy nói hiện tại nhìn Giang Ly còn có chút không vừa mắt, nhưng ít ra có thể giao lưu bình thường.
Con rể mà, chỉ có đến khi đem khuê nữ đặt vào trong tay hắn, thì mới có thể chân chính tiêu tan.
Mà giờ khắc này, có lẽ sẽ không còn xa.
......
Trong xe RV.
Thanh Nịnh nhìn Trình Văn Nhân ngồi ở bên người, khóe miệng lộ ra nụ cười không nén được.
Tiến đến bên người Thần Vận, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi làm sao thuyết phục được mẹ đi theo chúng ta trở về?"
"Cái này đơn giản, chỉ cần nói khuê nữ của nàng mỗi ngày đều nhớ nàng đến phát khóc, sau đó nàng liền theo tới."
"Thật?"
"Thật."
"Ta mới không tin, công ty bên kia hiện tại hình như rất bận, nàng làm sao có thời gian."
Thần Vận đùa nghịch một lọn tóc của nàng, vừa cười vừa nói: "Trong lòng nàng, ngươi mới là quan trọng nhất."
"Xì, cả ngày dẻo miệng, không nói chuyện với ngươi."
Thanh Nịnh đứng dậy, ngồi bên cạnh Trình Văn Nhân, thủ thỉ tâm sự.
Thần Vận trong lòng than một tiếng, khoảng thời gian này mình bận rộn thật.
Hiện tại Tống gia ở tỉnh Gia Văn này nhảy nhót rất hung, Trình Văn Nhân là thật sự không có thời gian cùng trở về.
Nhưng vì để cho hai mẹ con có nhiều thời gian ở bên nhau, Thần Vận vẫn gánh vác trách nhiệm.
Hắn để Trình Văn Nhân đem mọi chuyện của công ty đều giao cho Hàn Noãn, Thanh Tuyết, bản thân thì lại giúp các nàng quản lý công ty, đối phó Tống gia.
Theo như cách nói của Thần Vận, hắn vốn định lại phát triển thêm một thời gian ngắn, chờ thực lực có thể nghiền ép Tống Lương Cát rồi mới động thủ.
Nhưng Trình Văn Nhân đã đợi không kịp, theo cách nói của nàng, trước khi đi phải giải quyết hết mọi phiền phức, không phải sẽ không an lòng.
Bởi vậy, Thần Vận chỉ có thể chạy ba nơi.
Thành phố Ninh Sơn, thành phố Hằng Hải và tỉnh Gia Văn.
Hiện tại hắn cứ nghĩ tới Tống gia, hận không thể đem tổ mộ của nhà bọn hắn đào lên.
Đều do đám tôn tử này làm chậm trễ thời gian hắn ở bên cạnh lão bà.
Nếu như không có bọn hắn, hắn khẳng định mỗi ngày đều có thể say đắm trong ôn nhu hương.
Đám người chết này, sớm muộn gì cũng đem các ngươi đi hỏa táng hết.
Cũng may có vũng Ngang viên này, một quân cờ cực kỳ trọng yếu, nếu không đối phó Tống gia khẳng định sẽ tốn nhiều công sức.
Có kẻ nội ứng này, tùy thời nắm giữ động tĩnh của Tống gia, điều này giúp cho Thần Vận tiết kiệm không ít thời gian.
Nhanh.
Cũng sắp rồi.
Đợi xử lý xong chuyện của Tống gia, hắn tuyệt đối sẽ đem công ty ném cho đám thủ hạ kia, làm một kẻ phất tay áo mặc kệ.
Nhiệm vụ hàng ngày chính là mang theo hai tỷ muội đi chơi.
Ngẫm lại cái hình tượng đó, thật đáng mong chờ.
Một tay nắm một người, mỗi ngày đều vui vẻ.
Ý nghĩa của cuộc sống chính là ở đây.
(PS: Cầu khen thưởng, cầu khen thưởng, không cho khen ngợi độc giả đại đại nhóm, phiền phức cho cái khen ngợi. Sách mới đã đăng, vẫn là đô thị tiểu điềm văn, thích độc giả đại đại có thể đi xem thử, không thích...... Không có khả năng không thích, tuyệt đối không có khả năng O(∩_∩)O ha ha )
Bạn cần đăng nhập để bình luận