Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 109: Thiếu nữ là cái con thỏ tinh

**Chương 109: Thiếu nữ là một con thỏ tinh**
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của thiếu nữ, Thần Vận cũng ý thức được người đối diện mình chính là Thanh Nịnh, mà không phải Thanh Tuyết.
Vội vàng giải thích: "Hiện tại ta ăn không vô, ngươi ăn đi."
"A, vậy được rồi."
Hai người tìm một cái đu dây đôi, Thanh Nịnh ngồi ở phía trên, theo đu dây đung đưa, hai bàn chân nhỏ không an phận, không ngừng lộn xộn.
Thần Vận ngồi bên cạnh nàng, nhìn thiếu nữ có biểu lộ nghiêm túc ăn kẹo đường, khóe miệng còn lưu lại nước đường.
Điều này khiến hắn lại nghĩ tới cảnh tượng Thanh Tuyết ăn kẹo đường, đương nhiên, không chỉ có mỗi kẹo đường.
Hắn không tự giác nuốt nước bọt, hai chân vắt chéo, trong lòng thầm niệm Xuất sư biểu: Tiên đế lập nghiệp chưa nửa mà nửa đường c·hết, nay thiên hạ chia ba...
Nhìn thiếu nữ bên cạnh, vô thức lẩm bẩm: "Cái này ít nhất cũng phải chín phần đi, ba phần không đủ."
"Ân? Cái gì chín phần, ba phần? Ngươi đang nói cái gì?"
Thần Vận nhất thời không biết giải thích thế nào, làm ra vẻ hung ác nói: "Trẻ con hỏi nhiều làm cái gì, mau ăn kẹo đường của ngươi đi, một lát nữa còn phải đến công ty tìm tỷ tỷ của ngươi."
Hai tay nhỏ của Thanh Nịnh đang cầm kẹo đường dừng lại giữa không trung, bĩu môi, bộ dáng vô cùng ấm ức: "Ngươi hung dữ với ta, ta không ăn... Ô ô."
"Ta... Nào có hung dữ với ngươi."
"Ngươi còn không thừa nhận, mới vừa rồi ngươi hung dữ với ta, ngươi là người xấu, ta muốn về nhà, không chơi với ngươi nữa."
"Trước hết, ta sẽ mang ngươi đi ăn cho thỏa thích, sau đó lại đi công ty, tùy tiện chọn cái gì cũng được, mau lại đây đi."
Thanh Nịnh lập tức nhảy trở lại lên đu dây, cười hì hì nói: "Ân, vậy ta sẽ miễn cưỡng tha thứ cho ngươi."
Sau đó, nàng đem hai đùi đặt ở trên người Thần Vận, đổi một tư thế thoải mái, nhàn nhã ăn kẹo đường.
"Ta nói Thần Vận, ngươi bỏ chân xuống, như vậy ta không thoải mái."
Thần Vận đỏ mặt trừng nàng một cái, hiện tại chân thật sự không thể thả xuống một chút nào, nếu để Thanh Nịnh nhìn thấy bộ dạng lúng túng của mình, vậy còn mặt mũi nào mà ngồi bên cạnh nàng.
Thanh Nịnh nhìn hắn không nói lời nào, nghi hoặc nhìn hắn: "Biểu lộ của ngươi làm sao là lạ vậy? Có phải đã làm chuyện xấu xa gì không?"
Nói xong, nàng vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm một cái kẹo đường, màu hồng phấn và màu trắng tạo ra sự đả kích thị giác, hoàn toàn vượt qua phạm vi Thần Vận có thể tiếp nhận.
"Ta... Nào có làm chuyện xấu gì."
Việc hắn không phải biểu lộ, ngay lập tức đã gây nên hứng thú của thiếu nữ, nàng nhìn Thần Vận từ trên xuống dưới, khóe miệng lộ ra một vòng giảo hoạt.
Sau đó, nàng cởi giày, trực tiếp đem hai bàn chân nhỏ đặt lên đùi của hắn, thỉnh thoảng còn lắc qua lắc lại.
"Ân, như vậy không tệ, rất thoải mái." Thiếu nữ tiếp tục ăn kẹo đường.
Thần Vận nghiến răng nghiến lợi, nhìn thiếu nữ và hai món đồ chơi tinh xảo ở trên đùi kia, nha đầu này hoàn toàn không hiểu thế nào gọi là "dẫn lửa t·h·iêu thân" sao? Nàng thật sự không rõ bộ dáng hiện tại của nàng, đối với nam nhân mà nói, có lực s·á·t thương lớn bao nhiêu hay sao?
Sau khi hắn học thuộc mấy lần Xuất sư biểu, lúc này mới có thể buông chân ra.
Thanh Nịnh nhướng mày: "U? Cái này liền xong rồi hả, ngươi cũng không được a." Nàng hoàn toàn không biết đây là đang đùa với lửa, nhiều lần vượt qua giới hạn.
"Thanh Nịnh ~~~" Thần Vận thẹn quá hóa giận, nhìn nàng.
Ngươi có thể nói một nam nhân không có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không thể nói hắn "không được", cái này đã đụng chạm đến tôn nghiêm của một người đàn ông.
"Ai?" Thiếu nữ còn ngây ngốc ngồi ở trên đu dây, nhìn Thần Vận nhào tới, dọa đến nàng giày cũng không kịp mang, chân trần nhảy xuống đu dây, chạy về phía xa.
"A ~~~ ta sai rồi, Thần Vận, ngươi đừng có mà lại đây..."
Ra ngoài được mấy chục mét, nhìn thấy thiếu nữ dính đầy bụi đất ở trên chân, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.
Thần Vận mặt đen lại ngồi xổm xuống: "Lên đây."
"A."
Thiếu nữ ngoan ngoãn nằm sấp ở trên lưng hắn.
"Không mang giày thì không được chạy loạn, cảm lạnh thì làm sao?"
"A." Thiếu nữ lại trở nên vô cùng nhu thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn trực tiếp dán ở trên lưng hắn.
Hai tay của hắn ở phía sau, đỡ lấy hai bắp đùi đầy đặn có tính đàn hồi của thiếu nữ.
Mặc dù Thanh Nịnh mặc quần đồng phục rộng rãi, nhưng lúc dùng tay sờ vào, cho dù cách lớp vải, vẫn có thể cảm giác được xúc cảm mỹ diệu khó có thể hình dung được.
Khi hắn đem thiếu nữ đặt ở trên xích đu, lại xuất hiện một nan đề.
Hai tay của Thanh Nịnh đều cầm kẹo đường, nàng vô cùng đáng thương, đem hai chân đặt ở trước mặt Thần Vận: "Giúp ta."
"Ta..."
Sự tương phản giữa đôi chân trắng nõn nà và bùn đất làm Thần Vận không nói nên lời.
Nghiệp chướng mà!
Cố gắng vừa nãy, có lẽ lại phải uổng phí.
Khi hắn đem hai chân của thiếu nữ lau sạch sẽ, lại biến thành tư thế hai chân gập lại.
"Thần Vận, ngươi lại không thể động đậy sao?" Thanh Nịnh liếm một cái kẹo đường, trong đôi mắt tràn đầy vẻ ngây thơ hỏi.
...
Hai người rời khỏi công viên, khi đã là chạng vạng tối, công ty cũng không cần phải đi, dùng lời của Thần Vận mà nói, "Ta là một lão bản, không cần phải đ·á·n·h thẻ."
Cùng Thanh Tuyết chào hỏi, mang theo Thanh Nịnh trực tiếp đi siêu thị mua thức ăn.
Về đến nhà, Thần Vận bắt đầu vội vàng nấu cơm, Thanh Nịnh nhìn hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi biết nấu cơm?"
"Không được ngon như tỷ của ngươi, bất quá hẳn là có thể nuốt xuống." Thần Vận bắt đầu rửa rau.
"Ta đến giúp cho." Thiếu nữ đi theo sau hắn, bộ dáng vô cùng k·í·c·h động.
Thần Vận quay đầu nhìn nàng một cái: "Buổi chiều chơi đã đủ mệt rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
"Ngươi là sợ ta q·uấy r·ối chứ gì?" Thiếu nữ tức giận nhìn hắn.
"Không có, vậy ngươi giúp ta cắt thức ăn đi."
Thanh Nịnh tiếp nhận rau xanh hắn đưa qua, thuần thục đặt ở trên thớt.
"Keng keng keng ~~"
Một trận âm thanh d·a·o phay va chạm cùng tấm ván gỗ vang lên.
Thần Vận một mực lén quan sát động tác của thiếu nữ, nhìn lưỡi dao không ngừng rơi xuống, nhịp tim cũng theo đó không ngừng tăng tốc, sợ nàng không cẩn thận cắt vào tay.
Bất quá, nghĩ đến việc t·r·ải qua từ lúc còn nhỏ của nàng, thái thịt có lẽ là kỹ năng cơ bản nhất, trình độ thuần thục này, nhìn qua có chút khiến cho người khác phải đau lòng, không biết phải c·ắ·t vào tay bao nhiêu lần, mới có được thủ pháp như thế này.
"Xong rồi!"
Thiếu nữ chắp hai tay sau lưng, khẽ nhếch cằm lên, bộ dáng có biểu lộ ngạo kiều, chỉ thiếu chút nữa là nói: "Mau khen ta đi".
Thần Vận làm sao mà lại không biết tâm tư của nàng, lập tức vỗ tay khen hay: "Nữ hiệp đ·a·o c·ô·ng thật tốt, đáng khen."
Mắt to của Thanh Nịnh lập tức cong thành hình trăng lưỡi liềm, sau khi có được khích lệ, trong lòng nàng so với ăn mật còn ngọt hơn.
Nàng tiếp tục đem rau xanh Thần Vận rửa sạch, cầm tới thớt để tiến hành gia công, bất quá, vấn đề cũng theo đó mà tới.
"Thần Vận, ngươi nếm thử củ cà rốt này xem, rất ngọt."
"Nhanh há miệng, ai nha ~~~ ngươi c·ắ·n vào tay ta rồi kìa, có phải ăn rất ngon hay không, hì hì."
"Thứ màu xanh lục này là cái gì vậy? Hình như ăn rất ngon, oa! Giòn mà ngọt quá, ngươi mau nếm thử."
Thần Vận bất đắc dĩ lắc đầu, hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Thanh Tuyết không để nàng đi vào phòng bếp hỗ trợ, nha đầu này hoàn toàn giống như một con thỏ lớn, thứ gì cũng đều muốn bỏ vào trong miệng nếm thử.
Nhìn số lượng rau xanh đang dần ít đi, Thần Vận thở dài một tiếng, có lẽ là không đủ rồi.
Bất quá, tâm tình thiếu nữ hình như vô cùng tốt, đã ăn đến mức quên trời quên đất.
Thôi, biết phải làm thế nào đây? Thanh Nịnh nhà mình thì chỉ có thể tự mình sủng ái.
Thần Vận từ trong tủ lạnh, lại tìm ra thêm một chút nguyên liệu nấu ăn.
(PS: Vì để độc giả xem cho thỏa thích, từ nay về sau, vào lúc 0 giờ sáng, ta sẽ cập nhật cùng lúc hai chương, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ và khen thưởng khi quyển sách này gặp bất thường, bởi vì hai ngày nay ta luôn bận chỉnh sửa văn chương, cho nên không thể viết thêm, ta sẽ cố gắng gõ chữ để bù lại, nếu như không có sự đồng hành của các ngài, ta có lẽ đã mất đi tự tin đối với quyển sách này, thật sự cảm ơn các ngài có thể một mực ở bên cạnh ta, thật sự cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận