Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 173: Trò hay liền muốn mở màn

**Chương 173: Trò hay sắp bắt đầu**
Cuối cùng cũng đến giữa trưa, Tần Hiểu Hiểu lại tràn đầy sức sống.
"Thanh Nịnh, hôm nay chúng ta ra ngoài trường ăn đi, nghe nói mới mở một nhà hàng Tây, đi nếm thử xem sao?"
"Không muốn." Thiếu nữ lập tức từ chối, sau đó nuốt nước miếng nói: "Đắt quá."
"Cậu làm thế nào mà trong điện thoại di động có bảy chữ số tiền tiêu vặt, còn có thể nói ra câu đi ăn đồ Tây quá đắt?"
Tần Hiểu Hiểu trợn mắt to như chuông đồng, thật không hiểu rõ Thanh Nịnh rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Lúc trước thì không nói làm gì, nhưng từ sau khi trải qua sự kiện bị bắt nạt kia, nhà Thanh Nịnh dường như đột nhiên trở nên giàu có.
Lại một lần nữa trong lúc lơ đãng nhìn thấy tiền tiết kiệm trong điện thoại của thiếu nữ, lúc đó, Thanh Nịnh đang buồn bực cân nhắc xem có nên thêm một cây lòng nướng vào phần mì lạnh nướng không.
Nếu mình có nhiều tiền như vậy, thì đã sớm lên đời rồi, skin trong game các kiểu nhất định phải sắm đầy đủ, mỗi ngày không đủ hai bữa tiệc thịnh soạn thì thật có lỗi với những con số lạnh lẽo kia.
Quả nhiên, Thanh Nịnh chính là kiểu "con nhà người ta" mà các bậc phụ huynh hay nhắc đến, còn là loại tiêu chuẩn đặc biệt nữa.
Cuối cùng, tại Tần Hiểu Hiểu dựa vào lý lẽ biện luận, hai người cùng nhau đi về phía quán mì sợi kéo ở cổng trường.
"Lão bản, hai phần mì kéo, thêm thịt bò." Tần Hiểu Hiểu quen cửa quen nẻo gọi món.
Lần này Thanh Nịnh không phản đối, bởi vì thịt bò ăn rất ngon, trước kia đều chỉ ăn mì Dương Xuân, căn bản không nỡ thêm những thứ khác.
Bất quá bây giờ thì khác, không cần phải cân nhắc vấn đề tiền bạc nữa, trước mắt nàng lại hiện ra thân ảnh nam nhân kia, không biết hắn đang làm gì.
Lúc này, bên ngoài đi tới mấy tên lưu manh du côn trẻ tuổi.
Tần Hiểu Hiểu liếc qua, sau đó thân thể xích lại gần Thanh Nịnh hơn, che đi khuôn mặt xinh đẹp đủ để khiến người ta phát điên kia.
Đám người kia sau khi đi vào, trong tiệm mì nhỏ liền trở nên ồn ào.
"Lão bản, năm bát mì kéo, nhanh lên."
Mấy người tạo hình khác nhau, giọng nói không nhỏ, bộ p·h·ậ·n s·i·n·h d·ụ·c đã được thăng hoa trong miệng của bọn hắn, trong tiệm còn có những học sinh khác, đều là ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn bọn hắn.
Thanh Nịnh khẽ nhíu mày, nàng không hiểu tại sao những người này cả ngày chơi bời lêu lổng, bọn hắn không giống với những thiếu gia ăn chơi trác táng thật sự, tiền trong túi cộng lại có lẽ chỉ có mấy trăm đồng, nhưng nói chuyện lại như đang làm ăn lớn vài trăm triệu.
Nếu như đến cả cơm cũng không đủ tiền ăn, bọn hắn sẽ lảng vảng ở gần trường học, nhìn thấy ai có vẻ là con nhà có tiền liền chặn lại, xin đểu chút tiền tiêu vặt.
Hiển nhiên, đám người này chính là loại lưu manh như thế.
Ánh mắt của bọn hắn không ngừng đánh giá những học sinh trong tiệm mì.
Cuối cùng khóa chặt ba người ở trong góc, nhìn đồng phục hẳn là học sinh lớp mười một, điện thoại bọn hắn cầm đều là kiểu mới nhất, đoán chừng trong nhà hẳn là không thiếu tiền.
Một tên lưu manh cầm đầu đứng lên, liếc mắt ra hiệu cho mấy tên còn lại, nghênh ngang đi tới trước mặt bọn hắn.
Cười lạnh một tiếng: "Hắc, mấy cưng đang ăn à?"
Ba người kia đã sớm chú ý tới mấy tên này, nhìn thấy bọn hắn đi tới, không ngẩng đầu, tiếp tục ăn mì kéo.
"Mấy đứa này bị điếc à, đại ca bọn tao đang nói chuyện với tụi mày đấy, ngẩng đầu lên." Tên đàn em phía sau một chân giẫm lên ghế, khí thế rất hùng hổ.
Trong đó, một nam sinh cao lớn mặc đồng phục im lặng đặt nắm tay lên chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Lúc này, nam sinh bên cạnh hắn đè hắn lại, nhẹ nhàng đặt đũa xuống bên bát, ngẩng đầu cười nhìn mấy tên côn đồ trước mặt.
Tên cầm đầu nghênh ngang kia sửng sốt một chút, sau đó mặt mày tươi cười nói: "Ui, đây không phải Trương đại công tử sao? Sao lại tới cái quán cơm nhỏ này ăn cơm."
Trương Tân mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói: "Học ở đây, giữa trưa tùy tiện ăn một chút, mấy huynh đệ có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ đến chào hỏi thôi, mấy cậu cứ từ từ ăn."
Mấy tên côn đồ quay người trở lại chỗ ngồi, một tên đàn em nghi ngờ hỏi: "Lão đại, chuyện gì xảy ra vậy, sao không động vào thằng nhóc kia?"
Tên nghênh ngang kia vỗ vào sau gáy hắn một cái: "Mày mù à, kia là đại công tử của Nhân Hòa địa sản, hôm nay chúng ta dám động vào hắn, ngày mai mấy đứa chúng ta sẽ bị ném xuống biển cho cá ăn."
Hắn tiếp tục nói: "Ra ngoài lăn lộn cái gì là quan trọng nhất?"
"Nghĩa khí?" Đàn em thăm dò.
"Bốp!"
Một tiếng giòn vang, tên đàn em ôm lấy ót, đau đến há hốc mồm.
"Nghĩa khí cái rắm, thời đại nào rồi, còn nghĩa khí, nhãn lực mới là quan trọng nhất, biết không?"
"Lão đại, em cảm thấy nhãn lực của em vẫn rất tốt, không tin anh nhìn hai cô bé bàn bên cạnh kia xem, nhất là cô bé buộc tóc đuôi ngựa kia, thật sự là quá tuyệt vời, trên TV em cũng chưa từng thấy người phụ nữ nào vừa thuần khiết lại vừa có khí chất lạnh lùng như vậy."
Tên nghênh ngang kia nhìn theo hướng ngón tay hắn, sau khi nhìn thấy Thanh Nịnh và Tần Hiểu Hiểu, hai mắt lập tức trợn tròn.
Ngây người mất mấy phút, lúc này mới lau nước miếng bên khóe miệng.
Phát ra một tràng cười d·â·m: "Đi, qua đó xem thử, không chừng hôm nay các ngươi sẽ có chị dâu đấy."
Tên nghênh ngang kia đi đến bàn của Thanh Nịnh, trực tiếp ngồi xuống đối diện nàng: "Ha ha, các em cũng học trường này sao?"
Thanh Nịnh nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Tần Hiểu Hiểu tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn vươn người về phía trước, muốn bảo vệ Thanh Nịnh ở phía sau, lớn tiếng nói: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Làm... Gì hả? Làm chút chuyện chứ làm gì, ha ha, bây giờ con gái đều chủ động như thế sao?"
Mấy tên côn đồ không nhịn được cười lớn.
Tần Hiểu Hiểu cũng phản ứng kịp, chỉ vào bọn hắn, nhất thời tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một câu cũng không nói nên lời.
Tên nghênh ngang kia nhìn Thanh Nịnh nói: "Sau này đi theo anh thế nào? Đảm bảo em ăn ngon mặc đẹp, trong trường học không ai dám bắt nạt."
Đối mặt với điều kiện đãi ngộ tốt như vậy, thiếu nữ suýt chút nữa thì không giữ được hình tượng, cố gắng kiềm chế khóe miệng cong lên.
Ở bàn trong góc khuất, nam sinh cao lớn kia trên mặt hiện lên một vẻ tức giận, ba người bọn hắn là học sinh mới chuyển đến trường này, nguyên nhân chuyển trường rất đơn giản, đ·á·n·h nhau ẩu đả, cho nên đều không phải là những kẻ sợ phiền phức.
"Mấy tên này có chút quá đáng, tao qua đó xem thử?"
Trương Tân đè hắn lại, hứng thú nhìn một màn này, vừa cười vừa nói: "Mấy tên lưu manh vừa rồi có một câu nói rất đúng, ra ngoài lăn lộn, nhãn lực là quan trọng nhất, đáng tiếc bọn hắn không có."
"Ý mày là sao?"
Hắn chỉ về phía Thanh Nịnh: "Thấy cô học tỷ xinh đẹp kia không, biết thân phận của nàng không?"
"Thân phận? Trong giới chưa từng thấy qua, có thể có thân phận gì."
"Ha ha, trước khi đến đây, lão gia tử nhà tao dặn đi dặn lại, ở trường này có gây sự với ai cũng được, mày có đ·á·n·h gục hiệu trưởng cũng không sao, ông ta có thể làm ngơ, nhưng học tỷ kia tuyệt đối đừng có trêu chọc, còn cố ý cho tao xem ảnh của nàng."
"Lợi hại như vậy, nàng là ai?"
Trương Tân thở dài một tiếng: "Ai, trong giới của chúng ta không ai dám trêu chọc nàng cả, người đàn ông đứng sau lưng nàng... Chậc chậc, nghe nói lòng dạ hẹp hòi lắm, cho nên chúng ta không thể ra mặt, lúc này trình diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, nếu để cho hắn hiểu lầm, phiền phức sẽ lớn đấy, cứ xem đi, trò hay sắp bắt đầu rồi."
(PS: Độc giả nào rảnh rỗi thì giúp đẩy truyện lên với, dạo này ít người xem quá, số liệu này sắp khiến tôi phát khóc rồi, cảm ơn các vị độc giả.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận