Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 55: Thanh nịnh (1) đạo thứ nhất quang

Chương 55: Thanh Nịnh (1) - Đạo ánh sáng thứ nhất
Ta tên là Thanh Nịnh, năm tuổi. Hôm nay là ngày tỷ tỷ rời nhà để đi học đại học.
Tại cửa thôn, nàng ôm ta vào trong n·g·ự·c, k·h·ó·c nói: "Nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân mình, biết không? Chờ tỷ tốt nghiệp, sẽ đón em vào thành phố sống."
Ta dùng sức gật đầu, trong lòng dù có chút buồn bã vì phải chia ly, nhưng sự hưng phấn vẫn chiếm phần hơn.
Tỷ tỷ trước nay không bao giờ gạt ta, nàng nói, trong thành phố có rất nhiều đồ ăn ngon, so với viên mứt quả mà năm ngoái ta được nếm còn ngọt hơn, còn ngon hơn.
Đào Tử tỷ ở bên cạnh cười nói: "Thanh Tuyết, yên tâm đi, tiểu nha đầu này giao cho ta, muội cứ an tâm mà đi học."
"Đào Tử, sau này làm phiền muội vậy." Sau đó, tỷ tỷ nói với ta: "Sau này có chuyện gì đều phải nghe lời Đào Tử tỷ, bị người khác ức h·iếp thì phải chạy ngay, biết không?"
"Ân, tỷ, tỷ cứ yên tâm, sau này muội sẽ luôn đi theo sau lưng Đào Tử tỷ, chờ tỷ trở về."
Nhìn tỷ tỷ leo lên xe buýt, trong lòng ta không nén được bất an, luôn cảm giác giống như vừa m·ấ·t đi thứ gì đó.
Đào Tử tỷ k·é·o tay ta, vỗ nhẹ đầu ta một cách cưng chiều: "Đi thôi, tiểu nha đầu, dẫn em đi bờ sông bắt cá."
Nghe tới bắt cá, ta lập tức tỉnh táo tinh thần, mặc dù rất ít khi thành c·ô·n·g, nhưng ít nhất vẫn còn có hy vọng.
Ta ngẩng đầu nhìn Đào Tử tỷ bên cạnh, nàng rất xinh đẹp, thắt hai b·í·m tóc dịu dàng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, tr·ê·n mặt luôn treo nụ cười như có như không, trông rất hiền lành.
Nàng và tỷ tỷ tuổi tác tương tự nhau, bất quá trong nhà đã sớm không cho nàng đi học nữa, mà bắt nàng phải ở nhà giúp đỡ việc đồng áng.
Xế chiều hôm đó, chúng ta vẫn không bắt được con cá nào, ta có chút thất vọng, đá cục đá xuống sông, k·í·c·h lên một đóa bọt nước nho nhỏ.
Đào Tử tỷ k·é·o ta lại gần, nhẹ nhàng nhéo má ta một cái: "Thanh Nịnh à, không được nhụt chí, bất kể lúc nào, trong lòng đều phải tràn ngập hy vọng, biết không?"
Ta nửa hiểu nửa không gật đầu.
Chập tối, ta còn chưa vào đến trong nhà đã nghe thấy tiếng ba ba ở trong sân: "Thanh Nịnh, cái con nha đầu c·hết tiệt kia lại chạy đi đâu rồi?"
"Cha, con ở đây." Nghe ra thanh âm tức giận của ông, ta có chút sợ hãi, nép vào cạnh cửa đáp lời.
"Mày đ·ạ·p ngựa trốn ở kia làm gì, mau cút lại đây."
Trong lòng ta thấp thỏm không yên, chạy một mạch tới chỗ ông.
Ba ba giáng thẳng một bạt tay vào đầu ta, đ·á·n·h cho ta lảo đảo ngã nhào xuống đất.
"Đi mua bình rượu về đây, nếu như dám làm vỡ, lão t·ử đ·á·n·h c·hết mày." Nói xong, ông ném 10 đồng vào mặt ta.
Ta nhặt tiền lên như vớ được đại xá rồi chạy nhanh ra ngoài, trong lòng không khỏi có chút may mắn, cũng may, chỉ là bị đ·á·n·h một bạt tai.
Hy vọng hôm nay ba ba đừng uống quá nhiều rượu, không thì lại có thể sẽ cầm gậy lên đ·á·n·h người mất. Tỷ tỷ không ở nhà, không ai che chở cho ta cả, lát nữa giúp mẹ làm xong việc, nhất định phải đi ngủ sớm một chút, tránh cho bị đ·á·n·h.
Sau bữa cơm chiều, ta ăn một cái màn thầu thừa từ hôm trước, không dám động vào thức ăn tr·ê·n bàn, mặc dù ta rất muốn nếm thử hương vị của món xào khoai tây kia, nhưng để không bị ba ba chú ý, nghĩ lại thì vẫn nên thôi.
Sau bữa ăn, ta nhanh nhẹn giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, sau đó rửa mặt, khoảng bảy giờ, ta liền nằm lên g·i·ư·ờ·n·g, thở phào một hơi, hôm nay vận khí không tệ, không làm cha mẹ tức giận. Sau này nhất định phải làm tốt hơn nữa, như vậy mới có thể làm cho họ vui lòng.
Ngay lúc ta mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên cảm thấy thân thể bị nhấc bổng lên, sau đó bị quẳng mạnh xuống g·i·ư·ờ·n·g.
Ta vội ôm c·h·ặ·t lấy đầu, đây là phương p·h·áp mà tỷ tỷ đã dạy ta.
Tiếp theo đó, ta không ngừng cầu khẩn: "Ba ba, con sai rồi, đừng đ·á·n·h nữa, ô ô."
Mặc dù ta không biết mình sai ở đâu, nhưng chắc chắn là đã làm sai điều gì rồi. Ta cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện vừa rồi, cuối cùng rút ra một kết luận, có lẽ là vừa rồi ta đã rửa bát không sạch sẽ.
Tiếng la k·h·ó·c không khiến ba ba nguôi giận, ngược lại, những cơn đau tr·ê·n người ta ngày càng dữ dội.
Đêm khuya, ta bị ba ba ném xuống đất: "Đồ đền tiền, làm bộ cái gì, mau lăn đi lấy nước rửa chân cho ta."
Ta chịu đựng cơn đau nhức dữ dội khắp toàn thân, mang tới một chậu nước nóng, giúp ông rửa chân.
Từ đầu đến cuối, mẹ không hề khuyên can một câu nào, chỉ ngồi đó xem ti vi, có đôi khi tiếng k·h·ó·c của ta quấy rầy bà, bà mới lên tiếng mắng vài câu.
Ngày thứ hai, ta như thường lệ dọn dẹp xong trong nhà, sau đó ra ngoài cửa tìm Đào Tử tỷ.
Đào Tử tỷ nhìn thấy bộ dạng mặt mũi b·ầ·m d·ậ·p của ta, đau lòng k·é·o ta ôm vào trong n·g·ự·c, sau đó vào nhà lấy chút nước khử trùng bôi lên vết thương cho ta.
Một số người lớn nhìn thấy bộ dạng này của ta, đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, dù sao thì ở đây, con gái đều như vậy cả, chỉ có con trai mới nhận được sự yêu quý của người trong nhà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông, ta mặc bộ quần áo mỏng manh, chân trần đứng trong tuyết, toàn thân không ngừng r·u·n rẩy.
Lần này ta thực sự đã phạm lỗi, làm vỡ một cái bát trong nhà. Chuyện như vậy rất ít khi xảy ra, ba ba chỉ tát ta mấy cái rồi vội vàng đi ra ngoài.
Trước khi đi, ba ba dặn ta nhất định phải đứng đó cho đến khi ông quay về.
Trong lòng ta mong mỏi, hy vọng ba ba có thể nhanh chóng trở về, ta muốn trở lại căn phòng ấm áp kia.
Có lẽ thời gian chính là như vậy, càng chờ đợi, thì trôi qua càng chậm.
Mấy tiếng sau, ngay khi ta sắp c·hết cóng, tr·ê·n tường rào xuất hiện âm thanh huyên náo.
Là ba ba đã về rồi sao?
Ta tràn đầy hy vọng quay đầu lại, lại nhìn thấy Đào Tử tỷ đang khom người chạy tới, mắt nhìn chằm chằm vào hướng cửa sổ.
Nhìn thấy làn da ta bị đông c·ứ·n·g đến tím tái vì phải ở trần truồng bên ngoài, nàng đau lòng đến bật k·h·ó·c.
Ta giơ bàn tay tê dại lên, xoa nhẹ mặt nàng, cố gắng mỉm cười: "Đào Tử tỷ, đừng k·h·ó·c."
Đào Tử tỷ lấy ra từ trong túi áo lông cùng giày, nhanh chóng mặc vào cho ta, mặc dù có chút không vừa vặn, nhưng ta đã cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Nàng hôn lên trán ta một cái, không dám ở lại nơi này lâu, quay người đi về phía tường rào.
Bởi vì nàng biết, nếu để cho cha mẹ ta biết nàng xen vào việc của người khác, cuối cùng người g·ặp n·ạn chỉ có thể là ta.
Đêm hôm ấy, mãi đến khuya cha ta mới trở về, ông say khướt, nhìn thấy ta vẫn còn đứng trong sân, giật nảy mình, hùng hổ xông tới đá ta một cước.
"Nửa đêm nửa hôm đứng đây làm gì, mau cút đi, nhìn thấy cái đồ đền tiền nhà mày là ta thấy bực mình rồi."
Ta ngã xuống đất tuyết, bất quá trong lòng lại dấy lên một tia may mắn, xem ra ba ba đã quên chuyện ta làm vỡ bát, cuối cùng ta cũng có thể trở lại chiếc g·i·ư·ờ·n·g ấm áp kia.
Xuân đi thu tới, mỗi ngày ta đều trải qua trong nỗi nhớ nhung tỷ tỷ. Tới Tết, tỷ tỷ vẫn chưa về nhà, nghe cha mẹ nói là bởi vì lộ phí quá đắt, hơn nữa tỷ tỷ còn phải ở lại làm thêm, nếu không có tiền đóng học phí, thì sẽ không thể tiếp tục đi học được.
Đào Tử tỷ nói với ta, từ khi lên cấp ba, trong nhà không còn cho tỷ tỷ tiền nữa. Tỷ tỷ nhờ có thành tích tốt, được xếp vào hàng đầu trong huyện, được chủ nhiệm lớp tiến cử, nên được miễn trừ tất cả các khoản học phí, vậy nên cha mẹ mới cho tỷ tỷ đi học tiếp, bằng không thì tỷ tỷ cũng sẽ giống như Đào Tử tỷ, chỉ có thể ở nhà mà thôi.
Ngày hôm đó, như thường lệ, ta cùng Đào Tử tỷ ngồi bên bờ sông ngắm cá bơi lội.
"Thanh Nịnh à, sau này có lẽ ta không thể chăm sóc cho em được nữa."
Ta sửng sốt, nhìn đôi mắt vô hồn của Đào Tử tỷ, trong lòng lại dấy lên cảm giác bất an, giống như sắp phải m·ấ·t đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Năm đó, ta bảy tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận