Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 382: Ngươi ngừng bảo an trên thân đi?

**Chương 382: Ngươi dừng xe tr·ê·n người bảo an rồi à?**
Giữa trưa ngày thứ hai, Thần Vận và Thanh Tuyết đã đợi ở cửa trường học.
Thanh Nịnh nhìn thấy bọn họ, liền chạy chậm một mạch nhào vào trong l·ò·n·g Thanh Tuyết.
"Tỷ, có nhớ ta không?"
"Mua~ nhớ." (*Chụt~ nhớ*)
"Trưa nay chúng ta đi ăn gì đây?"
"Muội có món gì muốn ăn không?"
Hai tỷ muội vừa nói vừa đi về phía trước, Thần Vận đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng dáng dần dần khuất xa của hai người, mấy lần muốn lên tiếng cắt ngang nhưng đều không tìm được cơ hội.
Hai người này chẳng qua là không gặp nhau đến trưa thôi mà, có cần phải như vậy không?
Thật muốn hỏi hai người, trong cái nhà này, có phải mình mới là người thừa không?
Haizz!
Thôi được rồi.
Đều là lão bà của mình, cũng không có gì phải ghen tị.
Vẫn là mau chóng đuổi theo thôi, không phải một lát nữa là đi mất dạng luôn.
Kỳ thật chuyện t·h·iếu nữ muốn đi Ngân Hoài tỉnh học tập, giáo sư Ôn trước đó đã gọi điện thoại cho Thần Vận.
Ông ấy biết nếu như chuyện này Thần Vận không gật đầu, thì trước đó mình có nói với Thanh Nịnh cũng vô ích.
Thần Vận nghe được tin tức này có hơi do dự, hiện tại quan hệ với Tống gia đang rất căng thẳng, nếu như Thanh Nịnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả sẽ rất khó lường.
Nhưng nếu như t·h·iếu nữ biết có một cơ hội học tập như vậy, mà bị Thần Vận từ chối, có thể nàng mặt ngoài sẽ không nói gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ không thoải mái.
Bởi vì việc này mà để hai người nảy sinh ngăn cách thì đúng là được không bù m·ấ·t.
Đây có thể đối với t·h·iếu nữ mà nói là một tâm nguyện không có ý nghĩa, nhưng ở trong lòng Thần Vận lại đáng giá vạn kim.
Hắn đầu tiên là gọi điện thoại cho Ninh Nguyên Bạch, để hắn p·h·ái người đến dò xét trong ngoài cái lớp học này một lượt, x·á·c định không có bóng dáng của Tống gia, sau đó lại tìm đến Ninh Tình Họa.
Kỳ thật không cần hắn nói, Ninh Tình Họa cũng sẽ đi cùng t·h·iếu nữ.
Nhưng Thần Vận làm sao có thể chịu thua ở trên phương diện nhân tình thế sự này, Ninh Tình Họa nguyện ý đi là do tình cảm giữa nàng và t·h·iếu nữ, kia là chuyện giữa hai người bọn họ.
Làm lão c·ô·ng của Thanh Nịnh, hắn tự mình đến nói, kia là một loại tôn trọng đối với Ninh Tình Họa.
Chào hỏi xong, Ninh Tình Họa không ngoài dự đoán mà đồng ý.
Sau đó Thần Vận nói: "Lần này đi Ngân Hoài tỉnh lị sẽ đi ngang qua thành phố Hằng Hải."
"Ngươi, ngươi nói với ta chuyện này làm gì?"
Ninh Tình Họa trừng to mắt nhìn hắn, đáy mắt mang th·e·o một tia mong đợi cùng mừng rỡ, còn có chút không kịp chờ đợi, chờ hắn nói tiếp.
Thần Vận có chút buồn cười, đúng thật là một tiểu thư ngạo kiều.
"Đến thành phố Hằng Hải, ngươi có thể đợi ta một chút, ta có chút việc muốn nói với Cố Hồng Phi."
"Ừ, được." Ninh Tình Họa gật đầu liên tục, giống như là lên dây cót vậy.
Lý do này xem như nói trúng tim đen của nàng.
Sau khi Thần Vận rời đi, nàng trực tiếp lái xe về nhà, bắt đầu lục tung tìm quần áo.
"Cái này không được, quá cổ điển."
"Cái này cũng không được, hở vai."
"Cái này lại càng không được, lộ gấu nhiều quá."
"Haizz, sao lại không có bộ quần áo nào có thể mặc được thế này."
Ninh Tình Họa hai tay ch·ố·n·g nạnh, nhìn tủ quần áo dài 10 mét của mình mà bất mãn lẩm bẩm.
Không được.
Phải đi mua quần áo mới được.
Thật sự là phiền c·hết đi được.
Nàng dùng sức vò vò tóc.
......
Sau khi Thần Vận cùng hai tỷ muội ăn trưa xong, liền đi dạo trung tâm thương mại một vòng.
Lần này đi Ngân Hoài tỉnh, vì an toàn của Thanh Nịnh, Ninh Tình Họa để nàng ở nhà mình.
Lần đầu tiên đến bái phỏng, cũng không thể tay không mà đi, huống hồ Ninh gia đã giúp đỡ Thần Vận đối kháng Tống gia, xét về lý về tình đều nên qua đó thăm hỏi.
Tặng quà cho lão gia t·ử như Ninh Thâm là một vấn đề lớn.
Không thể tặng quá quý giá, bởi vì người ta không coi vào đâu, coi như ngươi dốc hết gia sản cũng có thể không bằng người ta k·i·ế·m tiền một ngày.
Lại không thể tặng quá rẻ tiền, ngươi x·á·ch trái cây ướp lạnh rượu qua, vậy thì không phải là vả vào mặt người ta sao.
Bất quá việc này không làm khó được Thần Vận, đến khi Thanh Tuyết nhìn thấy đồ hắn mua đều kinh ngạc đến ngây người.
"Không phải chứ, lão c·ô·ng, anh không nói đùa chứ, tặng thứ này cho Ninh lão gia t·ử à?"
"Hắc hắc, cái này gọi là xuất kỳ bất ý, em cứ chờ mà xem."
Thanh Nịnh ở một bên bồi thêm: "Vâng, em chờ bị đuổi ra khỏi cửa."
"Vậy thì thật không tệ, bị đuổi ra ngoài, ta tiện thể nhặt về dùng."
Thanh Tuyết gạt t·h·iếu nữ sang một bên: "Suốt ngày chỉ nghĩ làm sao dùng, đều nhanh hỏng hết rồi, có biết không?"
"Không có cách nào khác a, thời gian như thoi đưa, tựa dòng nước năm a......" (*ý nói thời gian trôi nhanh, làm nhiều thì cũng có ngày hỏng*)
Thanh Nịnh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên nhớ tới tối hôm qua trong lúc mơ mơ màng màng, hắn cùng tỷ tỷ đã nói chuyện phiếm, lập tức xấu hổ đỏ mặt kéo tỷ tỷ chạy về phía trước, không dám ở lại bên cạnh cái nam nhân này.
Câu nói này hàm nghĩa, người khác nghe không có gì, đơn giản là cảm thán thời gian trôi qua nhanh mà thôi.
Nhưng trong lòng t·h·iếu nữ hiểu rõ, mình lại bị trêu đùa.
Nhưng mà đó lại không phải chuyện mình có thể kh·ố·n·g chế, vốn dĩ cảm thấy rất x·ấ·u hổ.
Kết quả...... Cái đêm được tỏ tình ở biệt thự kia, nàng mới biết đây là "ưu điểm" của mình, có thể khiến cái nam nhân này hưng phấn đến cả đêm không cần nghỉ ngơi.
Mà hắn vừa rồi một câu lại bao hàm cả hai "ưu điểm" của mình, điều này làm sao có thể khiến t·h·iếu nữ không xấu hổ.
Thần Vận không nhanh không chậm đi th·e·o phía sau hai tỷ muội, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Nịnh vẫn còn đỏ bừng, một cảm giác ưu việt tự nhiên sinh ra.
Suốt ngày đám Tiểu Hắc t·ử (*ám chỉ antifan, người ghét*) đều nói người cao lãnh không tốt tiếp cận, đây chẳng qua là nàng đối với các ngươi cao lãnh, còn đối với người khác thì tươi cười niềm nở, khiến các ngươi ganh tị mà thôi.
Giống như t·h·iếu nữ loại nhan sắc này, ở trường học không cẩn t·h·ậ·n liền dễ dàng bị cô lập.
Nếu như ngươi đối với mỗi người đều cao lãnh thì còn dễ nói, tất cả mọi người đều có loại cảm giác thất bại, có thể tiếp nh·ậ·n được.
Ngươi đối với ta lạnh nhạt, khó chịu.
Ngươi đối với người khác cũng như vậy, ừm, mọi người cùng nhau khó chịu.
Như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ cần có một ngày ngươi đối với người khác cười một chút.
Xong rồi, đám Tiểu Hắc t·ử kia cảm giác như trời đất sụp đổ.
Không phải chứ, dựa vào cái gì a.
Nhân tính chính là như vậy, đố kỵ khiến người ta hoàn toàn thay đổi.
Bám theo sát nút sẽ mang đến vô tận phiền phức.
Thanh Nịnh hiểu rõ đạo lý này, cho nên trước khi Thần Vận xuất hiện, nàng và Tần Hiểu Hiểu cũng không được coi là bạn bè thực sự.
Mãi đến khi t·h·iếu nữ cảm giác có thể có người làm chỗ dựa, lúc này mới dần dần tiếp nh·ậ·n những người xung quanh.
Cho nên, Thần Vận nhìn thấy sự thay đổi của nàng, trong lòng đã có chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Thấy không, tiểu lão bà bởi vì ta mà thay đổi.
Cứ hỏi các ngươi có trâu bò không. (*Ý là: tôi có giỏi không?*)
Ba người mua đồ xong đi đến bãi đậu xe dưới đất, Thần Vận mở cửa xe, vừa bước lên xe thì đột nhiên dừng lại, sau đó lại xuống xe.
Từ trong túi móc ra một hộp t·h·u·ố·c, giơ tay lên lắc lắc: "Ta hút điếu t·h·u·ố·c, chờ ta một lát."
"Ừm, không vội."
Thần Vận móc ra một điếu t·h·u·ố·c rồi châm lửa, ánh mắt quét qua ống kính góc rộng phía trước, cười lạnh một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Mấy phút sau, Thần Vận lên xe, lái về hướng lối ra.
Đến trạm thu phí, bên ngoài xe vang lên âm thanh nhắc nhở.
"Dừng xe 3 giờ 25 phút, thu phí 34528 tệ."
Nghe được âm thanh bên ngoài, Thanh Nịnh sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Anh mau xuống xe xem xem."
"Sao thế?"
"Anh không phải là dừng xe tr·ê·n người bảo an rồi chứ?"
Thần Vận quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của t·h·iếu nữ, trong nháy mắt không nhịn được cười.
Vì sao lúc nàng nói đùa còn nghiêm túc như vậy chứ, thực sự là quá đáng yêu.
(PS: Cảm ơn sự ủng hộ của các vị đ·ộ·c giả, không biết lấy gì báo đáp, giữa trưa xin được phép tăng thêm chương.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận