Sau Khi Sống Lại, A Di Nằm Ở Bên Người

Chương 433: Đều có thể phỏng vấn chủ tịch?

**Chương 433: Đều có thể phỏng vấn chủ tịch?**
Lúc này phòng họp có chút yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Thần Vận.
Người này cũng quá láo xược, tại trong phòng họp còn dám lớn tiếng quát mắng?
Lục Đức Viễn sắc mặt âm trầm đến cực điểm, từ khi Thần Vận tiến vào phòng họp, lập trường của hai người đã rõ ràng.
Hắn chỉ là không ngờ, Thần Vận sẽ không biết xấu hổ đến mức này.
Một vị lão nhân ngồi ở vị trí đối diện phía trên so với Lục Đức Viễn, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn, trong lòng sung sướng vô cùng.
Đáng đời, cuối cùng cũng có người nói ra những lời ta muốn nói bấy lâu nay.
Cái loại tác phong làm việc của ngươi, sớm đã nhìn ngươi không vừa mắt.
Ông ta cười cười với Thần Vận, vụng trộm giơ ngón tay cái lên.
Thần Vận đáp lễ, lão nhân kia hắn nhận ra, tên là Tôn Minh, cũng là một người đi theo bên cạnh Lý Tu Minh từ lâu, đồng thời quan hệ với Thần Hàn Lâm cũng không tệ.
Đối với chuyện công ty sáp nhập, ông ta luôn giữ thái độ ủng hộ.
Tôn Minh cười nói: "Thần Vận, nói chính sự đi, hôm nay mục đích của ngươi là gì?"
"Tôn thúc, ta..."
Không đợi hắn nói xong, điện thoại di động vang lên.
Sau khi mở ra xem, Thần Vận trả lời một tin nhắn.
Rồi nói với Tôn Minh: "Tôn thúc, ta nghe nói Cảnh Thịnh tập đoàn có một người tên là Lưu Hồng Nghị?"
"Ân, đúng là có, hắn là hồng nhân dưới trướng Lục Đức Viễn, ngươi biết người này?"
"Ha ha, một lát nữa sẽ biết."
Lục Đức Viễn nghe vậy, trong lòng nhất thời có dự cảm không tốt.
Lưu Hồng Nghị là do hắn một tay bồi dưỡng, có thể nói là tâm phúc số một, không lẽ tên tiểu tử này gây ra chuyện gì rồi?
Không đợi hắn cầm điện thoại lên hỏi thăm tình hình, cửa phòng họp liền bị đẩy ra.
Chỉ thấy một người trẻ tuổi đi phía trước, âu phục bên ngoài nhàu nát, rõ ràng có dấu vết bị đánh, nhưng ngược lại không có vết thương ngoài da nào.
Phía sau đi theo thư ký của Lý Vĩ cùng một người trung niên.
"Thần tổng, người đã mang đến."
"Ân, ngươi đi xuống trước đi."
Thư ký quay người rời đi.
Đàm Trọng nhìn Thần Vận ngồi ở chủ vị, nhất thời có chút không hiểu chuyện gì.
Hắn không phải đến phỏng vấn sao, sao lại ngồi ở kia?
Chẳng lẽ hắn phỏng vấn chính là chủ tịch?
Hiện tại công ty đều cởi mở như vậy?
Lục Đức Viễn nhìn về phía người trung niên kia: "Xảy ra chuyện gì?"
Lưu Hồng Nghị nhìn Đàm Trọng, hai mắt đỏ ngầu: "Lục tổng, tiểu tử này đem lão bà cùng hài tử của ta đều đưa vào cục cảnh sát, hôm nay ta không phế hắn không được."
Nói xong liền nhào về phía Đàm Trọng.
Đàm Trọng vội vàng né tránh, hắn cũng không ngờ có thể gặp trượng phu của nữ nhân kia ở đây, hơn nữa còn là quan phỏng vấn.
Chuyện này phải nói từ lúc Thần Vận lên lầu.
Thư ký dẫn hắn đến một phòng họp, bảo hắn ở đây chờ một lát.
Qua không lâu, có một người trung niên đi vào.
Nhìn thấy Đàm Trọng, hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Người này nhìn quen mắt, sao lại giống người trong ảnh mà lão bà vừa gửi.
Khi nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, Lưu Hồng Nghị còn tưởng là trò đùa ác, nghĩ thầm lão bà bình thường tuy có không nói lý, nhưng cũng không đến mức muốn đốt cả đường sắt cao tốc.
Sau khi biết rõ toàn bộ quá trình, mới hiểu là con trai mình bị người khác gài bẫy.
Hắn ở trong điện thoại an ủi vài câu, rồi chuẩn bị đến đồn cảnh sát.
Lúc này, thư ký của Lý Vĩ tới nói cho hắn, bảo hắn đi làm quan phỏng vấn.
Không có cách nào, quan lớn hơn một cấp đè chết người, hắn đành phải để cho thủ hạ đi đồn cảnh sát làm việc, còn mình đi làm quan phỏng vấn.
Không ngờ lại gặp người trẻ tuổi xảy ra xung đột với lão bà ở đây.
Lưu Hồng Nghị lấy điện thoại di động ra, đối chiếu ảnh chụp, xác nhận thân phận của hắn.
Hắn tiến lên túm lấy cổ áo Đàm Trọng: "Chính là ngươi hãm hại lão bà ta?"
"Không phải, ngươi nhận lầm người rồi? Ta mới đến đây, làm sao có thể quen biết lão bà ngươi?"
"Ta nhắc nhở ngươi một câu, hai mẹ con ở trên đường sắt cao tốc."
Đàm Trọng lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Trong lòng thầm nghĩ, xui xẻo đến vậy sao, mua vé số cũng không đến nỗi trúng thưởng thế này.
Không đợi Lưu Hồng Nghị động thủ, cổng xông vào mấy bảo an, tách hai người ra.
Ngay sau đó liền bị thư ký đưa đến phòng họp.
Lục Đức Viễn hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Thần Vận.
Tuy nói không biết vì sao hai người này lại xuất hiện ở đây, nhưng khẳng định có quan hệ với hắn.
Nhưng mục đích là gì?
Hôm nay Thần Vận đến đây khẳng định là vì chuyện công ty sáp nhập, nhưng có liên quan gì đến Lưu Hồng Nghị và người trẻ tuổi kia?
Rõ ràng là hai chuyện không liên quan, tại sao lại đồng thời xảy ra trong phòng họp?
Dự cảm không tốt trong lòng Lục Đức Viễn càng thêm nghiêm trọng.
"Lưu Hồng Nghị, tới, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra."
Hắn đi qua nói: "Lục tổng, lão bà và con trai ta hôm nay ngồi đường sắt cao tốc về thành phố Hằng Hải, khi ở trên xe bị tiểu tử này vu oan, vu cho con trai ta phóng hỏa trên tàu."
"Hai mẹ con đáng thương đó bây giờ còn đang ở cục cảnh sát, không ngờ vừa rồi ta phỏng vấn lại đụng phải hắn, nghe nói hắn còn có đồng bọn, đừng để ta bắt được tên nhóc kia, không thì chắc chắn sẽ phế hai bọn hắn."
Lưu Hồng Nghị ánh mắt âm độc nhìn Đàm Trọng, bất quá không tiếp tục động thủ.
Có thể ngồi vào vị trí này đều không phải kẻ ngốc, đây vốn là việc riêng, lại được đưa tới phòng họp cao cấp, trong này khẳng định có chuyện mà mình không biết.
Bất quá nơi này là Cảnh Thịnh tập đoàn, địa bàn của mình, tên tiểu tử kia còn có thể chạy thoát sao?
Đàm Trọng lúc này cũng bình tĩnh lại, quét một vòng trong phòng họp, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Phần lớn những người này đều là những nhân vật mà chỉ có thể thấy trên báo chí và tin tức, hiện tại đều ở trong phòng họp này, rõ ràng đang thương lượng đại sự gì đó.
Mà Thần Vận lại ngồi ở chủ vị, đánh giá lại toàn bộ quá trình, hắn đại khái hiểu rõ thân phận của Thần Vận.
Coi như không phải chủ tịch thì cũng là cao tầng của Cảnh Thịnh tập đoàn.
Hiện tại rốt cuộc đã hiểu vì sao Thần Vận lại để hắn tới đây phỏng vấn, hóa ra không phải phía trên có người, mà là hắn ở ngay phía trên.
Nói không chừng chuyện hôm nay thực sự có chuyển biến.
Nghĩ tới đây, hắn tiến lên một bước, nói với Lưu Hồng Nghị: "Cái gì gọi là vu oan, rõ ràng chính là con của ngươi trộm bật lửa của ta, sau đó đốt cháy ghế trên đường sắt cao tốc."
"Nếu không phải ta cầm bình chữa cháy dập lửa, nói không chừng con của ngươi đã gây ra họa lớn hơn, ngươi không cảm ơn ta, còn ở đây trả đũa."
"Toàn bộ sự việc đều bị người khác quay video lại, ngươi còn ở đây cưỡng từ đoạt lý, thật sự là có con trai thế nào thì có cha thế ấy."
Những lời này nói ra vang dội, câu nào cũng có lý, phần lớn những cao tầng này đều biết tình hình trong nhà Lưu Hồng Nghị, cũng liền hiểu rõ ai nói thật.
Nhưng mà vậy thì sao, có một số lúc không phải ai có lý thì sẽ đứng về phía người đó.
Đặc biệt là những người thuộc phe phái của Lục Đức Viễn, đã nhỏ giọng bàn luận, thậm chí có người bắt đầu công kích Đàm Trọng bằng lời nói.
Thần Vận vẫn không nói gì, chỉ là lặng lẽ nhìn những kẻ đồng lõa kia.
Có ít người nên ghi nhớ thì vẫn phải ghi nhớ, nếu như có thể chụp ảnh được thì càng tốt.
Dù sao một hồi vả mặt muốn có đối chứng mới có hiệu quả.
Không thì sưng bao nhiêu cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận